Nhược Thủy bị Lưu Hằng Chi ôm trở về hậu viện để kiểm tra đầu lưỡi xem sao, Ôn Minh Hiên nhìn Tống Lương Trác vẫn khóa mắt trên người Tiểu Thất, cũng lắc đầu rời đi. Thu Đồng lấy áo choàng trên tay đưa cho Tống Lương Trác, cười nói: “Nô tỳ vừa định đi xem canh nhuận hầu của thiếu phu nhân đang nấu, nô tỳ đi xem một chút.”
Tống Lương Trác nhận lấy áo choàng, trầm mặc thật lâu sau mới đi qua, ôm lấy Tiểu Thất vẫn còn đang ngồi trên mặt đất, đặt lên một cái ghế đá dài bên cạnh. Liếc mắt nhìn thấy trong tay nàng vẫn còn cầm hòn đá, xoay người đem đài sen đã bị đập nát đem qua, ngồi đối diện Tiểu Thất, Tiểu Thất vẫn không nói một lời cầm hòn đá trong tay, bắt đầu đập hạt sen.
Tống Lương Trác cũng không buồn hé răng ngồi đập hơn nửa ngày, đợi cho lột sạch hết rồi, cầm một đống hạt sen trắng đưa qua. Tiểu Thất giương mắt nhìn Tống Lương Trác, bàn tay nhỏ bé đưa qua.
Chỉ là duỗi ra thì không rút về được. Tống Lương Trác đặt hạt sen vào bàn tay có nhiều vảy máu của nàng, một đôi bàn tay to bao lấy nàng, nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất, dịu dàng hỏi: “Giận cái gì?”
Giận cái gì? Tiểu Thất im lặng đã ba ngày, hiện tại ngay cả chính mình cũng không biết là đang giận cái gì.
Nương bà bà nói, có một số việc trôi qua thì cứ để nó qua, thời gian bất đồng thì tâm tình cũng bất đồng. Nương bà bà còn nói, trong lòng giận thì cũng có thể phát ra, nhưng cũng phải tín nhiệm hắn, học cách kề vai đứng cùng hắn ở một chỗ. Nương bà bà còn nói, không phải mỗi người đều có thể dễ dàng tha thứ cho lỗi mà hắn gây ra, gặp nàng là phúc khí của hắn. Nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể giống hắn mà bao dung cho tùy hứng của nàng như vậy, hắn thật tình đối xử với nàng, đó chẳng phải là may mắn của nàng hay sao?
Phải nói là hắn may mắn, mà nàng cũng may mắn, Tiểu Thất cảm thấy rối rắm.
Chưa có lúc nào nàng muốn nhìn thấy nương mỹ phụ nhân hơn lúc này. Nếu là nương mỹ phụ nhân ở đây, nhất định có thể trò chuyện cùng nàng, phân tích từng cái từng cái, sau đó lại cho nàng một cái kết luận, chứ không phải giống nương bà bà, không tổng kết, chỉ đưa ra những điểm cho nàng tự suy nghĩ.
Đầu óc Tiểu Thất đã bay mất rồi. Tống Lương Trác đi đến trước mặt, vỗ về hai má của nàng nói: “Ta biết vì sao nàng tức giận, lúc trước, lúc trước... Ai, là ta không đúng. Ta tưởng rằng, đã lâu như vậy, nàng sẽ hiểu được.”
Tiểu Thất đẩy tay Tống Lương Trác ra, tiếp tục suy nghĩ. Tống Lương Trác khẽ nhếch môi, trầm mặc một lát lại trực tiếp ôm lấy Tiểu Thất ngồi xuống, đem Tiểu Thất đặt trên đùi mình mà ôm chặt lấy. Tống Lương Trác vùi đầu vào tóc nàng, tham lam ngửi lấy mùi hương thản nhiên khiến cho lòng hắn yên ổn mà đã nhiều ngày hắn chưa từng được chạm vào này.
Tiểu Thất nghĩ, có lẽ giống như là quả cầu đen vậy, lớp vỏ bên ngoài xấu xí nhưng mong chờ có người đập ra để thấy được ruột trắng bên trong. Cảm tình của hắn đối với nàng có phải cũng giống như quả cầu đen này không?
Lúc trước không tốt chính là lớp vỏ cứng, nếu muốn xem lớp ruột trắng noãn kia, hòn đá dùng để đập đang nằm trong tay của Tiểu Thất nàng. Tuy rằng quá trình đó phải cố hết sức, nhưng nếu nàng đập vỡ liền có thể chiếm được cái gì đó mà mình muốn. Nhưng quả cầu đen giữa bọn họ không phải là quả cầu đen bình thường, để chọc thủng lớp vỏ này thì còn khó hơn đập vỡ cái gì khác. Còn có một khả năng khác, nếu đập vỡ rồi mà lại phát hiện bên trong là hạt sen bị hư thì phải làm sao bây giờ?
Nếu là mỹ phụ nhân nhất định sẽ nói cho nàng biết, mặc kệ là tốt xấu đều phải đập. Nếu là tốt thì cất vào túi để giữ lâu, còn nếu không tốt thì lập tức nấu nhừ cho rùa ăn đi.
Đáng tiếc, với cái đầu nhỏ của Tiền Tiểu Thất, vừa mới thông suốt ra chuyện này đã làm cho nàng hết sạch tinh thần khí lực rồi, tự nhiên cuối cùng tổng kết ra một câu không đâu như vậy.
Tiểu Thất cầm chặt hạt sen trong tay cắn mạnh một cái, giương mắt nhìn qua, không thấy thân ảnh của Tống Lương Trác. Tiểu Thất thất vọng dịch chuyển mông, cảm thấy rất mềm liền dừng lại, sau đó lại phát hiện cánh tay của người khác đang ôm quanh eo của mình.
Tiểu Thất nghiêng mặt nhìn Tống Lương Trác đang tựa vào vai nàng, vừa xoay đầu như vậy liền cọ cọ lên bờ môi của hắn. Tiểu Thất liền lùi người lại một bên, nhìn Tống Lương Trác đang cụp mí mắt xuống có chút khó hiểu. Hắn cũng không vui sao?
“Tiểu Thất.” Đôi môi đang mím chặt kia khẽ mở, mang theo chút khẩn cầu mở miệng, “Có thể hay không, có thể không tức giận nữa hay không?”
Tiểu Thất chớp mắt, thở dài, khàn giọng nói: “Ta muốn về nhà.”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Thất mở miệng nói chuyện, mặc kệ nội dung là gì, đều làm cho Tống Lương Trác vui sướng không thôi. Tống Lương Trác khẩn trương nắm chặt tay lại, cười nói: “Tốt, làm xong hôn sự liền trở về.”
Nhưng là nàng không muốn làm hôn sự, nàng muốn quay về tìm nương mỹ nhân bàn bạc rõ ràng. Tiểu Thất nghĩ như vậy, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói. Mỗi ngày nương bà bà đều nói về chuyện hôn sự với nàng, nàng biết, nương bà bà cái gì cũng chuẩn bị tốt, chỉ chờ ngày đó đến. Nương bà bà đối với nàng tốt như vậy, nếu đột nhiên nàng bỏ chạy thì nương bà bà sẽ làm sao bây giờ?
Tiểu Thất im lặng ngồi trong lòng Tống Lương Trác, Tống Lương Trác cũng không nói gì nữa, cứ ôm nàng như vậy thì trong lòng đã cảm thấy thỏa mãn dị thường.
Tiểu Thất vẫn đeo bám Tống mẫu như trước, đêm nay cũng ngủ ở chỗ của Tống mẫu. Có đôi khi ý niệm trong đầu giống như một con rắn, một khi đã tìm thấy cái đầu, nó sẽ không chịu khống chế mà mạo hiểm đưa đầu ra ngoài.
Ý niệm về nhà của Tiểu Thất càng ngày càng mãnh liệt, tuy rằng trong lòng không muốn cho Tống mẫu thêm phiền toái, nhưng chính là không quản được bước chân, mỗi ngày đều đi qua đi lại ở cửa đại viện.
Nhược Thủy thực hào sảng, bị thương nhưng cũng kiên trì đến với Tiểu Thất, chẳng qua Lưu Hằng Chi đã nói, nếu còn cầm vũ khí mà khoa tay múa chân trên người thì sẽ dùng băng gạc mà quấn lấy đầu lưỡi của nàng. Nhược Thủy nhớ lại đầu lưỡi đã bị hắn quấn giống như kén tằm hơn nửa ngày, thực không có cốt khí liền cuống quýt đáp ứng.
Nhược Thủy vẫn còn nói hơi ngọng, vì để ngừa đầu lưỡi ma sát với vòm họng trên nên cố gắng ít nói. Nàng thấy Tiểu Thất đổi địa điểm hoạt động từ ao sen đến gần cửa đại viện, thực thông minh đưa lưỡi ra mà hỏi: “Muốn đi chơi sao? A, ta mang ngươi đi xem diễn? Nghe đồn, ách, hát hôm này là cái mà ngày đó ta đã nói.”
Ở đâu ra? Đao đầu thiểm huyết? Thu Đồng đứng bên cạnh nhíu mày, sao nàng lại chưa từng nghe qua loại diễn trò này?
Con mắt Tiểu Thất cuối cùng cũng sáng lên, nhếch miệng cười, nhả ra một chữ, “Tốt.”
Một chữ, liền bù vào nỗi mất mát mà những ngày Nhược Thủy đi cùng mà không có thành quả. Nhược Thủy vui vẻ kéo Tiểu Thất ra ngoài, hét lên: “Ngươi đã nói chuyện, ôi, đau~~, ta còn sợ Trác ca ca cưới một người câm điếc.”
Thu Đồng cuống quýt đuổi theo, “Đã giờ này rồi, thiếu phu nhân ra ngoài chơi vẫn phải nói với phu nhân một tiếng, phái gia nhân đi theo mới tốt.”
Nhược Thủy vẫy vẫy tay bảo không sao cả, “Lưu Hằng Chi bên kia có một tửu lâu, chúng ta mệt thì sẽ đi tìm hắn.”
Thu Đồng không có cách nào, phân phó thủ viện vài câu rồi vội vàng đuổi theo.
Ngã tư đường Nhữ Châu là lần đầu tiên Tiểu Thất đi qua, nhớ đến, từ lúc nàng đến Tống phủ còn chưa đi dạo phố đây, thật sự là việc lạ! Tiểu Thất vừa ra khỏi Tống phủ, tham lam nhìn lên bầu trời, cứ như đứa nhỏ mà ôm lấy cây cổ thụ ầm ĩ, rối rắm trong lòng trong nháy mắt đã phai nhạt đi rất nhiều.
Nhược Thủy nắm tay Tiểu Thất chạy dọc theo ngã tư đường, một quẹo hai quẹo đi ra phố xá sầm uất. Nhược Thủy chỉ về phía ngã tư cuối đường nói: “Từ nơi này đi thẳng đến phía trước, lại rẽ qua khúc ngoặt kia là phủ nha, phỏng chừng hiện tại Trác ca ca đang ở đó. Đau ~~”
Nhược Thủy hít hít khí lạnh, le lưỡi nói: “Hai ta đi uống trà lạnh đi, đầu lưỡi của ta lại đau.”
Tiểu Thất nhìn bộ dáng của Tiểu Thất, nhăn mặt nhíu mày, che miệng cười.
“Ai. Ngươi muốn cười cứ cười, cần gì phải che miệng, lại không thiếu răng cửa!” Nhược Thủy lẩm bẩm.
Tiểu Thất lấy tay xuống, mân miệng cười, thấy khóe miệng Nhược Thủy giật giật. Nụ cười của Tiểu Thất từ từ thoải mái hẳn lên, bắt đầu là lộ hai cái răng, sau đó là há miệng cười to. Nhược Thủy bị cười đến sửng sốt, sau đó cũng vui vẻ cười rộ theo.
Hai người ngây ngốc nhếch miệng cười hồi lâu, đột nhiên chạm vào tay đều ngừng cười. Nhược Thủy chớp chớp mắt thần bí, thấp giọng nói: “Chúng ta đi chỗ của Lưu Hằng Chi ăn đi, không cần bạc.”
Tiểu Thất chớp chớp mắt đến gần, cũng thấp giọng nói: “Có kể chuyện hay không?”
“Bảo Lưu Hằng Chi kể đi, đau ~~~ hắn nói nghe cũng được.”
“Ta chỉ muốn nghe chuyện, vừa ăn trưa xong nên cũng không đói bụng.” Tiểu Thất kéo tay Nhược Thủy đi tìm một quán trà lớn, Thu Đồng thở phào nhẹ nhõm cũng vội vàng đuổi theo.
Quán trà thì rất nhiều, nhưng lại không có kể chuyện. Nhược Thủy cùng Tiểu Thất đi liên tục mấy quán, lại đều là xướng khúc, cuối cùng cũng không thể không tùy ý đi tìm một nhà đi vào, ngồi ở cửa của một chỗ nghe hát nghỉ chân.
Tiểu Thất nhìn khắp nơi, bĩu môi nói: “Sao ở đâu cũng không có kể chuyện đây?”
Thu Đồng mím môi cười cười, nói: “Tửu lâu lớn có chỗ biểu diễn riêng, cũng có tiên sinh nổi tiếng kể chuyện lịch sử. Thu Đồng có nghe phu nhân nói qua, còn đi cùng phu nhân đến đây nghe qua, chẳng qua là không phải ngày nào cũng có.”
Người hầu trà cầm theo ấm đồng lớn, bưng chén trà đi tới, đặt các chén trà trên tay giống như xiếc ảo thuật, Tiểu Thất còn chưa cản kịp thì đã rót xuống ba chén.
Ba người đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn hắn, người này lại cười nói: “Ba vị cô nương chậm rãi dùng.”
Nhược Thủy là người phản ứng trước nhất, kích động vỗ tay nói: “Thật lợi hại, thật lợi hại, so với kể chuyện còn lợi hại hơn.”
Trong lòng Tiểu Thất còn sợ hãi, thở hắt ra, nghiêm mặt nhìn cánh tay của hắn, thấy tay áo sạch sẽ, một chút nước cũng không có, cảm thán tự đáy lòng: “Thật là lợi hại.”
Người hầu trà cười nói: “Cô nương muốn nghe kể chuyện? Cách tửu lâu không xa có một sân kể, nhưng chỉ buổi sáng mới có. Đầu đường có một lão khất cái, cũng có tài kể chuyện, có khi hắn còn ở đó, nếu tâm tình tốt thì có thể kể một hồi, nếu cô nương không chê và có vận khí tốt, nói không chừng có thể gặp hắn.”
Người hầu trà nói xong liền cầm ấm đồng với cái vòi dài đi tiếp các khách nhân khác, để lại ba vị cô nương vô cùng bội phục mà trừng mắt to nhìn. Cách đó không xa, có một vị nam tử kinh ngạc nhìn bên này mà thầm lắc đầu.
Vận khí của Tiểu Thất luôn luôn tốt. Ba người uống trà xong thì đến đầu đường liền thấy dưới gốc cây hòe già có một lão nhân râu tóc màu bạc đang ngồi viết chữ, ở ba vòng trong là những đứa nhỏ lớn nhỏ ngồi, bên ngoài là người lớn hoặc ngồi hoặc đứng.
Thu Đồng nhìn xem sắc trời, dặn Tiểu Thất cùng Nhược Thủy không chạy loạn, còn mình thì đi về mướn xe ngựa.
Lão khất cái đang kể một chuyện xưa mà mọi người đều biết – Ngưu lang Chức Nữ, lúc này đang ngay ngắn ăn bánh bao mà khách đưa qua, lại há mồm hỏi rõ ràng, “Các ngươi nói xem, Ngưu lang kia có xem là quân tử hay không?”
“Hắn vốn không phải là quân tử, là một người chăn trâu mà thôi.”
Phía sau Tiểu Thất có người nói chuyện, giọng nói rất quen thuộc.
“Ồ?” Lão khất cái vuốt râu liếc mắt nhìn người nói, cẩn thận nhìn một lát lại nói: “Nhìn tướng mạo, vị này chính là người cực kỳ phú quý, ha ha, mời nói rõ hơn.”
Tiểu Thất quay đầu, nhìn thấy nam tử liền ngẩn người. Nam tử cười cười với nàng, nói: “Rất đơn giản, từ xưa đến nay, quân tử chỉ có mấy loại như vậy ---- quân chủ, người có tài đức xuất chúng, có phụ chi phu. Nói đến Ngưu lang, chỉ là thủ hạ tiểu tốt của thiên đế, không đức không tài, lại còn hại Chức Nữ bị phạt quay về phía Đông của sông ngân, sao có thể xưng là quân tử?”
Tiểu Thất ngây người chớp mắt, lại quay đầu nhìn lão khất cái. Lão khất cái cười, ăn hết bánh bao, “Vị công tử này, ta cũng nói Ngưu lang này không phải quân tử, là quân tử thì phải biết thiên Y của Chức Nữ là không phải dễ dệt, nên biết là nếu làm cho Chức Nữ xao nhãng việc dệt sẽ có hậu quả thế nào. Thật ra lão hủ hoài nghi, hắn là kẻ hết ăn lại nằm, trộm thiên y của Chức Nữ đi đổi thành tiền. Bằng không hai người lại ân ái, cũng nên có thời gian dệt vải mới đúng.”
Lão khất cái líu lưỡi, “Ai, lòng người khó dò a. Nếu là như vậy, thiên đế hạ lệnh cũng là để cứu Chức Nữ, làm giảm bớt tai họa.”
Dường như lão khất cái đã ăn no uống tốt, vỗ bụng thỏa mãn rồi đứng dậy, vỗ vỗ mông quay người đi.
Ôi? Tiểu Thất chớp chớp mắt, cũng còn chưa nghe đây, sao lại đi rồi?
Mấy đứa nhỏ cười đùa chạy ra, Tiểu Thất nghe đứa nhỏ nói mới biết, trước đó lão khất cái đã kể chuyện thần thú thời thượng cổ. Thật đáng tiếc, Tiểu Thất nhăn mặt nhăn mũi.
Mọi người đã tản đi hết, Thu Đồng vẫn chưa trở về. Tiểu Thất nắm tay Nhược Thủy đứng lại chờ, nam tử cũng cười nhạt đứng chờ.
Nhược Thủy liên tục nhìn về phía nam tử, nói khẽ với Tiểu Thất: “Sao đến đây cũng có thể gặp người này?”
Tiểu Thất cũng liếc mắt nhìn nam tử một cái, tầm mắt còn chưa thu hồi thì thấy nam tử cười hỏi: “Sao Tiểu Thất cũng đến Nhữ Châu?”