Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 75: Chương 75




Kể chuyện ở kinh hay hơn so với Thông Hứa, Trần Tử Cung nhìn võ sinh đầu đội nón sắt, chân mang ủng dày, cầm trường thương trong tay trên đài cao, theo tiếng chiêng trống mà mua trường thương, trong lòng bắt đầu âm thầm cân nhắc, nếu nói là kể chuyện, nói một đoạn truyện nổi tiếng nào đó cũng có thể giải thích được, lần trước cùng Tiểu Thất nghe, rõ ràng là do tiên sinh kể chuyện kia tự mình kể lung tung, cái truyện như vậy cũng có thể làm cho Tiểu Thất nghe đến say mê như vậy?

Trần Tử Cung đứng nhìn một lát, tùy ý tìm một chỗ không người ngồi xuống, còn chưa bày ra tư thế thoải mái, cánh tay đã bị một cánh tay nhỏ bé kéo nghiêng qua.

Ta không có nhu thước hoa(*) để lấy đâu, Trần Tử Cung nhíu mày nghĩ. Nhưng tay kia cũng không có vừa chạm vào liền sờ soạng, hiển nhiên là không phải tìm nhu thước hoa, trước mắt chỉ là cầm lấy cánh tay hắn quơ quơ rồi cũng không làm gì thêm.

(*)nhu thước hoa: một loại thức ăn vặt

Trần Tử Cung nghi hoặc, từ khi nào thì thiếu niên ở kinh thành cũng trở nên thích động tay động chân như vậy? Chẳng lẽ là hắn già đi, đã không hiểu yêu thích của thiếu niên hiện nay?

Trần Tử Cung nhìn theo bàn tay trắng nhỏ kia mà nhìn sườn mặt của thiếu niên, quả thật là một thiếu niên anh tuấn, tuy có giữ lại ria mép, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến sự tuấn tú của hắn. Lúc thiếu niên kia hơi nghiêng người về phía trước, chiêng đồng trên đài vang lên một tiếng thật lớn, thiếu niên kẹp cổ lại hơi run lên. Trần Tử Cung nhìn về phía sân khấu kịch, võ sinh kia vừa trở mình nay đã đứng vững lại trên đất.

Chiêng trống dần dần gấp gáp hơn, võ sinh lộn ngược một cái từ hậu trường ra ngoài, khiến cho quần chúng phía dưới vang lên tiếng khen ngợi trầm trồ. Thiếu niên rút tay lại vỗ tay bốp bốp, gương mặt kích động mà hơi hồng lên.

Trần Tử Cung nghĩ, Tiểu Thất năm đó cũng không kích động như vậy, nhớ lại những kế sách lúc trước khiến cho hắn phải vùi đầu xấu hổ. Đang nghĩ ngợi vậy mà bị thiếu niên kia bắt lấy tay hắn, sôi nổi lắc lắc nói: “Thúy Nhu Thúy Nhu, sao ngươi trở về đúng lúc thế? Mau nhìn mau nhìn, Liên Phiên đang bốn người đánh một kìa.”

Chen lẫn trong tiếng hoan hô lúc này, Trần Tử Cung thế nhưng lại nghe ‘Thúy Nhu’ thành ‘Lục Liễu’, không khỏi quay đầu lại nhìn thiếu niên bên này, vừa lúc thiếu niên cũng quay đầu lại nhìn, bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng nhu hòa trong mắt Trần Tử Cung không kịp che giấu, thiếu nhiên lại nhướng mày, ném vỏ dưa hấu lên bàn mà đẩy tay của Trần Tử Cung ra.

Chưa bao giờ bị đối xử như rác, nhưng xem như là dựa vào tùy tùng của hắn cũng gọi là Lục Liễu, Trần Tử Cung vẫn quyết định là sẽ tha thứ lúc này. Ai biết thiếu niên này lại xoay qua, thanh thanh cổ họng nói: “Mới vừa rồi đã đem huynh đài nhầm thành gã gia nhân của ta, nhất thời không biết mới có thể nắm nhầm tay huynh đài, đã hiểu được tội, hy vọng huynh đài thứ lỗi.”

Tầm mắt Trần Tử Cung chuyển đến râu của tên kia, khóe miệng nhịn không được mà run run. Thì ra hắn không phải là nam nhi, mà là một mỹ nhân yêu kiều. Trần Tử Cung cố nén xúc động muốn cười mà nghiêng người chỉ chỉ vào râu dính lại khóe miêng của nàng nói: “Rớt.”

Giả nam trang nâng tay sờ sờ râu, đưa lưỡi liếm liếm ngón tay, để nước miếng dính lên mép môi trên, lại đem râu dán chặt lên, sau đó mới ôm quyền, mặt không đổi sắc nói: “Đa tạ huynh đài.”

Mặt Trần Tử Cung run rẩy. Đây là tiểu thư khuê các sao? Xem quần áo cũng rất sang trọng, nhưng nhìn động tác cũng không dám khen tặng. Trần Tử Cung đang muốn hỏi tên họ của nàng, diễn kịch trên đài đã chấm dứt, nữ tử nhìn sau lưng hắn rồi vội vàng ngoắc, đợi một nha hoàn trong trang phục của gia nhân chạy tới gần, một câu cũng chưa nói, chỉ mím môi liếc mắt với nha hoàn kia một cái, kéo nha hoàn đi lướt qua Trần Tử Cung rồi rời đi.

Vốn chỉ là tướng mạo thanh nhã, chỉ là liếc mắt một cái, nhưng lại giống như là đi vào trong lòng người, dịu dàng lại mang theo chút oán trách.

Trần Tử Cung nhíu mày nghĩ, so ra thì cô nương này cũng là một người hoạt bát.

Ai, cảm thán như vậy sao lại liền cảm thấy mình đã già đi đây? Thông Hứa gửi thư nói, Tiểu Thất sinh lần đầu liền sinh hai con trai, Tống Lương Trác kia thật đúng là vận cứt chó, cưới Tiểu Thất không nói, còn lập tức sinh ngay hai người con. Trần Tử Cung có chút tức giận nghĩ, nếu hắn gặp người hợp ý, nhất định phải sinh một tiểu thế tử trí tuệ tuyệt thế, không thể hơn được số lượng, liền dùng chất lượng áp đảo mạnh mẽ.

Hoàng đế thiết yến, lại mời hắn tiến cung tụ họp. Nói là tụ họp, chỉ là lại biến tướng thành xem mặt nữ nhân. Hoàng đế nhàn rỗi kia, quốc gia yên ổn liền theo dõi chuyện nhà của hắn, khiến cho Trần Tử Cung hận không thể đi huyện trấn nào đốt một ngọn đuốc nhắc nhở, khiến cho hoàng huynh tự mình tiếp tục chú ý chuyện quốc gia đại sự.

Lần này nói là con gái út của nhà Triệu thừa tướng, ngay cả hoàng tẩu cũng khen ngợi không ngớt, nói đó là cô nương thông minh cỡ nào, độ lượng, hiểu chuyện lại còn có tri thức hiểu lễ nghĩa, Trần Tử Cung nghe xong thì ngoại trừ mệt mỏi chỉ là vô lực.

Thật không biết người hoàng thất cưới nhiều như vậy làm gì? Lãng phí lương thực trong nhà không nói, còn chiếm dụng phòng ốc, cảm tình không tốt thì cảm thấy mắc nợ, cảm tình quá tốt thì cảm thấy dối trá. Trái tim của một người lớn bao nhiều, sao có thể sắp xếp phù hợp với nhiều người như thế? Hắn cũng hiểu được là cả đời chỉ là có hai người là đáng quý, hiểu được có đôi khi một người, còn hơn nhiều người rất nhiều.

Cô nương ngồi ở giữa bàn kia thật là nhu thuận, nếu không phải Trần Tử Cung nhớ rõ ràng, rành mạch là mấy ngày trước có gặp qua một lần, căn bản sẽ không tin nữ tử trung quy trung củ(*) này chính là người giả làm thiếu niên dùng nước miếng dán râu. Nàng kia dường như cũng không muốn thừa nhận, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu nhìn Trần Tử Cung một cái. Hoàng hậu cười nói: “Mạt nhi ngượng ngùng ư, cũng không dám liếc mắt nhìn Tử Cung một cái.”

(*)trung quy trung củ: hành động theo đúng quy củ

Hừ hừ, sao nàng lại ngượng ngùng? Là sợ hắn chỉ ra nhược điểm của nàng đi.

Trần Tử Cung hừ nhẹ trong lòng, còn thuận ý hoàng tẩu mà mang nàng đi dạo ngự hoa viên. Mộc Nhĩ này đều im lặng cả đường đi, Trần Tử Cung không mở miệng thì nàng cũng kiên quyết không mở miệng nói ra chữ đầu tiên.

Mộc Nhĩ quả nhiên đủ cứng! Trong lòng Trần Tử Cung đã lập nên một cái biệt danh kỳ quái, đi ở phía trước cũng không bận tâm Triệu Mạt đang vội vàng đuổi theo thật miễn cưỡng. Chẳng những không bận tâm, có lẽ còn có chút nhìn cô nương nhà người ta gặp khó khăn cũng không chừng.

Triệu Mạt đuổi theo đến trán cũng đầy mồ hôi, đối với bóng lưng của Trần Tử Cung trước mặt mà muốn giơ chân giẫm một cái thật mạnh, nếu không phải hắn, nàng mới không cần mang cái đầu có thể đè chết người này đến cái gì yến, ăn không ngon, uống không tốt, còn bị đè đến đau cổ.

Triệu Mạt nghiến răng vẫn còn chưa ngừng, cũng không ngờ người vẫn luôn mải mê bước phía trước đột nhiên quay đầu lại.

Miệng Triệu Mạt há ra quá lớn, nhất thời không thể khép lại, chân cũng thu hồi lại chậm một bước. Nhưng là bất luận như thế nào, nàng lại trở thành Mộc Nhĩ đoan trang khéo léo kia.

“Mộc Nhĩ?” Trần Tử Cung nhíu mày.

“Gia phân phó.” Triệu Mạt nhu thuận cúi đầu.

“Mộc Nhĩ đi không mệt?”

Xì, hỏi lời này! Đi không mệt? Sao không hỏi là nghỉ ngơi một chút hay không?

Triệu Mạt thản nhiên đáp lời, “Hồi gia, không mệt.”

“Được, từ nơi này đến cửa nam đều là phong cảnh tao nhã, chúng ta cũng không ngại đi qua xem.” Trần Tử Cung vừa dứt lời liền nhấc chân đi nhanh ra ngoài.

Triệu Mạt trở mặt cho một cái xem thường, kéo váy lên lại đuổi theo. Đi thẳng đến khi mặt trời nghiêng về phía tay, mặt Triệu Mạt bị phơi nắng đến đỏ bừng, cổ áo đều ướt mồ hôi, nhưng vẫn không nói một lời dư thừa.

Trần Tử Cung lại nói: “Đông môn có một cái tháp cao, cảnh sắc trên kia…”

“Ngươi muốn như thế nào!” Triệu Mạt bắt buộc mình bỏ qua miệng đã khô nước miếng mà khó khăn mở miệng. Thật sự rất khác, nàng hận không thể nhảy đến trong hồ nước mà uống một cái thật no.

“Mộc Nhĩ nói ta muốn thế nào?” Trần Tử Cung nhíu mày.

Triệu Mạt cố gắng nghiêm mặt, run rẩy rồi thi lễ nói: “Triệu Mạt có chỗ mạo phạm, mong Vương gia tha thứ, cha mẹ trong nhà đã chờ rất lâu, Triệu Mạt có thể về trước hay không?”

Trần Tử Cung nhìn gương mặt nàng đã bị phơi nắng đến đỏ, mím môi nói: “Mộc Nhĩ xem qua hí kịch?”

“Hồi gia, không có.”

“Mộc Nhĩ thích dán râu giả trên đường?”

“Hồi gia, không vui.”

“Mộc Nhĩ nói dối rất giỏi?”

Mặt Triệu Mạt lại đỏ thêm vài phần, cắn răng nói: “Hồi gia, không tốt.”

Trần Tử Cung à một tiếng, sờ sờ mũi nói: “Xem ra là gặp tiểu tặc giả dạng thành con gái út của nhà Triệu thừa tướng, bổn vương định truy nã thiên hạ, đem tiểu tặc làm bại hoại khuê dự của Mộc Nhĩ bắt về bỏ tù. Thiên kim của thừa tướng là ai mà có thể giả sao? Đó là tội mất đầu.”

Trong lòng Triệu Mạc ‘lộp bộp’ một tiếng, im lặng hồi lâu mới giật mình nói: “Triệu Mạt đột nhiên nhớ tới, dường như mấy ngày trước có ra khỏi cửa, chắc là gặp phải Vương gia.”

“À ~~” Trần Tử Cung nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, đi ra ngoài một đoạn cũng chưa thấy người đi cùng, quay đầu thấy người đang cắn môi âm thầm tức giận, tâm tình thật tốt mà cười nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi ra cung.”

Triệu Mạt nắm tay kêu rang rắc. Chân của nàng đều bị hành hạ đến mềm nhũn ra rồi, còn phải đi từ thâm cung to lớn này ra cửa cung, cái này không phải là muốn đòi mạng người hay sao?

Mặc dù nàng không có hảo cảm với Hạo Vương gia này, nhưng lại không đoán ra đây là một tên vô lại a. Cái này rất tốt, bị người ta nắm đuôi, bị khi dễ lại không thể phát tác. Phụ thân ngốc kia của nàng, sao lại nhẫn tâm để cho nàng đến chịu khổ?

Triệu Mạt khập khiễng cúi đầu đi phía trước, bước đến bên người Trần Tử Cung thì không kiêu ngạo không siểm nịnh mà ngẩng đầu thản nhiên nói: “Cha ta là trung thần, vì giang sơn này mà cúc cung tận tụy. Vương gia đừng lấy chuyện ta ra phủ mà áp chế ta, ai lại quy định tiểu thư của Thừa tướng gia không thể ra khỏi cửa? Ta chỉ là ra ngoài xem diễn, cũng không làm chuyện mưu phản gì. Ta không chuẩn bị gả cho Vương gia làm chính phi, Vương gia cũng không cần tốn tâm tư đem ta như người ham muốn quyền thế mà khi dễ. Ta đi rồi, nếu Vương gia lại uy hiếp thì sẽ không có khí độ của Vương gia.”

Triệu Mạt nói xong còn có chút chột dạ, kiên trì bước qua được vài bước thì quay đầu nhìn thấy Trần Tử Cung đuổi theo thì bỏ chạy, ngay cả đau nhức trên chân cũng quên mất. Rốt cuộc là mệt mỏi không có khí lực, chạy được một đoạn ngắn thì đã bị Trần Tử Cung túm lại.

Triệu Mạt không tránh được, da dầu bị dọa mà run cả lên, hướng về người cách đó không xa mà kêu lên: “Công công công công, mau bảo ca ca ta đến đây đón ta.”

Trần Tử Cung buồn cười vẫy tay với tiểu thái giám đang sửng sốt kia, đợi hắn đến gần thì khụ một tiếng nói: “Nâng nhuyễn kiệu đến đây, đưa Triệu tiểu thư hồi phủ.”

Triệu Mạt nhếch miệng không hé răng, hai người lại yên lặng đứng giữa trời, Triệu Mạt cảm thấy bàn tay nắm lấy mình có chút nóng, nhưng rút ra vài lần cũng không được, không khỏi có chút hậm hực. Chờ nhuyễn kiệu nâng đến, Triệu Mạt hành lễ rồi cúi đầu chui vào kiệu.

Trần Tử Cung cũng không nói nhiều, khoát tay bảo cỗ kiệu rời đi.

Đại để là người quen biết đều dễ dàng gặp phải, giống như lúc gặp nhau ở Thông Hứa với Tiểu Thất. Từ đó đến nửa năm về sau, kỳ quái là Hoàng thượng không nhắc lại chuyện bảo Trần Tử Cung cưới phi, Thừa tướng phủ cũng không nhắc đến, Trần Tử Cung lại thường gặp Triệu Mạt trên đường. Vẫn như trước, khi thì vẻ mặt phấn chấn, khi thì thanh tịnh như nước, có khi là đi cùng con trai trưởng của Thừa tướng, có đôi khi là mang theo nha hoàn tròn tròn kia.

Nếu không phải đối diện giáp mặt, hai người cũng không chào hỏi, thậm chí Triệu Mạt còn trốn tránh hắn. Trần Tử Cung buồn cười nghĩ, sợ là còn ghi hận chuyện lần đó vào cung. Nghe nói là hai bàn chân đều bị tróc da, mấy ngày không thể xuống giường.

Nửa năm sau, hai người đã dần dần có thể cùng ngồi một chỗ mà xem kịch, thỉnh thoảng cũng sẽ đi du ngoạn. Nhưng kỳ quái là, Trần Tử Cung không nói cưới, Triệu Mạt cũng không nói gả, hai người giống như là bằng hữu, nhớ tới thì gọi đối phương đi dạo một vòng, muốn thì đều tự đi qua.

Mặc dù Triệu Mạt không nói gả, nhưng toàn bộ triều đình vẫn xem nàng như là Hạo Vương phi mà đối đãi. Chính Triệu Mạt cũng băn khoăn, nàng muốn là tình cảm duy nhất, nhưng nếu là thực thích người kia thì nhất định không thể cho nàng duy nhất, chỉ có thể là nàng nhượng bộ.

Bốn năm, nàng cũng đã hai mươi tuổi. Ngày hôm sau sau khi cùng Trần Tử Cung uống qua rượu chúc mừng sinh nhật thì Triệu Mạt bỏ đi, đi thẳng đến Thông Hứa. Sau đó nàng thấy trước mặt là cả gia đình nắm tay nhau đi trên đê dài, không cần hỏi nhưng nàng chỉ biết, người nữ tử cười tươi như hoa kia chính là chủ nhân của tiểu hồng mã trong tay Trần Tử Cung.

Không biết nam nhân nói gì đó, chọc nàng kia chui đầu vào ngực hắn giẫm chân cọ qua cọ lại, hai đứa trẻ giống nhau như đúc, một đứa thì ôm chân nam nhân kêu ầm ĩ, một đứa thì chắp tay sau lưng nhìn bọn họ náo nhiệt.

Triệu Mạt có chút thoải mái, vô luận như thế nào, nữ tử này đối với Trần Tử Cung mà nói đều là quá khứ. Cũng như Trần Tử Cung nói, chưa bao giờ có bắt đầu, làm sao nói chấm dứt.

Lúc Triệu Mạt hồi kinh, đi đến những nơi mà Trần Tử Cung đã nhắc tới chơi một lần. Dù sao mặc kệ là nàng đi chỗ nào, đều có người đến trước chuẩn bị thật tốt, Triệu Mạt nghĩ, cũng nên gả đi, chờ đợi nữa thì hắn cũng còn có hai sườn phi không thể rời đi kia, mà nàng thì lại sẽ già đi.

Một năm sau, Hạo Vương gia có thể một biệt viện ngoài ngoại ô kinh thành, nha hoàn gia nhân làm việc đi lại bên trong rất là náo nhiệt, chủ nhân thì chỉ có một, đó chính là chính phi Hạo Vương vừa cưới.

Có người nói, Hạo Vương cực sủng ái Vương phi này, xây riêng cho nàng biệt viện này, thời tiết đầu xuân, còn có thể thấy Vương gia cùng Vương phi vác cuốc đào măng mùa xuân ở một rừng trúc cách phủ không xa.

Có người nói, nơi này là ‘lãnh cung’ ngoài phủ của Hạo Vương phủ, bên trong là con gái út thất sủng của Triệu thừa tướng.

Rất nhiều năm sau, Trần Tử Cung ôm trong lòng một đứa, tay nắm một đứa, lúc một nhà bốn người mặc đồ màu xanh nhạt đi dạo hoa đăng đoán đố đèn, lại khiến cho mọi người thảo luận ồn ào.

“Xem, đó chính là sủng thê ở dân gian của Hạo Vương gia.”

“Không phải chứ, cứ thế, phi tử lớn nhỏ ở vương phủ cùng biệt viện đều thất sủng.”

“Đã sớm thất sủng, một người trong nhà đó cũng hoàn toàn không được, chỉ bằng hai hài tử này, nữ tử này đã được sủng ái hơn Hạo Vương phi.”

“Triệu thừa tướng có thể đồng ý sao? Gả con gái út đi lại thành một mình trông phòng.”

“Ai, cái này ngươi không hiểu, Hoàng thượng vì trấn an Triệu thừa tướng, đã ban thưởng trăm mẫu ruộng tốt, gia quan tiến tước đấy!”

“Không hiểu phải không, ngươi nói xem, vì sao Hạo Vương gia lại bỏ qua tiểu thư khuê các không cưới, lại cố tình cưới một thôn cô?”

Triệu Mạt nghiêng mắt liếc Trần Tử Cung, nhận lấy nữ nhi trong lòng hắn, Trần Tử Cung thì xoay người ôm con lên.

“Khi nào thì cha gia quan tiến tước?”

Trần Tử Cung cười, “Ta cũng không nghe nói đấy.”

Triệu Mạt khẽ hừ một tiếng, “Còn nữa, ta rất giống thôn cô sao?”

Nữ nhi Hòa Hòa trong lòng cũng phụ họa cất giọng nũng nịu hỏi: “Nương, thôn cô là gì?”

Con trai bên kia không đợi người khác giải thích liền cướp lời mở miệng nói: “Chính là nữ tử trên đầu có quấn vải hoa.”

Hòa Hòa gật đầu, vừa thấy một tiểu cô nương bốn năm tuổi quấn vải hoa màu lam trên đầu chạy tới, chỉ vào tiểu cô nương đang liếm kẹo hồ lô kia mà kinh hỉ mở miệng nói: “Nhìn, thôn cô!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.