Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 19: Chương 19: Tiểu Thất không nguyện nhúng tay




Edit: 1900

Ngồi trên ghế đá dưới tàng cây lớn, Khương Nhu phe phẩy chiếc khăn lụa trong tay như mong xua đi cái nóng bức trong người, chạy lên chạy xuống, chốc chốc lát lát lại kéo thả con diều, như vậy thì sao có thể không nóng bức cơ chứ?

Lệnh Tân Chi bưng chén nước ô mai tới giải khát mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

“Tiểu thư, nghe Lãnh mụ nói, nhị gia của Trương gia đến làm khách trong phủ ta. Lúc này đang ở Tứ Phương trai dùng trà.” Tâm tư của cô nương nhà mình, mấy nha đầu điều rõ. Vừa có tin tức liền lanh lợi báo ngay cho chủ tử.

Vị nhị gia kia, thường xuyên mang áo tối màu, giày ủng đều được làm từ gấm trắng. Người cao lớn tuấn lãng lại tao nhã hữu lễ, không khác gì tiên giáng trần. đã vậy, còn là đệ tử thế gia số một ở Thái Long quận này, được bầu chọn là phu quân tâm tâm niệm niệm của rất nhiều cô nương.

Hiếm thấy có người nào giữ mình trong sạch như vậy, nghe nói, sau sinh nhật mười ba tuổi của mình, hắn cự tuyệt hai cái thông phòng mà lão phu nhân Trương gia sắp xếp cho. Còn nói, tuổi nhỏ nên một lòng cầu học, không nên vì vật bên ngoài mà gây nhiễu tâm. Lời này vào trong tai người xung quanh, chính là ý chí cao xa của nhị gia Trương gia, tương lai chắc chắc là kẻ có tiền đồ.

“Trương nhị gia tới sao?” Hoảng hốt, Khương Nhu ngẩng đầu đón ánh sáng chói mắt, nháy mắt sau đó, không biết là đau hay khó chịu.

Cuối cùng vẫn là bỏ lỡ. Thời điểm nàng thích hắn, truy đuổi phía sau hắn, trong mắt người kia chỉ có thất muội muội. Mà quận thủ phủ xưa không bằng nay, nàng bước vào thư viện Lộc Sơn, hai người đã không cùng đường nữa. Ngược lại, là hắn không xứng với nàng.

“đi nhìn xem tam tỷ tỷ và cửu muội muội nghỉ ngơi thế nào rồi? Nếu nghỉ tốt rồi, chúng ta nên sớm trở về.” Dù sao cũng là người trong lòng đã lâu, giờ nàng bỏ qua, cũng có chút tiếc nuối.

Sau này hai người khác đường, cũng không cần thiết quyến luyến làm chi.

Tân Chi rũ mắt thu thập thức ăn trong hộp, nhất thời không rõ ràng suy nghĩ của cô nương, hôm nay cô nương làm sao vậy nhỉ? Nếu là lúc trước, chỉ cần nghe tới tên Trương nhị gia, ngũ cô nương luôn soi gương tô điểm. Tới khi thật xinh đẹp mới chịu ra ngoài gặp người. Còn tới tận Tứ Phương trai của nhị gia để nói nhiều hơn mấy câu, tìm chủ ý để nhìn vị kia nhiều hơn cơ mà.

Dù tận mắt thấy vị kia đối đãi với thất cô nương tươi cười ôn hòa, cô nương cũng không bao giờ chịu thua. Đặc biệt khi biết phu nhân có ý tác đôi cho hai người, cô nương càng thêm thân thiết với phu nhân nữa mà.

Sao mới có mấy ngày đã biến hóa to lớn như vậy chứ?

“Tiểu thư, ngài không qua Tứ Phương trai tìm thất cô nương nói chuyện?” Giản Vân so với Tân Chi càng thích lấy lòng chủ tử, lại không phải người biết suy nghĩ, giờ phút này biến khéo thành vụng.

Lạnh lùng liếc Giản Vân một cái, Khương Nhu đứng dậy, cười cười hô gọi hai vị cô nương trở lại.

Ba người đi tới hành lang, mắt Khương Nhu tùy ý nhìn thoáng qua, vừa lúc đối diện với cái cửa sổ, qua thanh cửa, là ánh mắt quen thuộc của người kia.

Là hắn! Hai người đối mắt, đều vô cùng ngạc nhiên. Người kia gật gật đầu một cái, bóng người đã biến mất trước cửa sổ. Khương Nhu vội vàng quay đầu nhìn, quả nhiên, ô cửa sổ bên cạnh có bóng lưng của hắn.

Bóng lưng nam tử cao lớn chưa từng quay đầu, phía trên gài một chiếc trâm ngọc đơn giản. Chỉ một ánh nhìn, cũng làm đảo loạn tâm trạng của nàng.

“Ngũ muội muội?” một đường nói chuyện náo nhiệt. Đột nhiên quay đầu liền thấy thiếu người, ngũ muội nàng đang quay đầu nhìn xung quanh. Cũng không hiểu xem cái gì mà nhập thần như vậy? Khương Chi gọi nàng vài tiếng, mới thấy người quay đầu, phát hiện không đúng, “Sao vậy? Sắc mặt muội sao lại kém vậy?”

“thật không?” Tay nâng hai gò má, Khương Nhu miễn cưỡng cười cười, “Vừa rồi, hình như muội thấy con nhền nhện”

Hai người kia nghe vậy cũng sợ hãi theo. “Trở về phải nói với quản sự mới được, dọn dẹp kiểu gì” Bước cũng nhanh chân hơn như để tránh xa một vật gì đó thật ghê gớm.

Dù đã cách thật xa, trong lòng Khương Nhu lại càng ngột ngạt. rõ ràng, nàng là người xoay người bước đi trước, vì sao khi thấy hắn, lại phải xấu hổ, hơn nữa…

……

“Cũng không hiểu sao ngũ cô nương ngày hôm nay không tới? Tiểu nhân còn đặc biệt chuẩn bị trà lài thượng hạng.” Phúc An thu thập trà cụ, tự nói thầm một mình.

Khương Dục đưa Trương Sâm về đã trở lại, nghe hắn nhắc vậy, trong mắt lóe lên tia hiểu rõ.

Lại nhìn Khương Viện, trong phòng đã sớm tháo trướng cẩm bình, tiểu cô nương vẫn đang ngồi trên xích đu, dường như không có việc gì, lông mi máy động liên tục, rõ ràng là đã nghe vào lỗ tai.

“A Viện không định nói chuyện này cho ngũ muội muội nghe sao? Nàng còn chưa biết, hai vị thế huynh của Trương gia cũng muốn nhập học chung với bọn ta đâu.”

Thất cô nương dáng ngồi đoan chính, tay nâng quyển sách, mắt cũng không nâng, kiên định lắc đầu.

“không nguyện nhúng tay.”

Nếu Trương gia nhìn trúng nàng, nói không chừng ngày sau người được gả qua là nàng. Lúc này giúp Khương Nhu, chẳng phải khiến bản thân thêm việc? sự tình còn chưa định ra, nàng sẽ không ngăn trở những động tác nhỏ kia của Khương Nhu, nàng còn chưa tới mức dâng trào lương tâm mà đi chỉ điểm.

Bất cứ người nào đều phải chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, không phải sao? Ví như nàng, sơ ý bị người nhìn thấu, từng bước đi tới ngày hôm nay, đã là hối hận vô cùng, nàng cũng phải yên lặng mà chịu đựng đó thôi.

Khương Dục bước qua, sờ sờ đầu nàng, khóe miệng cũng cười nhàn nhạt.

Rất tốt, tâm tính như vậy, không hại người, cũng không chịu thiệt thòi.

…….

Lại qua mấy ngày, phủ thượng có khách không mời mà tới. Người tới lại là người vừa rời đi chưa quá một tháng, phu nhân đại phòng Đồng thị dẫn theo cả đoàn người quay trở lại. Bên cạnh Đồng thị là nhị cô nương Khương Xuân có bảy phần giống mẫu thân nàng. Cuối cùng, là Sử mụ, cánh tay đắc lực của lão phu nhân Khương gia. Sử mụ mụ tươi cười niềm nở nói ‘vạn phúc’ với Hứa thị.

Đoàn người quây quần tiến vào trong phòng khách, Khương Viện ngồi bên người Hứa thị, con ngươi trong veo, nhìn cả đầu đầy trang sức lấp lánh của nhị cô nương.

Xoa xoa mắt, Khương Viện là hiếu kì a, vật nặng như vậy gài trên đầu, cái cổ của nhị cô nương không đau à?

thật sự hoài nghi, một người không có lợi không dậy sớm như Đồng thị, với cái cá tính bá đạo của Khương Xuân, hai mẫu nhi nhà này hôm nay đột nhiên tới bái phỏng? Liền cả Sử mụ mụ cũng tới, còn cười đến là hiền hòa như vậy. Ba kẻ này tới đây làm gì?

“Lão thái thái nghe nói nhị phòng có hỉ sự, trong lòng vô cùng cao hứng. Trước đó trong ngực ngột ngạt, giờ người cũng thư thái hơn. Lại tới trong phật đường niệm kinh bái phật, khen nhị lão gia và phu nhân vô cùng hiếu thuận.”

Lời mở màn này quen thuộc nha, lần nào lão phu nhân muốn bức bách nhị phòng, câu mở đầu cũng như vậy?

Thất cô nương ngồi thẳng hẳn người lên, nhìn cái thân hình đẫy đà của Sử mụ, lại nhìn cái mặt hai cằm và nốt ruồi trên viền môi bà tử ta, lại nhìn phong thư trên tay Hứa thị…

“Chuyện này thiếp thân không làm chủ được. đã là mệnh lệnh của lão phu nhân, tự nhiên phải hỏi ý tứ của đại nhân. Nếu mấy vị không vội vã ly khai, vẫn nên ở lại chờ thêm một chút thời gian.”

Khương Viện mẫn cảm nhìn thấy ánh mắt chứa lãnh ý của Hứa thị, điển hình của cái kiểu ngoài cười trong không cười!

Quả nhiên, phàm là điều có nhị cô nương dính dáng vào, kiên quyết không bình tĩnh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.