Ngủ cùng một giường với nam nhân vốn là không đúng!
Tiểu Thất đang rất bối rối, xem nàng cắn ngón cái ngồi bên bàn hồi lâu vẫn không nhúc nhích là biết, đáy lòng nàng bây giờ đang rối rắm như cả bàn đầy thức ăn. Ngón tay cái đã bị gặm tới muốn cắn vào thịt luôn, thế nhưng nàng không hiểu được vì sao bản thân lại có thể tha thứ cho nam nhân đã ôm mình ngủ kia. Không, đúng hơn là tha thứ cho bản thân vì đã ôm nam nhân kia ngủ.
Động tác của Tiền lão gia rất nhanh, Tiểu Thất đang đau đầu suy nghĩ, đã có người vào viện nói là đã mang đá đến. Tiểu Thất cũng bỏ qua rắc rối này, trực tiếp theo người ra ao đầu thôn.
Tiểu Thất mang bản vẽ bằng lụa xuống xe, chỉ đưa mắt nhìn qua, thấy an nguy của ao đầu thôn có liên quan đến mình thì không tránh khỏi cảm giác tự hào cùng hưng phấn. Nghênh đón nàng chính là người vừa nhìn thấy đã cho nàng hảo cảm, Lục sự gia. Lúc này vẻ mặt Lục sư gia vẫn tươi cười ôn hòa, làm cho Tiểu Thất không kìm được ý nghĩ muốn thân cận.
“Phu nhân đến đây một mình?” Lục sư gia cười hỏi.
Tiểu Thất liên tục gật đầu, cầm lấy bản vẽ trong tay mình đưa qua, cười nói: “Lục sư gia, các khối đá này, một ngày có thể hoàn thành bao nhiêu khối?”
Lục Lực Thừa mở bản vẽ ra nhìn nhìn, chân mày hơi nhíu, nhưng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
“Phu nhân đã đúc kết ra sao? Đúng là không sai, nhưng nếu quá gấp cũng không ổn.”
“Không ổn thế nào?” TiểuThất vội hỏi, lại nói tiếp: “Lục sư gia không cần phu nhân này, phu nhân nọ, cứ kêu ta Tiểu Thất là tốt rồi.”
Tiểu Thất nói xong lại cảm thấy không đúng, giống như là cử chỉ có điểm ái muội vậy, vừa muốn mở miệng giải thích, Lục Lực Thừa đã cười nói: “Vậy cứ giống như trước đây, Tiểu Thất kêu ta Lục đại ca là được rồi.”
Tiểu Thất chớp chớp mắt, suy nghĩ rồi cười nói: “Ta kêu huynh là đại ca sao? Trách không được lại cảm thấy rất thân thiết!”
Lục Lực Thừa cười gật đầu, dẫn Tiểu Thất lên cao. Tiểu Thất nhìn trước mắt là nước sông đã dâng lên rất cao ngoài ý muốn, nhíu mày nói: “Sẽ không mưa nữa chứ?”
“Trên thượng du cũng có mưa thế này. Tiểu Thất có thể để người mang đá đến đã là đại ân, chỉ là không thể đợi dựng được các khối đá thì nơi này đã bị lụt.”
Tiểu Thất thấy nước sông ngày càng dâng cao mà bờ đê lại thấp, lo lắng hỏi: “Vậy có thể sẽ ngập sao?”
Lục Lực Thừa gật đầu, “Nếu nước lên cao thế này, năm nay lụt là không thể nghi ngờ. Bất quá đê này sớm muộn gì cũng xây dựng lại, các khối đá kia hẳn là sẽ không hư hại, như vậy gia cố trước cũng có thể. Nếu như nước rút, cũng sẽ không bị phá hủy như bờ cát bình thường.”
“Nếu có đập nước thì tốt rồi, tối thiểu có thể ngăn nước từ trên xuống.” Tiểu Thất thở dài.
“Nếu có đập nước, cửa cống, đập đất cũng có thể điều chỉnh thế nước, còn có thể khơi thông con sông. Mưa nhiều thì có thể chặn nước, khô hạn thì có thể xả nước, một công trình như vậy thì phù sa có thể một đường đi vào. Kỳ thật cũng giúp giải quyết vấn đề lắng đọng cát, đào tốt, thậm chí có thể thông tàu thuyền. Mùa mưa Tiểu Thất có ra khỏi thành xem sa thủy?”
“Không đâu!”
Lục Lực Thừa gật đầu, tiếp tục nói: “Mùa khô cạn kiệt nước, giữa hè thì lại dâng đầy, chiều rộng có thể hơn bốn mươi trượng.” Lục Lực Thừa chỉ vào dòng nước cát màu vàng trước mắt, tiếp tục nói: “Rộng lớn như thế, nếu có thể thông thuyền, tất sẽ làm cho mức sống ở Thông Hứa lên như diều gặp gió.”
Tiểu Thất nhớ tới bức họa với đê thật dài với hàng hoa đào, cười nói: “Còn có thể cưỡi ngựa đi dạo trên đê, ngắm cảnh đẹp, rất vui vẻ.”
Lục Lực Thừa gật đầu, “Một công trình như vậy phải mất vài năm, trước mắt có thể làm chỉ là gia cố đê lại, bảo hộ ao đầu thôn tránh lụt. Đại nhân ở Thông Hứa cũng chỉ có thể gia cố đê thôi, nếu muốn làm được như lời chúng ta nói, có được quang cảnh như vậy, vẫn là phải đợi ý chỉ của Thánh Thượng.”
Tiểu Thất quay đầu nhìn tầng tầng cây xanh sau ao đầu thôn, đáy lòng có một tia ảm đạm. Xem ra mặc kệ thế nào, thôn này là phải bỏ đi rồi. Tiểu Thất chu miệng, nháy mắt lại đứng lên. Tuy nói có khả năng nước rút, nhưng là chờ nước rút mới tiếp tục đắp đê, mùa hè sang năm có thể sẽ không có chuyện này nữa. Gia cố cả con đê dài qua nhiều tỉnh thì nàng không quản được, nhưng tối thiểu thì có thể bảo vệ Thông Hứa bình an.
Tiểu Thất ngửa đầu cười xán lạn, nói: “Có cố gắng mới biết được kết quả thôi, nói không chừng nước năm nay chỉ cao đến thế này rồi sẽ rút xuống đây.”
Tiểu Thất nâng tay che nắng nhìn lên bầu trời trong xanh, truy hỏi: “Một ngày có thể làm mấy khối?”
“Nam nhân ở ao đầu thôn đều ra làm, không ngừng làm thì có thể đạt được mười khối.”
Tiểu Thất hưng phấn gật đầu, “Làm thật chắc chắn, chờ nước lui rồi chúng ta có thể tu bổ đê.”
Kế hoạch của Tiểu Thất thật vĩ đại. Thế nhưng thời tiết lại đột nhiên biến hóa.
Lục Lực Thừa dùng trường bào che mưa cho Tiểu Thất chạy vào thôn dân, Tiểu Thất đột nhiên cảm thấy, nơi này, là muốn bỏ đi thật.
Mưa rất lớn, chạy về như vậy mà đã ướt cả người. Tiểu Thất cùng Lục Lực Thừa thật vất vả mới chạy về được nhà Thải Vân cô nương, Tiểu Thất có cảm tưởng, Thải Vân cô nương thấy Tiểu Thất liền đỏ mặt, không hiểu là hưng phấn hay là xấu hổ.
Khi thay đồ Tiểu Thất mới biết, kia không phải là hưng phấn cũng không phải xấu hổ, mà chính xác là xấu hổ. Nhìn một nữ nhân quần áo bị ướt sũng, lộ ra cả đường cong, còn đi bên cạnh một nam nhân, không xấu hổ mới là lạ.
Tiểu Thất thay đồ của Thải Vân cô nương, nhìn mưa to bên ngoài, đáy lòng có chút bất an. Lục Lực Thừa cũng đã đổi sang áo sam màu làm của lão nông, đi đến bên Tiểu Thất, cùng nhìn ra ngoài sân thật lâu. Cuối cùng thở dài, hỏi mượn ô của Thải Vân rồi đi ra ngoài.
“Huynh đi đâu vậy?” Tiểu Thất đuổi theo hỏi.
“Đi xem thế nước.”
“Ta cũng đi.”
Lục Lực Thừa thấy thái độ kiên quyết của nàng, cũng không ngăn cản. Tiểu Thất đem mái tóc ướt đẫm vắt sau đầu, mặc đấu lạp cùng áo mưa Thải Vân đưa, theo Lục Lực Thừa ra cửa.
“Lục đại ca, mưa lớn như vậy, sợ là không tốt.” Tiểu Thất hét lớn.
Thanh âm của Tiểu Thất biến mất trong tiếng mưa, Lục Lực Thừa quay đầu nhìn qua, Tiểu Thất bỗng trượt chân lảo đảo. Lục Lực Thừa nhanh tay nắm lấy tay nàng, cao giọng nói: “Túm lấy tay ta.”
Tiểu Thất nhích lại gần Lục Lực Thừa, túm lấy cánh tay hắn nói: “Nếu nước dâng cao thì làm thế nào bây giờ?”
“Dời mọi người khỏi đây.”
“Sao lúc trước không trực tiếp kêu người chuyển đi?” Tiểu Thất nhíu mày nói.
“Trước kia cần phải xem xét, vô cớ di chuyển thôn dân thì không tốt.”
Tiểu Thất túm chặt lấy tay áo của Lục Lực Thừa đi lên, vạt áo đã mấy lần lún xuống bùn không chịu nổi. Đất cát càng ngày càng nhiều, Tiểu Thất híp mắt nhìn mảnh đục ngầu trước mắt, như thế nào cũng không nhìn ra đâu là bờ sông.
Lục Lực Thừa để Tiểu Thất đứng ở chỗ cao, chính mình thì nhảy xuống, đi sang sườn đê bên kia. Tiểu Thất nhìn hắn mới đi vài bước thì có chút vô thố sa xuống sông. Lục Lực Thừa đi lên trên một đoạn dọc theo bờ sông, đứng yên trong nước nhìn sa thủy thật lâu, gặp thế nước càng lúc càng mạnh, nhanh chóng trở lại ải đê, kéo Tiểu Thất chạy về.
“Làm sao vậy?” Tiểu Thất cao giọng hỏi.
“Dòng nước càng ngày càng thấp, như vậy một lát liền tăng ba tấc có thừa.”
Tiểu Thất cũng không hỏi chi tiết, chỉ sợ lần này thật sự không tốt. Đáy lòng Tiểu Thất có chút áy náy, chính mình trước kia đã xem qua rất nhiều sách trị thủy, vì sao không sớm có ý tưởng đắp bờ, như thế vẫn tốt hơn buông tay thế này, trơ mắt nhìn một cái thôn lớn bị ngập.
Tiểu Thất bị Lục Lực Thừa kéo một đường trở về thôn, vừa mới tiến vào sân đã rơi vào một vòng tay ôm ấp quen thuộc. Đấu lạp bị rơi xuống, Tiểu Thất bị mưa làm cho choáng váng đầu óc, ghé vào trong lòng người kia lau mặt, thở hổn hển nói: “Sao nàng lại tới đây?”
Tống Lương Trác ừ nhẹ một tiếng giương giọng nói với Lục Lực Thừa: “Thế nước như thế nào?”
“Trước mắt chỉ có thể phòng bị, đưa người già, trẻ em cùng phụ nữ vào thành đi.”
“Được.” Tống Lương Trác khẽ vuốt mái tóc ẩm ướt của Tiểu Thất, cởi áo tơi của nàng ra, cầm lấy quần áo mà Thải Vân đưa qua, bao lấy nàng, rồi mới để Thải Vân dẫn nàng vào một gian phòng khác.
“Ta đã an bài tốt trong thành, gia đình bình thường sẽ an bài hai người một nhà, phú hộ thì có thể sắp xếp một gia đình. Sắp xếp thích hợp vừa vặn, đừng để nảy sinh tranh chấp.” Tống Lương Trác nói xong rồi lấy áo tơi Tiểu Thất vừa cởi xuống mặt vào, cầm theo đấu lạp nói thêm: “Chốc lát huynh mang Tiểu Thất cùng thôn dân rời nơi này trước đi, nơi này ta sẽ xử lý.”
Lục Lực Thừa gật gật đầu, theo ra cửa phòng.
Tiểu Thất đúng ở cửa gian bên cạnh lau tóc, thấy bọn họ đi ra liền kêu, “Tống tri huyện, ngươi đi đâu vậy?”
Tống Lương Trác dừng chân lại, gật gật đầu với Lục Lực Thừa, đợi hắn cầm ô đi ra tới giữa sân mới quay trở lại, Tiểu Thất quấn khăn quanh cổ, túm lấy hai đầu, cau mày nói: “Có phải muốn đem người dời đi hay không?”
Tống Lương Trác gật gật đầu, liếc nhìn Thải Vân đang đứng một bên. Thải Vân cắn cắn môi, hành lễ rồi ra khỏi phòng. Tống Lương Trác xoa xoa mái tóc ẩm ướt của Tiểu Thất, ôn nhu nói: “Chốc lát trở về thành cùng bọn họ.”
“Vậy còn ngươi?”
“Ta sẽ về sau.”
Bầu trời chợt vang lên tiếng sấm, Tiểu Thất khẽ run run, túm lấy quần áo Tống Lương Trác mà trốn.
“Đừng sợ, sấm kia không tổn thương đến Tiểu Thất. Nếu sợ, trở về nhà Tiểu Thất ngủ cùng Lục Liễu đi.”
Tiểu Thất giương mắt nhìn Tống Lương Trác, “Ngươi không tranh giường với ta?”
“A, lại tranh cãi nữa.” Tống Lương Trác ngữ khí ôn hòa.
Tiểu Thất mím mím môi, tầm mắt liền bị ngăn trở, một đôi tay nhốt nàng vào ngực. Tiểu Thất hít một hơi thật sâu, hít vào hương vị khiến người khác an tâm độc nhất trên người Tống Lương Trác.
“Vậy ngươi, vậy ngươi cũng nhanh chút trở về thành đi.” Tiểu Thất không được tự nhiên xoay người lẩm bẩm.
“Được.”
Tiểu Thất đẩy đẩy Tống Lương Trác, hơi ngửa đầu nhìn lên, chớp chớp mắt, gương mặt thay đổi biểu tình liên tục, cuối cùng trong ánh mắt đều ngấn nước. Tống Lương Trác khẽ nhăn mày, Tiểu Thất ngay tại lúc hắn đặt câu hỏi liền hắt xì một cái thật to.
Tiểu Thất xoa xoa cái mũi, lại đánh thêm vài cái, cái mũi ngưa ngứa, dẫn tới trong mắt cũng ê ẩm, một giọt nước mắt liền thuận lợi rơi xuống. Tiểu Thất xoa xoa cái mũi, chớp mắt: “Ta không phải luyến tiếc ngươi đâu, ta là, hắt xì, đúng vậy, ừ, cái mũi thật khó chịu mà!”
Tống Lương Trác cười, xoa xoa hai má của nàng, “Trở về nhớ uống canh gừng, hết thảy phải cẩn thận.”
Đây là phải đi ư!
Tiểu Thất rời khỏi ngực Tống Lương Trác, ấm áp ngay lập tức mất đi, làm cho Tiểu Thất cảm thấy có chút mất mát.
Tống Lương lại nhìn Tiểu Thất, xoa xoa mái tóc ẩm ướt của nàng rồi xoay người bước ra cửa. Tiểu Thất như ma xui quỷ khiến suy nghĩ, Tống tri huyện, có phải hay không có chút thích ta?
Tiểu Thất ngốc lăng lăng nhìn chằm chằm vào thân hình đứng yên, xoa xoa mũi nói: “Ngươi không phải có việc sao?”
Tống Lương Trác quay đầu, trong mắt không biết là cảm xúc gì, Tiểu Thất chớp chớp mắt khó hiểu, Tống Lương Trác đã xoay người trở về, kéo thắt lưng nàng ôm sát lại, gác trán lên trán của nàng.
Nụ hôn nhẹ nhàng, nhanh chóng, có lẽ bởi vì đầy tình ý, trên môi Tiểu Thất vẫn còn truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại kia. Tống Lương Trác ngẩng đầu, lại hôn một cái lên trán nàng, đưa tay chạm vào ngực nàng, theo vạt áo rút ra một cái tơ hồng, lôi ra cái đó, hắn cười nói: “Sao vẫn còn đeo cái này?”
Tiểu Thất còn chưa hồi phục tinh thần từ trạng thái mềm yếu này, Tống Lương Trác đã buông lỏng tay, Tiểu Thất như sợi mỳ nhuyễn dán vào người Tống Lương Trác.
Tống Lương Trác cười khẽ một tiếng, ôm lấy thân mình mềm mại Tiểu Thất trên người hắn đi đến bên giường.