Ha Da đến Tống phủ nhiều ngày, rốt cuộc cũng có được thức ăn cho riêng mình, nhìn bánh ngô với lòng gà vàng ươm lại thơm ngào ngạt đến chảy nước dãi. Tiền Tiểu Thất cắn chiếc đũa, cúi xuống nhìn Ha Da rưng rưng ăn bánh ngô thơm ngon, kỳ quái nhìn thoáng qua Tống Lương Trác.
Tống Lương Trác ho nhẹ một tiếng nói: “Thích thì cứ giữ lại nuôi, cũng không phải là không nuôi nổi một con chó nhỏ.”
Tiền Tiểu Thất có chút không được tự nhiên, ngồi xoay xoay trên ghế không yên, hồi lâu mới tức giận nói: “Vậy có là gì, nó ăn cũng không nhiều lắm, ta sẽ gửi bạc lại cho ngươi là được.”
Tống Lương Trác từ chối cho ý kiến, vẫn ngồi ở mép bàn để tránh Ha Da, Ôn Nhược Thủy kỳ quái hỏi: “Trác ca ca, huynh mang một bao lòng gà là muốn làm thức ăn cho Ha Da ? Muội cứ nghĩ sẽ đem nó làm món ăn nha!"
Tống Lương Trác cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, Tiền Tiểu Thất vẫn ăn chay không ăn thịt như trước, Tống Lương Trác gắp một miếng thịt gà qua, thấp giọng nói: “Đừng cho là ta keo kiệt, ta không thiếu tiền đâu.”
Nhược Thủy ngồi kế bên vừa ngẩng đầu lên, thấy Tống Lương Trác gắp thịt cho Tiểu Thất, bực mình đưa bát tới trước mặt Tống Lương Trác, Tống Lương Trác bất đắc dĩ cũng gắp một đũa cho nàng, chỉ là cũng không nhìn Tiểu Thất nữa.
Qua bốn năm ngày sau, quả nhiên Ôn Minh Hiên đã tới, lại còn mang theo một bạch y nam tử, trông qua cơ thể cường tráng, hai mắt như đang phát sáng. Nam tử đó vừa nhìn thấy Ôn Nhược Thủy, hai mắt đã sáng nay càng thêm sáng, mơ hồ lại mang theo ý cười.
Trong mắt Tiểu Thất, nam nhân mặc đồ trắng chỉ có hai loại, một loại vốn cho mình là người đọc sách thanh cao, một loại là ngụy quân tử giả thanh cao. Tống Lương Trác chính là loại tự cho mình là người đọc sách thanh cao, còn người nam nhân mắt sáng này vừa liếc mắt qua, Tiểu Thất đã xếp vào loại người thứ hai.
Ôn Nhược Thủy tránh sau lưng Tiểu Thất, thấp giọng nói: “Tiểu Thất giúp ta tránh với, tên đó là một đại phôi đản.”
Tiểu Thất nhìn thẳng vào nam nhân hai mắt như phát sáng kia, cau mày nói: “Tống tri huyện đi huyện nha rồi, các người muốn tìm hắn thì sang đó.”
“Ngươi là tiểu thê tử của Lương Trác? Quả thật là nhỏ!” Bạch y nam tử cười, đánh giá trên dưới Tiểu Thất một phen, gật đầu nói: “Cũng được xem là thanh tú, chắc có chỗ hơn người, nếu không hòa thượng Lương Trác làm sao có thể phá sắc được?”
Tiểu Thất cau mày, nâng tay chỉ một gã gia nhân nói: “Đuổi ra ngoài, người nào cũng đuổi hết ra!”
Gã gia nhân nhìn hai vị hoa y nam tử, vẻ mặt nhăn nhó thấp giọng nói: “Hai vị này nói là bằng hữu của đại nhân.”
Ôn Nhược Thủy gật đầu, “Đuổi một người, chính là kẻ có mắt hồ ly kia.”
Gã gia nhân lại nhìn một cái, hiển nhiên không biết người nào là mắt hồ ly, khó xử im lặng đứng xoa xoa tay ở một bên.
Nhược Thủy ở phía sau Tiểu Thất thò đầu ra, lại gặp ngay ánh mắt của Ôn Minh Hiên. Ôn Minh Hiên cũng không nói gì nhiều, chỉ nghiêm mặt nhìn, Ôn Nhược Thủy nơm nớp lo sợ bước ra, cúi đầu kêu nhẹ một tiếng, “Đại ca.”
Tiền Tiểu Thất gãi gãi tai, thấy điệu bộ Ôn Nhược Thủy cũng không phải là diễn trò, nhìn kỹ mới phát hiện hai người này có nét giống nhau. Tiền Tiểu Thất thấy không thú vị bĩu môi, thả Ha Da xuống để nó chạy phía trước còn mình cũng từng bước đi vào hậu viện.
Bạch y nam tử nhìn lưng của Tiền Tiểu Thất tấm tắc miệng, thấp giọng nói: “Tiểu tử Lương Trác đổi khẩu vị rồi sao? Trước kia không phải thích đoan trang sao? Bất quá ta nói, hoạt bát một tý cũng tốt, có sức sống hơn.”
Ôn Nhược Thủy dè dặt đến bên Ôn Minh Hiên, ôm cánh tay hắn nói: “Đại ca, muội vừa tính về nhà thì đại ca đã đến đây rồi.”
Bạch y nam tử cười giễu một tiếng liền bị Ôn Nhược Thủy hung hăng lườm một cái xem thường.
Ôn Minh Hiên trầm giọng nói: “Gầy?”
“Không có, ở đây ăn rất ngon miệng, Tiểu Thất và Trác ca ca rất tốt.” Ôn Nhược Thủy nửa dán lên người Ôn Minh Hiên, kéo hắn hướng vào phía tiểu viện, tới trước cửa tiểu viện thì trừng mắt liếc bạch y nam tử nói: “Đây là khuê phòng của ta, nam nhân không được đi vào!”
“Ha ha, bộ dáng của Minh Hiên huynh không lẽ không phải nam nhân sao!” Bạch y nam tử nhướng mi cười.
“Hừ, đây là ca ca ta, nam nhân xa lạ không được đi vào.” Ôn Nhược Thủy lôi kéo Ôn Minh Hiên đi vào, chặn người ở trước cửa tiểu viện, phất tay đuổi bạch y nam tử như đuổi ruồi, đóng cánh cửa vào tiểu viện lại.
Bạch y nam tử sờ sờ cằm, cười đi theo gia nhân đến nơi khác.
Bạch y nam tử nhàm chán đi bộ trong sân, vừa vặn gặp Tống Lương Trác trở về sớm. Bạch y nam tử cười, nhìn chằm chằm rồi chạy đến bên Tống Lương Trác, kéo cánh tay tấm tắc nói: “Động tác của ngươi thật nhanh chóng, nói cưới liền cưới không sợ trở về lão gia tử bắt tội hay sao?”
Tống Lương Trác đưa túi vải cho gã sai vặt, nhướng mày nói: “Lão gia tử chỉ quan tâm ta có thành thân hay không thôi, không quản ta lấy người nào.”
Bạch y nam tử chặn đường đi vào bếp của gã sai vặt, nhìn vật trong túi, phất tay nói: “Sao ngươi lại đem cái thứ ghê tởm này về nhà?”
Tống Lương Trác lấy khăn ra lau tay, ngẩng đầu liếc nhìn sân sau một cái, “Cho con chó.”
Bạch y nam tử nháy mắt cười, “Nhìn không ra ngươi lại là một kẻ thương hương tiếc ngọc như thế.”
Tống Lương Trác không nói nhiều, hướng hậu viện mà đi, bạch y nam tử mắt tinh tay nhanh liền cầm lấy cái túi nhỏ trong áo của hắn.
Tống Lương Trác nhíu mày, “Đưa đây.”
Bạch y nam tử mở ra thấy là một người đất làm bằng bùn, cười nói: “Ngươi cũng bắt đầu chơi những thứ này? Thật đúng là tính tình đã thay đổi!”
Tống Lương Trác nhíu mày tính đoạt lại, bạch y nam tử lại lấy ra người đất hình Ôn Nhược Thủy trong tay áo hắn, cười nói: “Cái này cho ta đi, tránh cho tẩu tử thấy lại không vui.”
Tống Lương Trác lắc đầu, khóe miệng cong lên nói: “Ngươi nên nói rõ với Nhược Thủy, tránh cho nàng cứ đi theo ta.”
“Tự nhiên, tự nhiên.”
Tống Lương Trác lấy lại đồ để vào trong lòng, dẫn hắn đi về hướng thư phòng.
“Không đi xem tẩu tử trước sao?” Bạch y nam tử nhướng mắt hồ ly cười hỏi.
Tống Lương Trác nghiêng người liếc mắt một cái, biết tính khí của hắn là đang đùa giỡn, khẽ hừ một tiếng không để ý đến.
Bạch y nam tử cúi đầu nhìn kỹ người đất trong tay, ngón tay khẽ chạm qua, trong lòng vui vẻ nhét vào trong túi áo, lại lấy ra một phong thư đưa cho Tống Lương Trác.
“Nhưng là, Lương Trác huynh, khi nào ngươi sẽ quay về Nhữ Châu? Xem qua ý của Tống bá là nếu đã thành thân thì nhanh chóng quay về.”
“Trị thủy hai năm, không thể lập tức trở về được, nhanh nhất cũng phải đợi một năm nữa.”
Bạch y nam tử lắc đầu, “Không phải vậy, Lương Trác huynh, nếu ngươi đi thì cũng sẽ có người được cử về làm tri huyện của Thông Hứa, lại có người tiếp tục trị thủy.”
“Dân chúng nơi này đáng được một cái công đạo.” Tống Lương Trác chậm rãi nói: “Chính mình nhìn thấy được sự thay đổi của Thông Hứa, thật sự rất vui.”
Bạch y nam tử giọng điệu trêu tức, “Đúng vậy đúng vậy, vui mừng vì có thể thấy bản lãnh của ngươi như thế nào đây?”
Tống Lương Trác lắc đầu cười, “Không nói đến ta nữa, Hằng Chi ngươi có ý định gì?”
“Ta hả, ha hả, kế thừa gia nghiệp, làm rạng rỡ tổ tiên!”
Tống Lương Trác gật đầu, “Vẫn là như vậy.”
“Trước tiên phải nắm được một cô vợ.” Bạch y nam tử nhún vai.
Tống Lương Trác nhịn không được, cười nói: “Chí hướng này của Hằng Chi ngươi xem ra cũng gian nan, to lớn.”
Cơm tối hôm đó rất náo nhiệt, Tiền Tiểu Thất thừa dịp bọn họ uống rượu trò chuyện, trộm lấy cho Ha Da rất nhiều chân giò, Ha Da ăn nhiều đến nỗi bụng căng tròn.
Tiểu Thất không biết bao nhiêu lần gắp thịt để dưới bàn cho đến khi Tống Lương Trác nắm tay giữ lại, để vào bát cho chính nàng, thấp giọng nói: “Nó no rồi, tới nàng ăn.”
Tiểu Thất lấy hai chân cọ cọ, Ha Da no quá đang nằm bất động dưới bàn, lại gắp thịt vào bát Tống Lương Trác.
“Ta không ăn thịt heo.”
Bạch y nam tử cười nói: “Lương Trác huynh cùng tẩu tử thật là ân ái, ha ha, Hằng Chi kính tẩu tử môt chén.”
Lời này vừa nói ra khiến Ôn Nhược Thủy không vui, bĩu môi nhìn phía Tiền Tiểu Thất, Tiền Tiểu Thất chớp mắt mấy cái, nhìn Tống Lương Trác, lại thấy hắn cười với mình, ngực bỗng đập một cái, trên mặt một màu đỏ. Tiền Tiểu Thất nâng tay che mặt, tự mắng mình không có tiền đồ, tại sao lại không chống được khi hắn cười với mình như vậy, hắn không phải Phan An tái thế, cũng không phải tuyệt thế mỹ nam, cũng không phải hoa đào của Tiền Tiểu Thất nàng.
“Tẩu tử?” Bạch y công tử cười, kêu lại lần nữa.
Tiền Tiểu Thất nhớ lại Tống Lương Trác mấy ngày trước đã nói muốn nàng đóng tròn vai của tri huyện phu nhận, dẩu môi rồi cũng giơ chén, hướng bạch y nam tử rồi cạn chén.
“Ha ha, tửu lượng của tẩu tử thật tốt.” Bạch y nam tử cũng uống cạn, gắp thức ăn rồi lại nói: “Tẩu tử thật là một nữ tử hào sảng, trách không được Lương Trác huynh đã thay đổi cách nhìn.”
Ôn Nhược Thủy càng thêm không vui, hướng Tống Lương Trác chuyển đề tài nói: “Trác ca ca, vậy người đất của muội đã đem về rồi?”
Tống Lương Trác gật đầu.
Hai mắt Ôn Nhược Thủy sáng lên, vội vàng nói: “Đâu nào? Cho muội xem qua một chút!”
Tống Lương Trác liếc nhìn Hằng Chi một cái, nâng nâng cằm hướng phía hắn.
Trong nháy mắt, gương mặt tươi cười lộ hai lúm đồng tiền của Ôn Nhược Thủy liền biến mất không thấy tăm hơi, nghiêm mặt nói: “Sao Trác ca ca có thể đưa cho hắn? Mặc kệ, Trác ca ca đền cho muội!”
Ôn Minh Hiên khẽ ho một tiếng, Ôn Nhược Thủy liếc mắt qua một cái, dẩu môi rồi cuối đầu xuống.
Tống Lương Trác vẫn không nói nhiều, mắt có ý cười nhìn Lưu Hằng Chi. Lưu Hằng Chi cười nói: “Nhược Thủy đừng giận, ta cầm không tốt sao? Ta sẽ hảo hảo coi trọng, xem như đó là lễ vật của Nhược Thủy tặng ta.”
“Ngươi vô sỉ!” Ôn Nhược Thủy vội ngẩng đầu, trong mắt đã có hơi nước.
Lưu Hằng Chi sờ sờ cằm, thanh âm trầm ấm nói: “Ngày mai ta cùng Nhược Thủy đi làm lại một người khác, còn cái kia, ta đã làm mất, ừ đã làm mất.”
“Ngươi gạt người!”
“Ngươi gạt người!”
Tiểu Thất cùng Ôn Nhược Thủy đồng thời lên tiếng, hai người liếc nhau, Tiểu Thất nâng nâng cằm ra hiệu cho Ôn Nhược Thủy nói trước. Ôn Nhược Thủy hầm hừ nói: “Tự tiện cầm đồ vật của người khác, còn làm như mình hợp tình hợp lý, ngươi chính là vô sỉ!”
Tiểu Thất gật đầu, “Tống tri huyện vừa cầm cái đó về, ngươi lại đi ra sân, thế nào lại thành đánh mất? Đoạt đồ của người khác, thế mới là không đúng!”
Hiển nhiên Lưu Hằng Chi đối với cách xưng hô của Tiểu Thất lại càng thấy hứng thú, nhướng mày nhìn người không có phản ứng Tống Lương Trác, cười nói: “Quả thật cướp đồ của người khác là không đúng.”
Tiểu Thất gật đầu, chờ Lưu Hằng Chi lấy người đất ra, nhưng lại đợi không được nửa câu sau của hắn.
Ôn Nhược Thủy muốn tiếp tục mắng hắn vô sỉ nhưng lại ngại Ôn Minh Hiên ngồi bên cạnh, tức đến mũi thở phì phò.
Lưu Hằng Chi nghiêng người qua, thấp giọng nói: “Nhược Thủy đừng lo lắng, ngày khác ta sẽ đưa cho nàng một người đất khác tốt hơn.”
“Ta mới không cần của ngươi!” Ôn Nhược Thủy hung hăng đập bàn, đạp Lưu Hằng Chi một cước, khóc chạy ra ngoài.
Lưu Hằng Chi chịu đau nhếch miệng, Ôn Minh Hiên cau mày nói: “Hằng Chi ngươi nên có chừng mực.”
Tiền Tiểu Thất quay sang trừng Ôn Minh Hiên một cái, “Chính muội muội của ngươi bị người khác khi dễ mà cũng không tức giận sao.”
Vừa nói xong liền cúi xuống ôm lấy Ha Da, không cẩn thận đụng đến cái cằm dính đầy mỡ của Ha Da, Tiểu Thất cau mày đem tay dính mỡ lau hai cái lên cánh tay áo Tống Lương Trác, tức giận nói “Hừ, ngươi cũng cùng loại!”
Tiểu Thất ôm Ha Da bước nhanh ra khỏi phòng, để lại ba nam nhân ngây ngốc nhìn nhau.