Ở phủ Tĩnh Vương dùng xong cơm trưa làm Lý Tiên Nhi nhịn không được muốn rơi lệ đầy mặt mà ôm lấy đùi Bạch Quả không chịu bỏ, đầu bếp nổi tiếng quả nhiên đầu bếp, nhất định không phải hữu danh vô thực, nhất định phải thưởng bàn đồ ăn chua ngọt này một trăm lượng bạc ròng!
Hận không thể ở lại phủ Tĩnh Vương ăn đến thiên hoang địa lão, sau khi Lý Tiên Nhi dùng xong ngọ thiện, than thở uống một ngụm trà xanh, cảm thán nói: “No quá trời.”
Bạch Quả nâng chén trà cười nhìn nàng: “Ngươi có thai, ăn nhiều cũng là tất nhiên.”
Lý Tiên Nhi nghe vậy, da mặt dày xưa nay lặng lẽ phiếm hồng, ra vẻ đạm nhiên nói: “Đúng đúng đúng, ta gần đây ăn uống có chút tốt.” Mới là lạ.
Tất cả nô tài trong phủ Tần Vương đều biết nàng từ trước đến nay luôn bắt bẻ thức ăn, tật xấu còn nhiều, từ khi nàng gả cho Tần Vương Tạ Thành, phủ Tần Vương đuổi đầu bếp không biết bao nhiêu lần, thay sáu bảy người, đến cuối cùng vẫn không hợp ý, Lý Tiên Nhi đành phải trở về nhà mẹ đẻ, đem đầu bếp nấu ăn ở trong nhà nhiều năm về phủ Tần Vương.
Nói đến Lý thái phó cũng là người coi trọng ăn uống, huyết mạch bắt bẻ thức ăn của hai cha con quả thực là di truyền, Lý Tiên Nhi thừa dịp ông không ở trong phủ mà chụm đầu bếp trở về vương phủ, về phần Lý phu nhân và trưởng huynh Lý Tử Du chỉ làm như không nhìn thấy, vẫn luôn chờ đến khi Lý thái phó hạ triều trở về phủ dùng bữa, ăn một miếng nếm thấy hương vị khác lạ, lúc này mới phát hiện chuyện tốt mà khuê nữ làm, thật sự là vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Nhưng mà gần đây Lý Tiên Nhi ăn uống lại lần nữa giảm xuống thẳng tắp, ăn cái gì cũng chỉ ăn một hai miếng rồi buông đũa, cũng bởi vì cái này, nàng mới thỉnh đại phu qua phủ bắt mạch, không nghĩ là lại khám ra hỉ mạch, cũng coi như là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Đáng mừng xong rồi, dạ dày lại thầm thì đói, đồ ăn lại ăn không vô, thực sự khiến nàng có chút khó chịu.
Tần Vương Tạ Thành là người có tâm tư lớn, chỉ nói về chuyện tâm tư tinh tế thì ngoại trừ dùng để lấy lòng mấy ái nhân mới mẻ ra, còn lại đều âm thầm đặt ở trên người mấy huynh đệ đối nghịch, Lý Tiên Nhi chỉ xem thường thủ đoạn của Tạ Thành, cũng không đành lòng vạch trần bộ dáng tự cho mình đúng của hắn. Hai người tuy ngày ngày ngủ ở một gian trong phòng, nhưng đối phương lại không nhìn ra nàng không ăn uống được, càng đừng nói đến chuyện sau khi có thai phải tránh chuyện phòng the, nhưng mà tên ngốc kia lại cho là nàng giở thói tiểu thư, để nàng ngủ một mình non nửa tháng.
Những việc này Lý Tiên Nhi cũng chưa nói ra với người khác, theo lý nàng có thai, là thê tử hiền huệ nên phải đưa mấy nha hoàn đến cho người đàn ông trong nhà mình, nhưng nàng không phải là cái người lòng dạ bao la như vậy, nàng chính là muốn tốn thời gian với Tạ Thành, chỉ xem xem khi nào tên ngốc kia phát hiện ra mới thôi.
Bạch Quả nhìn Lý Tiên Nhi uống ly trà, trên mặt biểu tình biến hóa nhiều lần, nhịn không được cười ra tiếng tới, nói: “Hoàn hồn.”
Lý Tiên Nhi chớp chớp mắt, những suy nghĩ chợt lóe lên liền biến mất, nàng đấm vào miệng, chỉ cảm thấy trong phủ Tĩnh Vương cái gì cũng tốt, nô tài thành thật hiểu quy củ, đồ ăn thì mỹ vị, sau khi ăn xong có một ly trà nhuận họng, không cần phải đợi quá lâu.
Hâm mộ.
Dùng xong ngọ thiện, hai người lại ở trong đình viện phủ Tĩnh Vương nói chuyện, vốn là để Lý Tiên Nhi nói mấy lời xấu oán giận Tạ Thành, Bạch Quả nghe qua rồi chỉ cười cười, cũng không nói nhiều gì, chỉ có Lý Tiên Nhi nói chuyện vui vẻ xong rồi lưu luyến nói lời cáo từ.
Bạch Quả gật gật đầu, vươn tay tới chỗ nô tài hầu hạ bên người, người hầu kia cẩn thận móc ra một chồng giấy trong cổ tay áo rồi lui ra.
“Đây là?” Lý Tiên Nhi nghi hoặc hỏi.
Bạch Quả cười nói: “Lúc nãy ngươi thưởng cho Triệu sư phó trăm lượng bạc ròng thực sự làm người ta hoảng sợ, Triệu sư phó dùng cả đời để nghiên cứu trù nghệ, không làm gì khác, cũng có làm mấy thứ sở trường, mới vừa rồi hắn cố ý viết mấy tờ thực đơn, đây là cảm tạ ngươi thưởng trăm lượng bạc trắng kia, món ăn này tuy không phải mấy món tổ tiên truyền lại giúp hắn thành danh, nhưng cũng là mấy món hắn khổ tâm nghiên cứu ra, hương vị tất nhiên cũng là rất tốt, nếu Tần Vương phi không chê......”
“Không chê không chê!” Lý Tiên Nhi mở to hai mắt, tay mắt lanh lẹ nắm lấy tập thực đơn kia, cầm như vật tế thần, biểu tình thập phần trịnh trọng, “Sau khi hồi phủ ta sẽ giao thực đơn này cho đầu bếp trong phủ.”
Bạch Quả ngoài ý muốn chớp chớp mắt, lại dặn dò nàng một câu: “Nhưng mà Triệu sư phó có một thỉnh cầu, mấy món ăn này không thể để cho người thứ ba biết.”
Lý Tiên Nhi rất nhanh bị ngoài ý muốn này làm cho cảm động phát khóc, lập tức nói: “Sẽ không! Nếu trong phủ Tần Vương có kẻ nào không có mắt dám đem thực đơn truyền ra bên ngoài, bổn vương phi nhất quyết không tha!”
Bạch Quả nghe thế cũng yên tâm.
Trong phủ Tĩnh Vương hiếm khi có nội quyến nhà khác tới làm khách, khi Lý Tiên Nhi tới thì náo nhiệt, sau khi rời khỏi, phủ Tĩnh Vương lại có vẻ có chút trống trải.
Buổi sáng Bạch Quả thức dậy sớm, đợi người đi rồi thì về phòng nghỉ ngơi chốc lát.
Khi tỉnh lại đã là sắp tối, Tạ Lâm chưa hồi phủ.
Bạch Quả ngồi ở cửa sổ mái hiên cầm kéo cắt hoa chi, ánh mắt lơ đãng dừng ở trên một chậu cây mắc cỡ ở bên cạnh, đêm qua hoa nở, tròn xoe và có chút hồng nhạt giống như bồ công anh, đáng yêu vô cùng.
Ngón tay chọt chọt lá cây mắc cỡ đang giãn ra, liền thấy lá cây kia chậm rãi khép kín lại, nhìn có vẻ như tức giận lại yếu ớt.
Khóe miệng không khỏi cười lộ ra cái lúm đồng tiền, Bạch Quả buông kéo, chỉ vui vẻ chơi cùng bồn cây mắc cỡ.
Bỗng dưng, một tiếng bước chân vang lên gần như không thể nghe thấy, bàn tay vừa ấm áp lại dày rộng từ phía sau ôm lấy eo Bạch Quả, tiếng Tạ Lâm cười khẽ vang lên ở trong phòng, giống như trêu đùa nói, “Vương phi hình như có chút giống cây mặc cỡ, tức giận yếu ớt y như vậy, chỉ chạm vào có một chút đã không cho.”
Bạch Quả bị kinh ngạc một chút, kinh ngạc cười: “Điện hạ, ngứa.”
Tạ Lâm nhướng mày, thu hồi tay từ sau ôm lấy eo Bạch Quả, đem cằm gác ở trên vai cậu: “Nghe hạ nhân nói, hôm nay Tần Vương phi tới phủ làm khách?”
Bạch Quả chớp chớp mắt, nói vâng.
Tạ Lâm cười cười, nhưng lại không đề cấp đến Tần Vương phi: “Hôm nay ở trong phủ Dự Vương chơi vui không?”
“Không vui lắm.” Bạch Quả nhớ tới mấy chuyện lộn xộn trong phủ Dự Vương, biểu tình liền phức tạp chút, “Dự Vương phi nàng......”
“Nhị ca muốn hợp ly với nàng.” Tạ Lâm nhàn nhạt nói, “Vì việc này mà hắn đã quỳ ở Ngự Thư Phòng gần nửa ngày, phụ hoàng tức giận với hắn một trận, cuối cùng lại vẫn chuẩn.”
Bạch Quả hơi hơi trợn to mắt: “Cứ như vậy mà chuẩn?”
“Dự Vương phi hãm hại con nối dõi trong bụng trắc phi có bằng chứng rõ ràng.” Tạ Lâm sờ sờ tóc của cậu, “Nếu không phải vì cho người Khúc gia mặt mũi, Dự Vương phi chỉ sợ đã sớm bị áp giải tới Tông Nhân Phủ để thẩm vấn rồi, hiện giờ cũng sẽ không chỉ nhẹ nhàng nhận bức thư hợp ly rồi trở về nhà như vậy.”
Bạch Quả nghĩ đến những lời Dự Vương phi chính miệng nói với cậu, còn thân thể không thể sinh dục của Từ trắc phi kia, trong lòng ngũ vị trần tạp.
Không tới nửa tháng, Dự Vương phi quả nhiên bị một tờ giấy hợp ly đưa về Khúc phủ, Dự Vương là người tàn nhẫn, nhưng Dự Vương phi hoàn toàn hết tình cảm với hắn còn ác hơn, việc Từ trắc phi tham ô tư khố của hồi môn của nàng đã sớm bị nàng phát hiện, hai lời cũng không nói liền dùng gia quy, đè Từ trắc phi ở trong sân đánh 50 đại bản sau đó ném vào từ đường, mỗi ngày chỉ uống nước để giữ mạng, hạ mệnh lệnh tử không được cho người khác tới thăm hỏi.
Về phần nha hoàn phản bội chủ kia cũng bị Dự Vương phi hỏi ra, vốn là không biết từ bao giờ đã bị Dự Vương dẫn lên giường, chỉ dỗ dành sẽ hứa vị trí quý thiếp trong vương phủ cho ả, nha hoàn kia bị ma quỷ ám ảnh, lại thật lòng ái mộ Dự Vương. Sau khi Dự Vương phi biết được thì biểu tình nhạt nhẽo, vào ngày đó chỉ làm chủ nâng nàng làm quý thiếp trong phủ, nha hoàn kia vừa kinh hỉ lại sợ hãi, đang muốn gật đầu tạ ơn, lại đã bị hai vú già hung hăng rót một chén rượu tuyệt tử*.
*là mất khả năng sinh sản
Sau ngày ấy, chuyện Dự Vương vì Từ trắc phi mà ầm ĩ với Dự Vương phi đến kinh thiên động địa, đáng tiếc Dự Vương phi ở trong phủ Dự Vương nhiều năm, cho dù là Dự Vương thì tạm thời cũng không động đậy được gì nàng, Từ trắc phi thì bị nô tài bên người Dự Vương phi cầm giữ nghiêm mật, căn bản không cứu người ra được. Dự Vương thấy tình hình như vậy liền đen mặt ngủ ở hậu viện, lại không chờ qua bao lâu, liền có hạ nhân nói Vương phi đưa mỹ nhân tới cho hắn, Dự Vương cho rằng Dự Vương phi lại sử dụng thủ đoạn gì đó, thì nhìn thấy nhà hoàn đưa tới bước vào.
Nha hoàn kia đã búi tóc của phụ nhân, mặt tái nhợt, nước mắt lập lòe trong suốt lại đáng thương, nhìn thấy Dự Vương liền nhào vào trong lòng ngực đối phương khóc lóc kể lể mình bị Dự Vương phi độc ác rót rượu tuyệt tử như thế nào.
Ngày xưa Dự Vương vì dỗ ả làm giả sổ sách với Dự Vương phi, tất nhiên là ôn nhu săn sóc, nhưng hiện tại nha hoàn kia bị Dự Vương phi nhìn thấu, thậm chí còn rót dược tuyệt tử, thì đã chẳng còn tác dụng gì cả.
Đợi Dự Vương nghe nha hoàn kia nói xong, sắc mặt đã đột biến, cũng mặc kệ ả khóc sướt mướt, chỉ kinh hãi nói: “Chuyện làm giả bị nàng ta phát hiện?”
Nha hoàn chưa từng thấy bộ dáng tức giận của Dự Vương bao giờ, té trên mặt đất run bần bật: “...... Là Từ trắc phi nói sai, làm Vương phi phải kiểm toán, thiếp thân giấu cũng không được.”
Sắc mặt Dự Vương âm trầm, không có chút nào giống người hiền lành hàm hậu ôn hòa ngày thường kia, ngược lại lộ ra thần sắc âm độc, lạnh lùng nói: “Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”
Sau chuyến này, hợp ly không khác gì cắt da thịt Dự Vương, nếu chuyện làm giả được giấu tốt, dựa theo tính tình vốn có của Dự Vương phi căn bản sẽ không để ý của hồi môn nhiều hay ít, mà hiện giờ ngược lại, thư hợp ly đã xong, Dự Vương vì thanh danh của mình và Từ trắc phi không thể không tự mình trả lại toàn bộ phần của hồi môn bị thiếu hụt kia của Dự Vương phi, đổ đầy miệng người Khúc gia.
Lại nói tiếp, Dự Vương Tạ Cừ xưa nay liêm khiết cũng không phải lời nói dối, hắn từ khi xuất hiện ở trong triều, nhiều năm qua không dám duỗi tay tham ô một chút, chỉ sợ thanh danh của mình bị hại, lần này lại là trực tiếp đào rỗng phân nửa kho vương phủ, nghèo đến nỗi cũng không bằng gia tài của một tiểu quan lục phẩm trong kinh thành.
Sau khi Dự Vương phi thu thập của hồi môn trở lại Khúc gia liền đóng cửa không ra, mặc cho lời đồn bay đầy trời trong kinh.
Mấy ngày kia Bạch Quả chỉ nghe người hầu bên người kể lại mấy chuyện có liên quan với phủ Dự Vương ở trên phố, cuối cùng còn nói ra một câu nhắc tới Từ trắc phi.
“Nói là theo Dự Vương tự mình đi Giang Châu.”
Có lẽ là sau khi Dự Vương phi rời phủ Dự Vương nên không có chính thê áp chế, Từ trắc phi nhảy lên thành người nắm quyền trong vương phủ, tuy lúc trước ăn bản tử với lại bị nhốt trong từ đường, nhưng hắn lại mạng lớn, chỉ tịnh dưỡng hơn tháng đã sinh long hoạt hổ trở lại, hiện giờ nghe người hầu nói hắn theo Dự Vương đi Giang Châu, Bạch Quả cũng không kinh ngạc gì.
Nghe người hầu nói xong, Vương Hữu Toàn mang theo mấy nô tỳ đi tới, trên mặt cười nở hoa.
“Vương phi cát tường.” Vương Hữu Toàn thỉnh an nói.
Bạch Quả thấy mấy nô tỳ ôm cái rổ kia, tò mò nói: “Công công sao lại đến lúc này?”
Vương Hữu Toàn cười tủm tỉm nói: “Quản sự chỗ biệt trang thấy năm nay anh đào chín sớm, nhanh tay hái mẻ mới nhất đưa tới cho Vương phi nếm thử.”
Anh đào mới hái xuống chưa đỏ hết, ăn có chút chua.
Bạch Quả ăn mấy trái anh đào đã rửa sạch, thật sự chua ê răng, cậu theo bản năng sờ cái bụng nhỏ của mình, trong lòng đột nhiên không biết vì sao dâng lên chút tiếc nuối, đưa tới chỗ Vương Hữu Toàn ở bên người nói: “Có chút chua, để lại một ít để điện hạ trở về nếm thử, còn lại đưa tới phủ Tần Vương, Tần Vương phi gần đây thích ăn chua, đang lo tìm không thấy mấy loại quả chua có thể ăn được.”
Vương Hữu Toàn cung kính đồng ý.
Cảm xúc Bạch Quả không cao, nửa đêm khi Tạ Lâm hồi phủ thì có chút trễ, chỉ có thể nhìn thấy tiểu thê tử trong lúc ngủ mơ lơ đãng nhíu mi.
Ngày thứ hai, Cố phủ từ lâu đã không có động tĩnh đột nhiên truyền ra tin tức.
“Đêm qua Bạch Vũ Vi trở dạ, sinh hạ một đôi long phượng, nhưng chưa kịp nhìn một cái, đã bị chính phòng ôm đi.”
..........