Editor: Serena Bùi
Bùi: Từ giờ ta sẽ chỉnh sửa thêm khoản xưng hô của các nhân vật sao cho mượt mà, các nàng đọc có gì góp ý ta nhé. Thân ái
“Tiểu thư, Quản đại nhân cho người mang nước ấm đã tới. Đại nhân có nói, phụng mệnh thế tử, trước tiên chăm sóc hai cô nương cho tốt. Ngài xem, có muốn thay quần áo luôn không?
Từ khi nào người nọ lại khách khí như vậy?
Phòng bên này là được phân tạm một đêm cho nàng ở, Khương Viện nhìn Lục Phù trải giường đệm, thi thoảng cũng giúp một tay, Xuân anh đang bưng chậu rửa mặt tiến vào hỏi, muốn rõ ý của chủ tử.
“Nước đã chuẩn bị tốt?” thì ra cái nhìn vừa nãy ở cửa là ý tứ này. không những bảo nàng an tâm, còn sai người hầu hạ chu đáo nữa.
“một thùng nước ấm đổ đầy, đang đặt ở tịnh phòng*.” Xuân anh nhìn nàng rồi lại nhìn vào phía sau tịnh phòng, theo hướng nhìn, Khương Viện thấy một gian phòng làm từ bùn đất. Khi đến gần, vén rèm lên nhìn một cái, phía trên không có nóc, bốn phía không có cửa, trong góc bày một chiếc sập gụ. Tuy rằng nhìn nhỏ hẹp lại được cái sạch sẽ.
*Tịnh phòng: phòng làm sạch, phòng tắm.
“Nếu vậy, tắm cũng tốt. Đen đủi trôi đi, vừa lúc tới giờ dùng bữa.” Ở bên ngoài, nấu nước còn phải làm phiền người khác, không cần làm ra vẻ. hắn đã cho người đưa tới, nàng liền nhận phần ân tình này.
Xuân anh ‘ân’ một tiếng, vội vàng buông việc trên tay, vào hầu hạ nàng thoát áo choàng, chỉ còn mỗi áo lót trong bước vào bồn tắm.
Hai tay bám vào bồn tắm, cằm tựa lên thành bồn tắm, Khương Viên suy tư nghĩ lại tình hình chạm mặt người nọ ngày hôm nay.
Trước cửa Dịch quán, hắn đứng phía cao hơn, âm thầm quan sát nàng. Trước khi đi, người nọ lại xoay đầu hờ hững liếc nàng một cái. Cho tới khi đợt ám sát qua đi, mọi sự đã định, lần nữa hắn lộ diện, thần sắc trong mắt đã mềm mại hơn. Sau đó đi tới cửa nông trang này, hắn lại phân phó người chiếu cố nàng.
Biến hóa trước sau, có chút ý vị sâu xa, khiến người ta cần phải suy ngẫm. Thái độ chuyển biến có lẽ bắt đầu khi kết thúc trận chém giết trong rừng kia.
Người nọ quan sát nàng một cách kỹ càng, thậm chí còn có nghi ngờ. Mà hiện tại, như có được bằng chứng, người nọ hoàn toàn yên lòng, thái độ lặp lại, vẫn chưa dứt khoát, cũng chưa xác định được cái gì.
Nàng vẫn không rõ, trên người mình có chỗ nào kỳ dị khiến hắn để ý tới vậy. Thất cô nương nhắm mắt lại, Xuân anh xoa bóp lưng thoải mái tới nỗi thi thoảng nàng rầm rì hai tiếng.
Chạng vạng tối, mỗi phòng đều được người mang cơm canh tới. Ban ngày chịu một hồi kinh hách, lúc này bụng đã đói kêu vang, có thể còn sống lại được ăn món ăn nông gia, cũng khiến người ta thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, Khương Nam cùng Khương Dục cố ý tới thăm nàng, nhìn nàng bình an vô sự, ăn ngon uống tốt, không thấy kinh sợ chút nào mới an tâm trở về, lại nhẫn nại qua bên Ngũ cô nương Khương Nhu an ủi một bận.
Nông trang bình thường không có nội thất đặc biệt gì, một gian nhà ở cũng chỉ có giường đất được sưởi ấm. Trong núi lạnh lẽo, cũng không thể bắt Xuân anh Lục Phù ngủ dưới đất mà trực đêm.
Khương Viện cho hai nha đầu này sang phòng kế bên nghỉ ngơi, ban đêm nếu cần gọi người cũng chỉ cách một vách tường đất, vẫn chấp nhận được.
Địa phương xa lạ khiến người ta khó mà chợp mắt. Để lại ngọn đèn nhỏ, Thất cô nương cởi giày thêu, một thân trung y trắng ngần bò lên giường, chui vào chăn ấm, dần dần, mắt cũng nặng nề nhắm lại.
Còn chưa vào giấc, đã nghe thấy tiếng kêu bén nhọn, cách một đình viện, xuyên qua sương mù mà tới, Khương Viện bừng tỉnh, tim đập loạn xạ.
Cái âm thanh này, rõ là Khương Nhu. Lúc nãy vừa thấy Khương Nam, cả khuôn mặt là bất đắc dĩ, Khương Viện nhấp môi, cuối cùng vẫn là khoác áo ngoài vào, tính toán đi qua nhìn một cái cũng tốt.
“Tiểu thư.” Giống nàng, Xuân anh và Lục Phù cũng dậy rồi, hai người đứng bên ngoài cửa có bóng người ngồi dậy liền lên tiếng, hai người cũng chỉ khoác áo ngoài chưa kịp sửa sang gì cả.
Khương Viện mở cửa, đáy mắt có sự hiểu rõ.
Hai nha đầu này hẳn cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, ban ngày thấy máu nhiều như vậy, vẫn bị dọa sợ đấy. Được cái cả hai lại hiểu chuyện, cố nén bất an để nàng an tâm.
“không ngủ được sao?”
Hai người vội vàng lắc đầu, đảm bảo, “Ngủ là ngủ được, nhưng bị tiếng thét chói tai của Ngũ cô nương dọa tỉnh. Chúng nô tỳ lo lắng ngài bị kinh sợ.”
Sợ thì có tác dụng gì, âm lượng như này, thật sự là đinh tai nhức óc. Toàn bộ sân viện này, có ai mà không bị nàng quấy nhiễu chứ?
“Thôi, theo ta đi qua nhìn xem.” Nếu mặc kệ Khương Nhu thì đêm nay không biết sẽ bị nàng nháo thành bộ dáng nào nữa.
Tiếng cửa phòng kẽo kẹt đẩy ra, Xuân anh cầm đèn dầu đi trước, Lục Phù đỡ cánh tay nàng, chủ tớ ba người ra cửa, lập tức đi về phía đối diện.
đi được vài bước, Khương Viện quay đầu nhìn sang. Quả nhiên thấy trong phòng người nọ đèn đuốc sáng trưng, cửa sổ vẫn còn mở, người nọ đang đọc sách dưới ánh nến.
Ban đêm lạnh lẽo như vậy, không khỏi nhớ tới lần gặp mặt trong sương phòng lần trước. Trong phòng châm hương an thần, hẳn là khó có thể yên giấc.
Bước chân không khỏi thả chậm xuống. Tối nay nếu không có Khương Nhu làm ồn, có lẽ hắn cũng không ngủ được? Từ nơi này nhìn qua, khuôn mặt người nọ vừa tuấn lãng lại có vầng sáng phản chiếu từ ánh nến, thiếu đi phần nào lạnh nhạt, nhiều hơn sắc màu an* ấm.
*An: an tĩnh.
Phát hiện động tĩnh bên ngoài, Cố Diễn ngừng bút ngẩng đầu. Bên ngoài tối tăm, chủ tớ ba người túm vạt áo nhau như đang sờ soạng dò đường. Kết hợp với đường đá lởm chởm phối với nhánh cây ven đường lại hiện lên khung cảnh dữ tợn lạ thường. Nếu hắn nhớ không nhầm, lời cần nói cũng cho người tới truyền đến viện của nàng.
Có chút trách cứ nàng, nửa đêm đi lại khắp nơi, là nhàn quá sao. Càng không có kiên nhẫn với nữ tử ở phía tây sương phòng* luôn khóc nháo mãi không ngừng.
Chính phòng (bắc phòng): xây trên nền gạch đá, rộng hơn các gian phòng khác và gian chính của chủ nhà, cũng là gian tập trung họp mặt gia đìnhSương phòng còn gọi là các dãy Chái phòng (đông phòng và tây phòng): gian cho con cháuNam phòng: dành tôi tôi tớ hoặc chứa vật dụng sinh hoạt
“Ngươi đứng lại, Chu Chuẩn, cho người thắp đèn.”
Bị hắn nhìn thẳng tắp, lại nghe âm thanh ra lệnh đột ngột, ba chủ tớ líu díu dừng bước, xấu hổ đứng im tại chỗ, liền thấy có một đội quân sĩ bước ra từ trong góc.
Đợi Chu Chuẩn phân phó xong, những quân sĩ này mỗi người đều mang theo hai ngọn đèn, lại dùng gậy trúc kéo dài, treo lên hàng hiên bên ngoài. Thoáng cái, trong sân được chiến sáng rực rỡ, có thể nhìn rõ ràng con đường phía trước.
“Qua nhìn xong, trở về phòng sớm chút có an bài.” Người nọ liếc nàng một cái, con ngươi đen láy được mí mắt buông xuống che lại. Người bên ngoài hàng hiên nhanh chóng quay trở lại vị trí canh gác, cảnh tượng náo nhiệt vừa rồi, chớp mắt không thấy nữa.
Đôi mắt Thất cô nương mở to, vội vàng hành lễ thật nhanh, kinh ngạc trong đầu cũng không để lộ, kéo hai nha đầu Xuân anh Lục Phù đi ngay.
Cái giọng điệu này, dường như vì nàng mà sai người đốt đèn?
Ban ngày lạnh lùng tính kế, kéo Khương gia ngụy trang cho bản thân. Đảo mắt lại sợ mấy cô nương như họ không nhìn rõ trong ban đêm, bị vấp ngã??
Đầu óc Khương Viện đều không rõ ràng rồi, càng ở lâu cùng hắn, càng không rõ tính tình người này.
“Muội lại đây làm chi.” Khương Nam, Khương Dục đã canh ở ngoài cửa từ sớm, dù sao cũng là nữ quyến trong phòng, hai người chỉ đành cách một cánh cửa sổ mà khuyên giải an ủi. Lúc này nhìn thấy Khương Viện tới, giữa đường còn kinh động tới thế tử, mặt Khương Dục đều đen rồi, đỡ lấy bả vai nàng, hẳn là dự định đưa người về.
Đêm xuân vẫn rất lạnh, Khương Viện lại không phải người tập võ, nàng chỉ khoác kiện xuân sam, vạn nhất bị cảm lạnh thì không phải là chuyện tốt lành gì!
“Thất muội?” không chờ Khương Dục phát tác, đèn trong phòng sáng lên, Khương Nhu nghe được động tĩnh bên ngoài, vội vàng lên tiếng giữ người, “Nhị ca, ngươi để Thất muội vào trong này được không? Có nàng ở đây, ta có thể an tâm ngủ.” Lời nói mang theo âm nức nở, dường như Khương Dục không đồng ý, nàng sẽ phiền nhiễu không dứt.
Khương Nam xoa xoa hai bên thái dương, vỗ vỗ vai Khương Dục, buồn bã thở dài, “Thôi, mau trấn an nàng đi, còn hơn làm phiền tới thế tử bên kia.”
Có Khương Nhu kêu khóc như vậy, tất nhiên Khương Viện thuận lợi vào cửa.
Ngoài cửa, sắc mặt Khương Dục âm trầm, hắn đoán được tính toán của Khương Viện. Khương Nam ôm cánh tay dựa vào tường, cách cánh cửa sổ nghe hai nàng nhẹ giọng nói chuyện.
Mới đầu còn có tiếng động sột soạt, chừng mười lăm phút sau, thế nhưng cảm giác tiếng vang chậm rãi mà biến mất. Khương Nam kinh ngạc nhìn Khương Dục, lúc này cửa bị người đẩy nhẹ từ bên trong mở ra, Khương Viện cẩn thận quay người khép cửa lại.
“Ngủ?” không tiếng động giật giật mép mở miệng, Khương Nam chỉ cảm thấy chuyện này kết thúc quá mức dễ dàng.
Gật nhẹ đầu, Thất cô nương khoa tay múa chân một phen, ý bảo bản thân về phòng trước. Khương Dục không nói gì hộ tống nàng trở về tận cửa, Xuân anh Lục Phù thức thời cáo lui trong yên lặng, họ thật sự sợ khuôn mặt lạnh của Nhị gia mà.
“Lần sau còn dám tự quyết định…” Khương Dục một tay chụp vào cửa, nhẹ nhàng đẩy nàng vào phòng, lời nói lại chỉ nói một nửa, ngụ ý ở trong này, hai người đều rõ ràng.
Cười gật đầu một cái, rốt cuộc đây là Nhị ca lo lắng cho nàng. Rốt cuộc Khương Nhu không giống, vẫn cách một tầng quan hệ. Bí mật trên người Khương Viện, không nên để nhiều người biết.
“Nhị ca yên tâm, một lần ngẫu nhiên như vậy, không ai để ý.” Khương Dục có thể phát hiện, do bản thân hắn nhạy bén một phần, còn có duyên cớ khi đó nàng ăn vạ hắn hơn nửa tháng.
Đổi lại là Khương Nhu, thật đúng là không có loại băn khoăn này.
Nhìn thân muội mình tự tin như vậy, Khương Dục không còn lời nào để nói, cũng không còn sớm, hắn chỉ có thể từ bỏ.
Xoay người, đóng cửa phòng, Khương Viện vùi đầu cởi nút áo choàng. Tường phòng phản chiếu bóng người theo ánh sáng của dầu đốt, thân ảnh nhỏ xinh trên tường dần dần bị một thân ảnh to lớn bao phủ.
Phát hiện không đúng, Khương Viện quay đầu lại, chóp mũi ngừng trước ngực người nọ, sợ tới mức hô hấp cũng ngừng lại trong một cái chớp mắt.
“Thế, Thế tử.” Thất cô nương ngẩng cổ, ngây ngốc nhìn người tới, tay nhỏ còn nắm một chỗ, miệng nhỏ khẽ nhếch, đầu óc trống rỗng.
**************************************
Tác giả Triệm Y có giới thiệu thêm bộ Sủng Phi, Thịnh Sủng.
Bùi: Có nên thay toàn bộ xưng hô của Tiểu Thất - Đại nhân là "người nọ" thay vì hắn không nhỉ??