Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 39: Chương 39




Tiểu Thất muốn đi nha môn, liền mang theo Lục Liễu cùng đi.

Dù vừa trải qua lũ lụt cùng ôn dịch, nhưng tình trạng ổn định trật tự trước đó nhanh chóng được khôi phục, dân chúng thành Bắc so với lúc trước thì càng yên ổn hơn, trong nha môn cũng đã có thể thanh tịnh trở lại.

Tiểu Thất cùng Lục Liễu, mỗi người cầm một giỏ trúc nhỏ, đỡ nhau xuống xe ngựa. Giỏ của Tiểu Thất là cơm trưa chuẩn bị cho Tống Lương Trác, còn của Lục Liễu tự nhiên là mang đồ ăn cùng điểm tâm cho Lục Lực Thừa.

Tiểu Thất đứng ở trước cổng nha môn nhìn mặt trống, ngây ngẩn một lát cười nói: “Lục Liễu, ta đứng nơi nào hả?”

Lời nói của Tiểu Thất không đầu không đuôi, Lục Liễu kéo tay nàng đi đến bên kia của trống, chu miệng nói: “Tiểu thư đứng ở đây.”

Lục Liễu liếc nhìn nha dịch một cái, hạ giọng nói: “Kỳ thật lần đầu tiên cô gia nhìn thấy tiểu thư liền cùng nói chuyện với tiểu thư đấy.”

“Nói cái gì?” Tiểu Thất kinh ngạc hỏi, nhìn bộ dáng Tống Lương Trác không giống kẻ có thể đến gần cô nương gia người ta.

“Cô gia nhìn chằm chằm tiểu thư một lát, tiểu thư không dám mở miệng, cô gia liền đi vào. Nhưng lát sau lại đi ra. Cô gia nói là...” Lục Liễu nhìn Tiểu Thất cười cười.

Tiểu Thất chu miệng, bực bội hừ: “Không nói ta liền nói với Lục đại ca là ngươi thích hắn.”

Mặt Lục Liễu đỏ ửng, nhưng vẫn nghiêng đầu nói: “Nói thì nói, Lục Liễu còn muốn tìm thời điểm để chính mình nói đây.”

Tiểu Thất nhéo chóp mũi Lục Liễu, cười hì hì, “Thật là không biết xấu hổ sao, ta biết là ngươi không dám.”

Lục Liễu mếu máo, đảo mắt nói tiếp: “Cô gia nói là, ‘Cô nương có oan tình gì?’”

Tiểu Thất ngây ngẩn cả người, chớp mắt nhíu mày nói: “Còn nói cái gì khác nữa không?”

“Không có.” Lục Liễu xoay người đối diện với Tiểu Thất, nhăn mặt nhăn mũi nói: “Cô gia cứ như vậy nhìn tiểu thư, tiểu thư cũng trừng mắt nhìn cô gia, hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong khoảng một chén trà nhỏ, một câu tiểu thư cũng không nói.”

Tiểu Thất 囧.

Lục Liễu lắc lắc đầu nói tiếp: “Vừa vặn lúc Lục sư gia đến đây, cười hỏi tiểu thư có chuyện gì hay không. Tiểu thư kích động liền đem hộp thức ăn nhét vào tay Lục sư gia.”

“Hả?” Tiểu Thất trừng mắt.

Lục Liễu miễn cưỡng ngừng cười, quét mắt nhìn nha dịch đứng một bên nói: “Cũng may tiểu thư không hồ đồ đấy, chạy được một đoạn ngắn liền quay trở lại. Chỉ chỉ hộp thức ăn trong tay Lục sư gia nói, Lục sư gia, cái này là của ta.”

Tiểu Thất đỏ mặt, suy nghĩ kỹ rồi lại hồ nghi híp mắt.

Lục Liễu nở nụ cười, lại nói: “Lục sư gia liền đưa trở lại, tiểu thư vừa cầm lại đem hộp thức ăn nhét vào tay cô gia, còn, ha ha, còn khom lưng xoay người thi lễ. Ha ha, hành lễ của nam tử.”

Mặt Tiểu Thất đỏ bừng lên, dậm chân cả giận: “Ngươi nói bậy, ta, ta mới không ngốc như vậy.”

“Tiểu thư không ngốc, Lục Liễu còn sợ tiểu thư đưa sai người, cũng may tiểu thư đã quay lại.”

“Ngươi, ngươi nói bậy. Ngươi làm sao biết rõ như vậy, ngươi không có ở đó.”

“Em có mà.” Lục Liễu chỉ chỉ vào một gốc cây hòe nghiêng nghiêng nói: “Lục Liễu trốn ở đó chờ tiểu thư. Hắc, tiểu thư cũng thật là, chính mình lại chạy trước, hại Lục Liễu phải đuổi theo.”

Tiểu Thất quyệt miệng đi vào đại viện nha môn. Nha dịch ở cửa cũng không ngăn cản, chỉ bước qua nói: “Đại nhân đang nghị sự cùng Lục sư gia ở sườn đường.”

Tiểu Thất rất có lễ hướng nha dịch kia quỳ gối thi lễ, dọa cho nha dịch kia hoảng hốt, nắm chặt cán đao chạy về cửa đứng.

Nét cười trên mặt Tiểu Thất còn lộ vẻ cứng ngắc, nghi hoặc hỏi Lục Liễu, “Hắn chạy cái gì?”

“Hắn và tiểu thư rất quen thuộc đấy, đã đối mặt với nhau suốt hai năm. Chắc là cảm thấy không nên chịu đại lễ của tri huyện phu nhân.”

Tiểu Thất trừng mắt liếc Lục Liễu một cái, hừ một tiếng rồi bước dọc theo hành lang đi vào trong.

Huyện nha cũng không phải rất lớn, Tiểu Thất rất nhanh đã đến sườn đuòng theo lời của nha dịch.

Sân của sườn đường này không lớn, chỉ là một phòng ngói, có vẻ chính là nơi cất giữ công văn sự vụ của địa phương, trước cửa có nha dịch đứng giữ như lệ thường.

Nha dịch thấy Tiểu Thất liền chắp tay thi lễ, Tiểu Thất có chút kinh ngạc, nha dịch kia cũng không nói thêm gì, trực tiếp gõ cửa phòng.

Tiểu Thất có chút ngơ ngẩn, Lục Liễu thế nhưng lại không bị ảnh hưởng.

“Đại nhân mời phu nhân đi vào.” Nha dịch kia đi ra nói.

Tiểu Thất gật gật đầu, dẫn Lục Liễu vào phòng.

Tiểu Thất đi vào, đầu tiên liền nhìn thấy Tống Lương Trác đang đứng bên cạnh bàn. Tống Lương Trác đã đem văn thư thu lại, thấp giọng nói gì đó với Lục Lực Thừa, cất bước đi tới.

Tầm mắt Tiểu Thất quét qua Lục Lực Thừa. Tiểu Thất biết hắn bệnh sẽ gầy đi rất nhiều, có thể là do hôm nay hắn mặc trường sam màu xanh, nhìn lại càng gầy hơn.

Tiểu Thất hơi nhíu mày, mở miệng nói: “Lục đại ca, còn không thoải mái sao?”

Lục Lực Thừa nhìn ánh mắt lấp lánh của Tiểu Thất, lập tức cười nói: “Tốt lắm, Tiểu Thất đừng lo lắng.”

Tiểu Thất chạy đến đưa lồng thức ăn cho Tống Lương Trác, mím môi cầm lấy bàn tay của hắn thật chặt, cúi đầu yên lặng một lát lại nói: “Lục đại ca, ta nghe cha ta nói, sẽ tìm lang trung tốt cho Lục đại ca, Lục đại ca đừng lo.”

Lục Lực Thừa cười gật đầu, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Ánh mắt Tiểu Thất có chút chua xót, cúi đầu đứng đó một lúc lâu, lại gật gật đầu nói: “Thật sự, Lục đại ca đừng sợ.” Nói xong mới theo Tống Lương Trác rời khỏi phòng.

Tống Lương Trác đi rất chậm, nắm lấy tay Tiểu Thất không hề thả lỏng. Tiểu Thất vẫn không nhịn được mà hấp hấp mũi, thấp giọng nói: “Sao Lục đại ca lại gầy thế?”

Bước chân của Tống Lương Trác khẽ ngừng, “Do khẩu vị không tốt thôi, về sau sẽ tốt lên, ta đã truyền tin đi Nhữ Châu nhờ tìm giúp lang trung rồi.”

Tống Lương Trác quay đầu nhìn Tiểu Thất tâm tình đang sa sút, gắt gao kéo nàng đi vào công phòng của mình.

Tống Lương Trác lấy đồ ăn ra, nhẹ giọng nói: “Sao Tiểu Thất lại chạy tới đây?”

“Vương thúc nói có thể tới được.” Tiểu Thất liếc mắt nhìn Tống Lương Trác.

Tống Lương Trác gật đầu, gắp thức ăn cho Tiểu Thất rồi mới mở miệng nói: “Tiểu Thất, nếu rời khỏi Thông Hứa, Tiểu Thất có thương tâm hay không?”

“Vì sao phải rời khỏi?” Tiểu Thất kinh ngạc.

“Qua một thời gian ngắn rồi sẽ quay về.” Tống Lương Trác mím môi nói: “Tiểu Thất có thể tìm Nhược Thủy đi ngắm cảnh.”

Tiểu Thất có chút tức giận, đá chân nói: “Ta cũng không phải là tiểu hài tử.”

Tống Lương Trác ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Tiểu Thất, nếu nói ta không thể không trở về, Tiểu Thất có thể đi theo ta hay không?”

Vẻ mặt Tiểu Thất đau khổ nhìn Tống Lương Trác, cắn môi không hé răng.

Tống Lương Trác khẽ thở dài, đem đũa để vào tay Tiểu Thất, “Tiểu Thất đừng sợ, ta, dời lại vài ngày nữa.”

Tiểu Thất mếu máo, nước mắt đã rơi xuống.

Tống Lương Trác đưa tay lau nước mắt cho Tiểu Thất, lại bị Tiểu Thất xoay đầu né tránh.

Tiểu Thất quăng đũa lên bàn, cả giận: “Chàng cố ý, ngày hôm qua sao lại không nói cho ta biết? Chàng còn, còn như vậy! Oa, ta mới không về với chàng. Nếu mọi người, mọi người khi dễ ta, ta cũng không thể về nhà.”

Tống Lương Trác thở dài, đứng dậy kéo Tiểu Thất vào lòng mình, vỗ nhẹ lên lưng nàng nói: “Ta cam đoan, sẽ quay về, ta còn muốn cùng Tiểu Thất đắp bờ đê. Hôm nay ta vừa nhận được điều lệnh, làm sao ta có thể lừa Tiểu Thất chứ?”

“Hức, sao chàng không đi từ trước đi?” Tiểu Thất khóc thút thít.

“Nàng muốn thế sao? Nếu thật sự không muốn đi, ở lại Tiền phủ đi, ta sẽ thỉnh chỉ, qua lúc này sẽ quay về.”

Lúc nói lời này Tống Lương Trác do dự, cảm thấy có chút cay đắng. Hắn thật không xác định là có thể thỉnh chỉ để làm quay về Thông Hứa làm quan thất phẩm nhỏ nhoi này hay không, hắn thậm chí không biết vì sao đột nhiên nhận được điều lệnh muốn hắn về Nhữ Châu. Hắn biết muốn Tiểu Thất có tính nết như tiểu hài tử này theo mình rời Thông Hứa, thật sự là có chút ép buộc. Nhưng nghĩ đến nghĩ lui, đã gả cho hắn, không phải là nên quay về Nhữ Châu làm con dâu hay sao? Nơi đó mới là nhà của hắn, hắn còn có cha mẹ song thân, hắn cũng không thể hàng năm đều rời nhà, chung quy vẫn nên quay về nhà làm tròn đạo hiếu.

Tống Lương Trác cúi đầu nhìn đỉnh đầu Tiểu Thất, nghĩ nàng cũng là nữ nhi được mọi người trong nhà chiều chuộng, làm sao có thể rời khỏi người nhà. Đáy lòng Tống Lương Trác sinh ra thương xót với nàng, cuối cùng thở dài, “Mẫu thân là người nhân hậu, phụ thân mặc dù gương mặt lạnh lùng, nhưng cũng là người hiền lành. Bọn họ sẽ thích Tiểu Thất.”

Nước mắt Tiểu Thất chảy như mưa, bụng cũng tham gia náo nhiệt, ‘ọc ọc ọc’ vang lên, trong phòng yên lặng chỉ nghe thấy tiếng khóc thút thít của nàng lại càng phá lệ nghe rõ hơn.

Khóe miệng Tống Lương Trác giật giật, nghiêm trang mở miệng, “Lại chưa ăn no sao? Tiểu Thất nàng nói xem, sao lúc nào cũng luôn ăn không đủ no?”

Lời này Tiểu Thất nghe đã quen tai, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác, thấy khóe môi hắn nhếch lên nụ cười trêu chọc, Tiểu Thất đá chân của hắn, hừ nói: “Tống tri huyện tác quái!”

Tống Lương Trác buông Tiểu Thất ra, ngồi xuống đối diện, ôn nhu nói: “Trước giờ Tiểu Thất chưa nghĩ đến sẽ có một ngày theo ta về Tống gia?”

Tiểu Thất chu miệng, “Nhị tỷ phu của ta cũng ở trong nhà.”

“Ta là con trai độc nhất của Tống gia, không có khả năng ở rể Tiền gia.”

“Chàng cũng không ở tại Tiền gia mà, ngươi ở Tống phủ.” Tiểu Thất thở dài.

Tống Lương Trác đổi cách nói: “Nhữ Châu cũng rất đẹp, Tiểu Thất có thể đi xem thử.”

Tiểu Thất gục đầu, ủy khuất không hé răng.

Tống Lương Trác cũng không biết khuyên bảo thế nào, cầm lấy đũa gắp lấy rau cần thơm mát cho Tiểu Thất, “Ăn cơm trước đi, ăn cho no đã, không bụng của ai kia lại đánh trống.”

Tiểu Thất bĩu môi, lại không nhịn được mà nở nụ cười.

Tiểu Thất nâng tay lau mắt, gảy một ngụm cơm, chớp chớp mắt nói: “Nếu ta đi theo chàng, có người khi dễ ta thì làm sao bây giờ?”

“Không có người khi dễ nàng?”

“Nếu là có?”

“Ta không cho.”

Tiểu Thất đắc ý nhếch miệng, đảo mắt lại nói: “Nương chàng có thể không thích ta hay không?”

“Tiểu Thất cũng nên gọi mẫu thân.”

“Oh.” Tiểu Thất gật đầu, “Vậy, nương có thể không thích ta hay không?”

Tống Lương Trác bị sặc một chút, hơi nhíu mày nói: “Sẽ không.”

Tiểu Thất bĩu môi, Tống Lương Trác gắp đồ ăn vào bát cho nàng.

“Vậy chàng có còn đối xử tốt với ta hay không?”

Tống Lương Trác há to miệng, nhìn vào đôi mắt sáng to của Tiểu Thất rồi lại xoay đi. Tống Lương Trác gắp một đũa thức ăn chậm rãi ăn, nuốt xong mới nói: “Tiểu Thất cảm thấy sao?”

Tiểu Thất nhăn mặt, “Hẹp hòi!”

Trên mặt Tống Lương Trác hơi nóng, tỏ vẻ bình thản mở miệng nói: “Bây giờ Tiểu Thất sẽ về nhà ta, sau ta cùng nàng quay về nhà, hảo hảo cáo biệt.”

Tiểu Thất chu miệng, nửa ngày sau lại nói: “Có thể mang theo Lục Liễu hay không?”

“Có thể.” Tống Lương Trác vừa dứt lời, lại nghĩ tới cái gì, hơi cau mày nói: “Vẫn là nên hỏi nàng một chút đi, có lẽ, nàng hiểu đấy.”

Tiểu Thất chớp chớp mắt, híp híp mắt cười nói: “Hắc hắc, chàng cũng cảm thấy vậy đúng không? Để nàng cùng Lục đại ca nói chuyện. Tống tri huyện, trước khi chúng ta đi có thể được ăn bánh cưới hay không?”

Tống Lương Trác nhíu nhíu mày, “Để hắn mua trước là được.”

Tiểu Thất nhếch miệng cười ha ha, “Tống tri huyện thật là xấu! Ha ha, vừa buồn bực lại vừa phá hư!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.