Từ trắc phi bị bệnh yếu sinh lý?!
Hai tròng mắt Bạch Quả trợn to, trong lòng dâng lên một trận sóng to gió lớn, nếu hệ thống thần tiên nói không dối, vậy Từ trắc phi bị yếu sinh lý sao có thể mang thai hài tử? Trừ khi......
Trong lòng cậu dâng lên nhiều suy nghĩ không hay, lại thực sự không thể xác định được chuyện Từ trắc phi bị yếu sinh lý Dự Vương có biết không?
Nếu không biết được, vậy thủ đoạn và tâm kế của vị Từ trắc phi này thật sự khiến người ta quá mức sợ hãi. Hắn giấu diếm qua mắt được Dự Vương và thái y, lợi dụng thai giả kéo Dự Vương phi xuống nước, không mất người nào lại có thể có được sủng ái của Dự Vương và quyền khống chế nội vụ trong vương phủ, hơn nữa toàn vẹn rút lui.
Nếu Dự Vương biết được......
Đôi môi Bạch Quả hơi mím, không dám tưởng tượng loại khả năng này.
Nếu chuyện Từ trắc phi mang thai là thoả thuận ngầm, vậy Dự Vương lại tồn tại tâm tư gì mà phối hợp với Từ trắc phi làm tiết mục vừa có thai lại sinh non?
...... Là bởi vì Dự Vương phi?
“Tam tẩu, ngươi nhìn cái gì vậy?” Lý Tiên Nhi lắc lắc ngón tay trước mắt Bạch Quả, nghi hoặc hỏi thăm, nhìn theo tầm mắt cậu, thoáng khinh thường mà bẹp bẹp miệng, “Thật đúng là tiểu nhân đắc chí.”
Bạch Quả hoàn hồn: “Cái gì?”
“Từ trắc phi đó.”
Lý Tiên Nhi khi còn là khuê các thì có rất nhiều bạn, trước khi Từ gia xảy ra chuyện nàng từng lui tới thường xuyên với một vị công tử trong Từ gia, sau khi đại phòng Từ gia tham ô nhận hối lộ, liên luỵ đến án kiện rất rộng, sau khi Từ gia bị định tội, bị Tấn Nguyên Đế hạ lệnh xét nhà, nam quyến trong phủ người thì bị chém đầu, người thì sung quân, mà nữ quyến thì bị đánh như tiện tì, bán vào nhạc phường thanh lâu, hoặc sung vào quân đội làm kỹ nữ.
Phần lớn nội quyến bên trong Từ gia tính tình đều rất mạnh mẽ, vị công tử mà Lý Tiên Nhi thường qua lại đã thắt cổ tự vẫn theo mẫu thân và tỷ muội trong Từ gia, giữ thân thể trong sạch, đến cuối cùng trên dưới Từ phủ, chỉ còn lại Từ trắc phi được Dự Vương đem về mới thoát được một kiếp.
Đồn đãi trên phố nói là Từ gia từng có ân với Dự Vương, cho nên Dự Vương mới thu lưu huyết mạch của Từ gia, nhưng Lý Tiên Nhi lặng lẽ nhìn, lại chỉ nhìn thấy một đôi cẩu nam nam vô sỉ và độc ác.
“Trước khi Từ gia bị phán tội, Từ gia đã cùng Dự Vương định thân.” Có chút lời nói đè ở đáy lòng hồi lâu, Lý Tiên Nhi thực sự nói rất nhanh, “Lúc ấy Dự Vương cùng Dự Vương phi nhiều năm không con, Vinh phi nương nương trong cung liền làm chủ giúp hắn tìm một vị trắc phi, người nọ chính là trưởng tử của Từ gia, từng là bạn thân trong khuê các của ta......”
Lý Tiên Nhi đến bây giờ còn có thể nhớ tới khi ấy bạn tốt có nhắc với nàng chuyện hôn sự, biểu tình trên mặt vừa chờ mong lại ngượng ngùng. Ở Đại Tấn, địa vị của song nhi thấp hơn nữ tử nhiều, đặc biệt là đương kim cũng không thiên vị song nhi, nên cũng làm cho hôn sự của song nhi trở nên khó khăn, đặc biệt là song nhi trong nhà cao cửa rộng, gả thấp thì đáng tiếc, gả cao thì ít nhà hứa vị trí chính thê, trưởng tử Từ gia có thể gả vào phủ Dự Vương làm trắc phi, đã xem như là nhân duyên không thể tốt hơn.
Lúc đó Lý Tiên Nhi còn vì bạn tốt vui vẻ, nhưng chỉ mấy ngày qua đi, nàng gặp lại đối phương, lại chỉ nhìn thấy đáy mắt cô đơn trong mắt bạn tốt.
“...... Sau khi đính thân, Từ gia cố ý thỉnh Dự Vương qua phủ một chút, đây cũng là chủ ý của thái thái trong phủ, muốn để trưởng tử Từ gia trước khi vào phủ có thể gặp mặt Dự Vương một lần, để chuẩn bị tốt trong lòng.” Lý Tiên Nhi nói đến chỗ này đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Vốn là chuyện nên vui mừng, lại có người không chịu nổi động tâm tư, đánh chủ ý lên hôn phu tương lai của đường ca mình.”
Ánh mắt Bạch Quả dừng trên khuôn mặt tươi cười khéo léo của Từ trắc phi, kinh ngạc nói: “...... Ý của ngươi là, Từ trắc phi đoạt vị trí trắc phi vốn là của Từ công tử?”
“Nam nhân luôn thích mỹ nhân, tuy dung mạo của trưởng tử Từ gia xuất sắc, nhưng lại không chịu nổi khuôn mặt câu nhân trời sinh của Từ trắc phi.” Lý Tiên Nhi phun ra ngụm khí, có lẽ là nhớ tới bạn tốt ngày xưa, nàng trong mắt hiện lên bi ai nhàn nhạt, “...... Cậu ấy vốn có thể sống sót.”
Bạch Quả không biết nên an ủi Lý Tiên Nhi như thế nào, chỉ nói: “Tình cảnh Từ gia như vậy, cho dù còn sống sót, với tính tình kia của Từ công tử, cũng không phải là chuyện tốt......” Phụ thân bị chém đầu, mẫu thân cùng các vị tỷ muội sôi nổi thắt cổ tự vẫn, một mình ở lại trần gia, thì có ý nghĩa gì?
Lý Tiên Nhi nhắm mắt, giấu hơi nước nơi đáy mắt, trào phúng lại châm chọc nói: “Đúng vậy, chung quy không phải lòng dạ ai cũng thoải mái như vị Từ trắc phi kia, mặc dù trong nhà xảy ra chuyện, hắn lại có thể bỏ qua một bên, an an ổn ổn như cũ hưởng vinh hoa phú quý của mình.”
Thanh âm của nàng không thấp, Từ trắc phi tươi cười đứng dậy bỗng cứng đờ, tiện đà chuyển thành ủy khuất, làm như khó hiểu mà nhìn về phía Lý Tiên Nhi: “Là thiếp thân đã làm sai cái gì, sao Tần Vương phi lại nói như vậy?”
“Ý của bổn cung, ngươi tự hiểu rõ.”
Tính tình Lý Tiên Nhi ngay thẳng, gia thế xuất thân cao, làm người khác oán hận cũng không sợ. Lúc trước nàng chỉ nghĩ bây giờ có thai, vì hài tử trong bụng sẽ không tức giận với người khác, nhưng cố tình tính cách người mang thai vốn mẫn cảm, nhớ lại thời gian ở chung với bạn tốt khiến nàng càng nhịn không được muốn xả giận thay bạn cũ.
“Thiếp thân không rõ.” Đôi mắt ngập nước hơi ửng đỏ, nước mắt uỷ khuất đảo quanh đáy mắt, Từ trắc phi quật cường nhìn về phía Lý Tiên Nhi, “Vương phi nếu thấy thiếp thân không tốt, thì hãy nói thẳng, hà tất gì lại mắng xuất thân của thiếp thân? Thiếp thân là con của tội thần, cũng biết rõ trưởng bối trong nhà phạm phải lỗi không thể bù đắp được, nhưng bọn họ đều đã chịu trừng phạt, thiếp thân cũng có thể dùng hết khả năng của mình bù đắp cho bá tánh từng bị trong nhà bóc lột......”
“Nghe nói mấy năm nay Từ trắc phi mở không ít cửa hàng phát cháo phát gạo ở Giang Châu, hàng năm đều tiêu phí không ít bạc.”
“Năm đó Từ đại nhân tham ô bá tánh Giang Châu mười vạn thuế bạc, bây giờ Từ trắc phi tận lực đền bù, cũng coi như là biết sai liền sửa, là người biết lẽ phải.”
“Đúng vậy, Từ trắc phi cũng không dễ dàng gì, lúc trước thiếu chút nữa đã đi theo với mấy phu nhân, may mắn được Dự Vương điện hạ cứu một mạng”
“Vậy là mạng Từ trắc phi không nên đứt, tuy rằng bị liên luỵ nhà mẹ đẻ, người còn sống ắt sẽ hạnh phúc cuối đời.”
“Ai, cái này có lý.”
Trong Tây Trắc Viện có một ít nội quyến theo dõi cuộc đối thoại giữa Từ trắc phi với Tần Vương phi, từng người đè thấp thanh âm nói Từ trắc phi tốt ra sao.
Những lời này truyền vào trong mắt Lý Tiên Nhi, khiến lửa giận trong lòng nàng càng thêm lớn.
Từ trắc phi rũ xuống con ngươi hiện lên một tia đắc ý cực kỳ sâu, lại chỉ làm như cảm kích mà nhìn về phía mấy vị phu nhân kia.
Bạch Quả nhìn chung quanh bốn phía, khẽ nhíu mày.
Cậu kỳ quái nhìn về phía một phu nhân trong đó, nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói Từ trắc phi ở Giang Châu mở không ít cửa hàng phát cháo phát lương thực, nhưng lúc trước Từ gia bị triều đình tịch thu nhà, vậy hắn làm sao có tiền bạc để làm mấy chuyện đó? Theo ta được biết, cửa hàng phát cháo phát lương thực nếu một năm bốn mùa không gián đoạn, vậy phí chi ra rất lớn.”
Sau khi Bạch Quả chưởng quản nội vụ trong phủ Tĩnh Vương, liền bắt tay dựng mấy túp lều phát cháo ở mấy thôn trấn chung quanh kinh thành. Cậu rất nghiêm túc mà nghĩ thanh danh của Vương gia nhà mình trong lòng bá tánh không được tốt, chỉ nghĩ làm một ít việc thiện nho nhỏ, hy vọng có thể dần dần xoay chuyển cái nhìn của họ.
Mặc dù bây giờ có vẻ vô dụng, nhưng Bạch Quả lại cảm thấy mình chỉ cần kiên trì là tốt, báo đáp chắc chắn sẽ có, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Ý muốn phát cháo là thế, cũng rất muốn bắt tay làm, mới phát hiện làm chuyện này phải tiêu hao số tiền rất lớn, Bạch Quả cũng ỷ của hồi môn của mình nhiều, kiếm tiền từ mấy cửa hiệu, có thể nhẹ nhàng đối phó, nhưng chuyện này nếu là vị Từ trắc phi ở trước mắt, thì lại có rất nhiều điểm kỳ quặc.
Lời Bạch Quả vừa hỏi, mấy phu nhân nói chuyện lúc nãy cũng suy nghĩ, trên mặt dần dần dâng lên chút thần sắc kỳ quái.
Từ trắc phi thấy thế, vội nói: “Tiền bạc phát cháo phát lương thực, là thiếp thân mượn Dự Vương điện hạ.”
“Chê cười.” Lý Tiên Nhi nghe vậy, nhịn không được cười nhạo một tiếng, trào phúng nhìn về phía Từ trắc phi, “Ngươi hỏi một chút trong kinh này ai mà chẳng biết Dự Vương điện hạ là vương gia liêm khiết nhất, bổng lộc cũng chỉ có một vạn lượng, không nói việc một vạn lượng này có bao nhiêu tiền bạc để duy trì vương phủ, cho dù làm cầm đi hết đi phát cháo phát lương thực, cũng không đủ để duy trì mấy cửa hàng đó của ngươi ở Giang Châu. Ngươi nói ra lời này, chẳng lẽ là đang nói...... Dự Vương điện hạ cũng tham ô?”
“Nói cẩn thận.” Bạch Quả kịp thời giữ chặt Lý Tiên Nhi, nhìn nàng lắc lắc đầu.
Dự Vương dù sao cũng là con của hoàng đế, cho dù hắn tham ô thật, nhưng loại chuyện này không thể để một người con dâu của hoàng thất mở miệng vạch trần.
Yên bình ở bên ngoài vẫn cần phải duy trì.
Lý Tiên Nhi rất nhanh phản ứng lại, ngậm miệng không nói, về phần Từ trắc phi đại khái là biết được mình nói sai, thần sắc lộ ra sợ hãi trong nháy mắt, hồng mắt nói: “Những tiền bạc đó là đắn đo rút ra từ trong khố của phủ, điện hạ tuyệt đối chưa từng tham ô bất kỳ ai.”
“Điện hạ xưa nay liêm khiết, nếu ngươi không thể nói, thì đóng cái mồm ngươi lại, không ai nói ngươi là người câm đâu.” Thanh âm ôn hoà lại không mất sự trầm ổn đột nhiên vang lên trong Tây Trắc Viện, thân ảnh Dự Vương phi chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, trên mặt nàng mang theo hơi thở bệnh tật, thần sắc uể oải, nhưng tư thế đoan trang và khí thế của chính phi lại lập tức chống đỡ toàn bộ phủ Dự Vương
Nàng nhàn nhạt liếc nhìn Từ trắc phi một cái, trong sự kinh ngạc của mọi người lạnh nhạt ngồi vào bên phải Bạch Quả, giống như bất đắc dĩ nói: “Thiếp thất trong nhà vô lễ, để Tĩnh Vương phi cùng Tần Vương phi chê cười rồi.”
Bạch Quả lắc đầu: “Ta còn tưởng rằng tỷ tỷ không tới.”
Dự Vương phi nói: “Yến tiệc mừng sinh thần của bồn cung, tất nhiên là phải tới nhìn rồi”
Mấy phu nhân nội quyến phản ứng lại, sôi nổi tránh khỏi Từ trắc phi, treo tươi cười tới thỉnh an Dự Vương phi.
Dự Vương phi xua xua tay, rũ mắt nhìn về phía Từ trắc phi, không nhẹ không nặng nói: “Quỳ xuống.”
Từ trắc phi kinh hãi, cắn môi không dám tin.
Dự Vương phi nói: “Là bổn cung không được dạy ngươi?”
Vẻ mặt Từ trắc phi khuất nhục: “Thiếp thân làm sai chỗ nào, sao ngài lại muốn nhục nhã ta như vậy?”
Dự Vương phi cười khẽ một chút, lười nhìn hắn, dùng thanh âm bệnh tật nói với nô tài bên người: “Làm hắn quỳ xuống.”
Hai nô tài mạnh mẽ nói một câu thất lễ, liền đè hai cánh tay Từ trắc phi ấn hắn ngã xuống đát, nô tài bên người Từ trắc phi thấy thế, sôi nổi mềm chân cẳng, cùng Từ trắc phi quỳ xuống.
Các phu nhân đang ngồi cũng cảm thấy không tốt, nhưng chuyện chính thê dạy thiếp thất xưa nay luôn là việc thiên kinh địa nghĩa, mặc dù Từ trắc phi là sủng phi của Dự Vương, nhưng bây giờ Dự Vương không ở đây, thật đúng là không ai có thể cứu được hắn.
Từ trắc phi quỳ trên mặt đất, đáy mắt tràn đầy khuất nhục: “Ngài rốt cuộc muốn làm gì?”
“Dạy dỗ ngươi cách làm thiếp thất có quy củ thôi.” Dự Vương phi tươi cười nhàn nhạt, rũ mắt nhìn hắn, “Nếu không có lời vừa rồi ngươi vừa nói, bổn cung cũng chẳng hay biết tới...... Bổn cung hỏi ngươi, tiền bạc trong tư khố là ai cho ngươi đụng vào?”
Từ trắc phi ngẩng đầu, ủy khuất: “Là lúc ngài bị bệnh, Vương gia mới đưa chìa khoá kho cho thiếp thân, chỉ kêu thiếp thân thay ngài chia sẻ nội vụ, chẳng lẽ là thiếp thân làm sai?”
Dự Vương phi gật gật đầu, giống như trào phúng lại làm như khó hiểu: “Cho nên, vì thế mà ngươi tham ô của hồi môn của bổn cung, đi chuộc tội thay Từ gia của ngươi, lại làm thanh danh của ngươi đẹp đẽ?”
Lý Tiên Nhi nghe vậy, đột nhiên cười một tiếng, xen mồm nói: “Lời này của nhị tẩu không đúng, Từ trắc phi trong ngủ các ngươi cầm quyền mới bao lâu? Phải biết là vị trắc phi này trong phủ ngài mấy năm trước đã bắt đầu việc thiện nguyện, e là không phải mới bắt đầu lén lút dùng tiền bạc của ngài...... Chẳng lẽ đã lừa ngài rồi còn muốn ngài cổ vũ nữa đó chứ.”
Vừa dứt lời, thân hình mảnh khảnh của Từ trắc phi chỉ cần mắt thường có thể thấy vừa rùng mình một cái.
..........