Tiểu Thất lại là Tiểu Thất trước kia, mỗi ngày tâm tình vui vẻ cùng Nhược Thủy chơi đùa.
Kế hoạch vĩ đại nhằm bồi dưỡng con dâu hiền lương của Tống mẫu cũng bởi vì biến cố lúc trước mà bị mắc cạn lại. Tống mẫu nghĩ, như vậy cũng không sao, sau này có cái gì không đúng thì tùy thời điểm mà đề cập cũng được, trước mắt quan trọng nhất chính là tổ chức hôn sự này, nhanh chóng sinh cháu nội ra trước.
Nhược Thủy đã ở Tống phủ được mười ngày, Ôn phủ bảo người đến đón, nói thế nào cũng không quay về, nàng thế nào cũng phải chứng kiến hôn lễ của Tiểu Thất từ đầu đến cuối.
Tiểu Thất cũng vui mừng vì có bạn ở cùng, Tống Lương Trác thì không vui lắm. Vốn là hai người vừa hòa thuận, Tống Lương Trác cũng vẫn cảm thấy trong lòng không an ổn lắm, ban ngày Tiểu Thất luôn chạy khắp nơi cùng Nhược Thủy, hắn không có cơ hội cùng nàng ở một chỗ. Nhưng đến buổi tối, Tiểu Thất lại nhiệt tình dị thường, mỗi lần mây mưa qua đi còn muốn ôm hắn, kể cho hắn nghe những chuyện thú vị mà trong hai năm chờ hắn ở nha môn đã xảy ra.
Ngày cưới cũng đã đến, rốt cuộc Tiểu Thất mặc giá y đỏ thẫm ngồi trong khuê phòng cũ của Hinh Nguyệt hưởng thụ niềm vui sướng lập gia đình. Tống Lương Trác không nói được tâm tình của mình, chỉ một từ cao hứng căn bản không thể biểu đạt được.
Nhược Thủy dựa vào lớp tơ lụa màu đỏ trên bàn xem Tiểu Thất trang điểm, chờ Tiểu Thất búi tóc cao lên, cài vào các xuyến châu(*) thì nhịn không được mà vỗ tay xuống nói: “Tiểu Thất đáng ghét, ta đã biết ngươi trang điểm vào thì nhìn đẹp hơn hẳn. Bình thường ngay cả trâm cũng không cài, trông như là nha hoàn, thì ra là bỗng nhiên muốn trở nên nổi bật đây.”
(*)Xuyến châu: trang sức cài đầu của tân nương
Thu Đồng mân miệng cười, “Nhược Thủy cô nương dùng từ thật tốt, thiếu phu nhân mặc trang phục này thật là càng thêm xinh đẹp, ngày thường cũng rất đẹp.”
Nhược Thủy sờ sờ mặt mình, đảo mắt chu miệng nói: “Kỳ thật ngày thường không trang điểm, ta nhìn cũng đẹp.”
Tiểu Thất cười khanh khách, “Ngươi nhìn đẹp hơn ta.”
Nhược Thủy đẩy đẩy vai của Tiểu Thất, ngượng ngùng sờ sờ hai má, “Lưu Hằng Chi cũng nói như vậy.”
Nhược Thủy nói lời này khiến cho mọi người trong phòng đều bật cười, bao gồm cả Tống mẫu vừa bước vào. Tống mẫu chỉ chỉ vào trán Nhược Thủy, nói: “Không biết xấu hổ, đúng là muốn lập gia đình lắm rồi.”
Bên này vui sướng, trước cửa tiền viện thì bận rộn. Nguyên nhân là trừ bỏ những người quen biết đã lâu đến từ sớm để chúc mừng, đột nhiên lại có một đội xe ngựa xuất hiện, mười mấy xe chở lễ vật được treo tú cầu đỏ thẫm, hoa hoa lệ lệ dừng đến hơn nửa con phố. Quản gia của Tống phủ đứng trước cửa đón khách cũng sửng sốt nhìn đội xe ngựa.
Trước hết là một phu nhân xinh đẹp bước xuống từ chiếc xe ngựa lớn nhất đi đầu. Chỉ thấy nàng ló đầu ra nhìn cửa Tống phủ trước mắt, mới giẫm chân xuống ghế nhỏ bước xuống xe ngựa. Theo sau bước xuống là một béo lão nhân không cao lắm. Béo lão nhân vừa ưỡn bụng xuống xe liền oán giận, “Đuổi theo gấp như vậy, chút nữa là đã muộn rồi.”
Quản gia thấy hai người mặc dù có vẻ mỏi mệt, nhưng khí thế cũng không phải bình thường, liền chắp tay hành lễ, cười nói: “Không biết hai vị...”
Quản gia còn chưa nói xong thì mỹ phụ nhân đã muốn bước nhanh vào sân, dường như cảm thấy có chút không ổn, liền quay trở lại nói: “Ta là nương của Tiểu Thất, ngươi an bài xe ngựa này, ta đi vào trước.”
Dường như quản gia không tin thiếu phu nhân nhà mình lại có nương trẻ tuổi như vậy, trừng mắt nhìn nàng đi vào hậu viện có chút ngây người. Béo lão nhân đuổi theo phía sau, chỉ là lúc bước qua người hắn thì ánh mắt u ám đảo qua một cái.
Quản gia giật mình hoàn hồn. Hắn cũng không phải là có ý tứ gì, chỉ là không tin, không tin mà thôi.
Đường rất dễ tìm.
Mỹ phụ nhân tiến vào hậu viện liền đi theo hướng của nha hoàn bưng quả hồng hỉ khô, đến lúc nghe thấy trong phòng có tiếng cười, bước nhanh vài bước mà đi vào.
Tống mẫu quay đầu trước tiên, nhìn thấy một phụ nhân xinh đẹp như vậy, phản ứng đầu tiên trong lòng chính là nợ đào hoa mà Tống Thanh Vân gây ra! Phản ứng thứ hai, lão không có gan cũng không có đủ mị lực, chỉ một cái ‘Tử viết’(*) là có thể đè lên lưng lão rồi.
(*) Khổng Tử
Nhưng trong nháy mắt Tống mẫu liền cười, vỗ vỗ tay Tiểu Thất nói: “Tiểu Thất nhìn xem ai tới?”
Tiểu Thất ngồi đối diện với gương mà nhìn thân ảnh kia đến mê mẩn, sợ quay lại sẽ không thấy. Nghe Tống mẫu nói thế liền quay đầu nhìn, những sợi tua của mũ phượng liền vang lên một tiếng vang nhỏ, gương mặt nhu mì xinh đẹp của Tiểu Thất được che lại nhưng vẫn nhìn thấy nụ cười xinh đẹp hiện lên.
Mỹ phụ nhân tinh tế nhìn nhìn, cứ đứng như vậy mà vỗ vỗ tay. Tiểu Thất quả nhiên chạy qua, vùi đầu vào lòng mỹ phụ nhân. Cọ cọ hồi lâu mới nén nước mắt, ngẩng đầu lên hỏi: “Nương a, sao người lại đến đây?”
Mỹ phụ nhân khẽ nhíu mày liễu, “Đưa hạ lễ, tất nhiên phải làm chính thức, tự nhiên cũng muốn gặp mặt thông gia.”
Mỹ phụ nhân nói xong nhìn về phía Tống mẫu, Tống mẫu cười nói: “Là ta sơ sót, chỉ gửi thư, sớm phải phái người đi đón mới đúng.”
Mỹ phụ nhân lắc đầu cười, “Bà không đi tiếp, không phải chúng ta cũng đã đến? Thông gia không ghét bỏ là tốt rồi.”
Thu Đồng vừa dâng trà lên, Tống mẫu thấy Tiểu Thất dán dính lên người mỹ phụ nhân cười hạnh phúc, cười nói: “Vậy muội muội cùng Tiểu Thất từ từ nói chuyện, dù sao bây giờ cũng còn sớm, ta đi nhìn xem bên Lương Trác thế nào, trễ chút sẽ cùng muội muội trò chuyện nhiều hơn.”
Mỹ phụ nhân đưa Tống mẫu ra khỏi cửa, chờ bọn nha hoàn cũng đi theo ra ngoài mới xoay người ôm lấy Tiểu Thất ước chừng, cọ cọ trán của nàng hỏi: “Thất nhi ngoan, ở đây có được không?”
Tiểu Thất kéo Mỹ phụ nhân ngồi vào bên bàn, tự tay rót trà cho nàng, chớp mắt hỏi: “Nương, sao người đến đây?”
“Nhớ con. Đúng rồi, bà bà đối xử với con có tốt không? Nhìn là một người rất thẳng thắn.”
“Tốt lắm, cũng đối xử tốt với con như nương.” Tiểu Thất cúi đầu, im lặng một lát nói: “Nương, tướng công cũng thích con.”
Mỹ phụ nhân xoa khóe mắt cười, “Nương biết, nếu hắn không thích con, nương mới không cho hắn cưới tâm can của nương đâu.”
Tiểu Thất hé miệng cười cười, gảy gảy ngón tay nói: “Nương, con chuẩn bị trở về.”
Mỹ phụ nhân nhéo nhéo hai má Tiểu Thất, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy? Không vui? Họ Tống đối với con không tốt?”
Tiểu Thất lắc đầu, giương mắt nói: “Nương, hắn nói hắn thích con, con cũng thích hắn. Nhưng có một người luôn muốn gả cho hắn, con đánh không lại người kia, con có chút sợ nàng, con muốn đi về trước, để cho tướng công đi tìm con.”
Tiểu Thất lại cười nói: “Nương, nếu tướng công đã nói thích con, con tin tưởng hắn sẽ đi tìm con. Như vậy con sẽ hiểu được hết thảy đều tốt cả, tướng công cũng phải đuổi theo con một lần, ha ha, như thế sẽ công bằng chứ?”
Mỹ phụ nhân nâng mặt Tiểu Thất nhìn nhìn, “Gầy, vẫn là phải chịu uất ức. Thất nhi à, nghĩ thông suốt là tốt rồi, lúc trước có cái gì nương cũng không hỏi, nghĩ Tống Lương Trác cũng biết làm thế nào. Thất nhi muốn làm cái gì thì cứ làm, nương khẳng định sẽ không ngăn cản. Chỉ là có một chút, nếu đã xác định lòng của mình thì đừng trốn cũng đừng giấu, cho dù rời đi cũng phải cho hắn biết tâm tư của con. Nói yêu hay không yêu đi, cảm thấy có chỗ chua xót, nhưng thực cũng phải nói tiếp, thật đúng là chả trách người trước người sau, hai năm kia của Tiểu Thất cũng thật vui vẻ, có phải không?”
Mỹ phụ nhân kéo Tiểu Thất đến trước mặt mình, kề trán nói: “Con đuổi theo hắn đã lâu rồi, sẽ cảm thấy mệt. Nhưng chờ đến khi mình có được cái mình đã chờ đợi, cái mệt đó cũng không tính là gì. Nghe Thất nhi nói, chỉ biết là Thất nhi đã giải quyết việc tốt đẹp rồi. Đã nói rồi, trong nhà ta, Thất nhi thông minh nhất. Nhưng nếu tiểu tam(*) kia đuổi theo sát quá, Thất nhi trước chạy trốn cũng tốt, lấy lùi để tiến, ha ha. Ta không cần cùng nàng cứng đối cứng, người thanh cao vẫn luôn thắng kẻ xinh đẹp mà.”
(*)tiểu tam: kẻ thứ ba
Tiểu Thất ngồi trong lòng mỹ phụ nhân làm nũng, lẩm bẩm hồi lâu liền ngượng ngùng liếm liếm môi nói: “Con chỉ là muốn đá trái mơ hỏng đó đi, hì hì, lừa tướng công đi, chờ sinh một đứa nhỏ mập mạp thì trở về, nương đừng nói với tướng công nha.”
Mỹ phụ nhân cười khẽ, ôm Tiểu Thất khẽ xoay, lát sau mới nói: “Thất nhi a, khẳng định là lúc đầu chịu khổ, nhưng vẫn trưởng thành không ít. Ai, không nên để con đi một mình đến Nhữ Châu.”
Tiểu Thất mếu máo ngẩng đầu, “Nương à, về sau con sẽ không làm nương lo lắng nữa.”
Mỹ phụ nhân đau lòng sờ sờ hai má Tiểu Thất, thở dài nói: “Khi nào thì đi?”
Tiểu Thất le lưỡi, “Đang đợi thời cơ, con muốn ở bên tướng công thêm mấy ngày.”
Mỹ phụ nhân thở dài, nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Tiểu Thất mà đau lòng không thôi.
Hôn lễ thực náo nhiệt, người người tới đây rất náo nhiệt.
Tử Tiêu cũng trang điểm xinh đẹp rồi mới đến, dung mạo kia so với Tiểu Thất chỉ có hơn chứ không kém. Vì là ngày mừng, người đến kẻ đi, Tống phủ cũng không ngăn cản khách. Tống mẫu cũng có quyết định của riêng mình, nếu Tử Tiêu lại ra chiêu mới, trực tiếp vạch trần, cản trở nàng, ở trước mặt mọi người mà quang minh chính đại cắt đứt quan hệ, cũng để người này không đi qua đi lại Tống phủ nữa.
Tử Tiêu cùng Lâm lão gia được an bài ở phía sau bàn trước, không đến mức ở trong góc, nếu có công kích thì cũng dễ dàng khống chế.
Nhược Thủy cho chính mình là phù dâu, ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi bên Tiểu Thất đến chính sảnh. Vì trái có bà mối, phải có em gái của Tống Lương Trác là Hinh Nguyệt đỡ, Nhược Thủy đi theo bên kia rõ ràng là dư thừa. Vừa nhìn thấy Lưu Hằng Chi liền quyết đoán lựa chọn bỏ Tiểu Thất, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lưu Hằng Chi.
Hôn lễ lần này được cho là viên mãn, trưởng bối hai bên đều ở đây, lại mở tiệc chiêu đãi rất nhiều khách, náo nhiệt hơn lần trước không biết bao nhiêu lần. Tiểu Thất khẩn trương đến bàn tay nhỏ bé trong tay Tống Lương Trác đều hơi đổ mồ hôi.
Tống Lương Trác dựa vào gần, thấp giọng nói: “Đừng khẩn trương, đều là người trong nhà.”
Lưu Hằng Chi cao giọng cười nói: “A a, đây cũng không phải là lúc thì thầm nói chuyện, nhanh chóng kết thúc lễ rồi vào động phòng nói sau!”
Khách khứa được một trận cười, Tống Lương Trác cũng cong môi cười khẽ. Lúc tầm mắt đảo qua Lâm Tử Tiêu, nhìn thấy ánh mắt có thể xem là đa tình của nàng, một cái chớp mắt cũng không dừng lại, cũng nhắm mắt ngăn chặn lại.
Tống Lương Trác nghe lời người chủ trì mà chiếu cố động tác hành lễ của Tiểu Thất, đến lúc vợ chồng đối bái thì Tiểu Thất có chút ngây người, đến lúc Tống Lương Trác khom lưng cúi xuống thì mới vội vã cuống quýt gật đầu thật mạnh, vừa vặn đụng vào Tống Lương Trác đang nâng đầu lên.
Vì động tác của Tiểu Thất quá nhanh, đụng vào đầu mình mà có chút choáng váng. Trong chớp mắt Tống Lương Trác đụng phải nàng liền đưa tay nâng lấy gáy của nàng, còn tay kia thì ôm eo của nàng, động tác theo bản năng này lại chọc cả phòng cười đùa ầm ĩ.
Chính xác là Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất vào động phòng. Thu Đồng đã sớm chờ sẵn ở cửa tân phòng, thấy tân lang ôm tân nương tử đến, liền dẫn theo nữ tử trong Tống gia có một gia đình hạnh phúc nhiều con đi vào trước.
Nữ tử tiến đến giường rải táo đỏ, hạt sen, lạc (đậu phộng) cùng nhãn, miệng thì chúc nhiều con nhiều cháu, phúc thọ khôn cùng.
Tiểu Thất nghe thấy mới lạ, len lén xốc một góc khăn voan lên nhìn, bị Tống Lương Trác cúi đầu dùng một bên mặt che lại.
“Lúc này giở khăn voan không tốt.”
“Ha ha, ta chỉ muốn nhìn một chút.” Tiểu Thất đá đá chân cười duyên.
“Lát nữa hãy nhìn.” Giọng nói của Tống Lương Trác thật dịu dàng.
Dường như người kia không nghĩ tới tân lang cùng tân nương tử đã tự trò chuyện rồi, xong việc liền quay đầu đi, trên mặt mang theo một nụ cười ái muội.
Tống Lương Trác đỏ mặt vì thẹn, ôm Tiểu Thất đặt lên giường. Đứng đó một lúc lâu rồi nói: “Tiểu Thất ngồi trước, ta sẽ trở lại ngay.”
Tiểu Thất ngẩng đầu, cách khăn voan nói: “Tướng công đừng đi có được không?” Lúc này nàng không nhìn thấy người, cảm giác không được tốt.
Tống Lương Trác nhìn Thu Đồng, Thu Đồng thức thời mang mọi người lui ra ngoài trước.
Tống Lương Trác ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất, cầm bàn tay nhỏ bé muốn giở khăn voan lên của nàng, cười nói: “Cũng phải ra mặt một chút, bằng không khẳng định là Hằng Chi bọn họ sẽ đến đây nháo động phòng.”
Tiểu Thất lắc lắc đầu, khiến cho tua bông trên khăn voan đung đưa qua lại trong rất đẹp mắt. Tống Lương Trác đỡ lấy gáy của nàng, cách khăn voan mà xoa xoa trán nàng, “Có đau hay không?”
“Ai nha, đau quá đau quá, tướng công đừng đi ra ngoài, ta mệt nhọc, muốn đi ngủ. Đầu ta đụng vào thành mơ hồ rồi.” Tiểu Thất cọ cọ vào ngực của Tống Lương Trác.
Tống Lương Trác cười một lát, xoa bóp tay cho nàng nói: “Chỉ một lát, chỉ lộ mặt một lát sẽ trở lại.”
Thật ra Tiểu Thất vẫn thấy hôn lễ này rất mệt, bởi vì tuy rằng hôn lễ náo nhiệt, nhưng nàng ở trong khăn voan thì cái gì cũng không nhìn thấy. Tiểu Thất nghĩ, vì sao tân lang lại không cần đội khăn voan chứ? Nếu là Tống Lương Trác đội khăn voan, nàng dẫn tay hắn, nàng có thể nhân cơ hội này mà thoải mái nhìn xung quanh. Trên thính đường chắc chắn là giống như quần áo mà có nhiều điều mới lạ để xem đây, không biết ngày mai có còn hay không.
Tiểu Thất khẽ xốc một góc khăn voan lên, nhìn nhìn bài trí trong phòng thì nở nụ cười. So với lần đó trong trí nhớ thì đẹp hơn nhiều, trên bàn có hai con búp bê bằng sứ, mặc yếm hồng, bàn tay nhỏ bé đầy thịt vỗ vỗ lên lá sen trông thật đáng yêu.
Tiểu Thất định đứng dậy nhìn kỹ hơn, Nhược Thủy đã đẩy cửa mà nhảy vào, ôm lấy cánh tay của Tiểu Thất kéo nàng về giường, chính mình lại lăn qua lăn lại trên giường nhặt trái cây trên giường cười hớ hớ nói: “Lưu Hằng Chi bảo ta đến để lây dính không khí vui mừng, hắc hắc, cho ta nhặt một ít, không được nói không đấy?”
“Ôi, không cho phép nhặt nhiều quá, đây là phúc khí người ta cho ta.” Tiểu Thất túm lấy Nhược Thủy, Nhược Thủy nhanh tay lượm lấy một nắm nhét vào lòng.
Nhược Thủy chụp lấy tay đang mở ra của Tiểu Thất, quyệt bĩu môi nói: “Keo kiệt, ta chỉ lấy có một ít!”
Tiểu Thất bĩu môi, “Chờ lúc ngươi thành thân, ta cũng sẽ đi lấy!”
Nhược Thủy ăn một trái nhãn, nhún vai cười khặc khặc, “Ta bảo Lưu Hằng Chi để một đống trên giường, grừ grừ, cho ngươi tùy ý mà lấy.”
Tiểu Thất tưởng tượng đến cảnh nhãn, lạc, hạt sen đầy trên giường, ở trên là Nhược Thủy đang cười âm trầm đến rợn người, cảm thấy gáy vừa mới đụng khi nãy lại bắt đầu đau, đau từng chút, từng chút.
Tống Lương Trác vừa bước ra phía trước thì Lưu Hằng Chi đã reo ầm lên: “Tân lang đã tới rồi, trốn ở trong lâu như vậy, phải phạt rượu, phạt rượu!”
Tống Lương Trác thản nhiên bước qua, nhận lấy chung rượu từ tay của người phụ trách lễ mời mỹ phụ nhân cùng Tiền lão đầu trước, sau đó đi đến kính rượu vài bàn rồi giả vờ say mà dựa vào người Lưu Hằng Chi, thấp giọng nói: “Huynh giúp ta mời rượu, ta về trước.”
Lưu Hằng Chi chớp mắt, “Trong đầu chỉ có một chữ sắc!”
Tống Lương Trác chỉ ngoắc ngoắc khóe miệng, môi không cử động mà khẽ nói: “Vậy lúc huynh cùng Nhược Thủy muội muội động phòng có muốn sống yên ổn hay không?”
Lưu Hằng Chi đau khổ nhíu mặt, tính chất của hắn và Tống Lương Trác không giống nhau. Người ta là tái hôn, hắn là kết hôn lần đầu, ngay cả một chút có lợi hắn cũng còn chưa được chạm tới đây, nếu Tống Lương Trác thật sự chuốc say hắn trong tiệc cưới của hắn, động phòng hoa chúc mà hắn đợi vài năm nay, khẳng định là sẽ bị lỡ mất.
Lưu Hằng Chi dìu Tống Lương Trác đi vào một góc, nhìn thấy người quen liền cười ha hả chỉ vào Tống Lương Trác đang say nói: “Uống rượu, ha ha, ta dẫn hắn đi xối nước lạnh, quay lại sẽ mời rượu tiếp.”
Lưu Hằng Chi dìu Tống Lương Trác đến phía trước, chán ghét buông tay ra, lắc lắc hừ nói: “Quân tử không chấp nhặt với tiểu nhân, nhờ quan hệ của tẩu tử cùng Nhược Thủy, tha cho ngươi một lần.”
Mắt của Tống Lương Trác cũng không thèm nâng lên liếc lấy một cái, xoay người đi hậu viện.