Vệ Tây Châu đối với Bạch Quả đều là hổ thẹn đến tận đáy lòng,mà một phần áy này này là đến từ mẹ đẻ của Bạch Quả, mặt khác một phần còn lại là đối với bản thân Bạch Quả. Xương Bình Bá chính là tên ham mê sắc đẹp, đối với con cái từ trước đến nay đều thờ ơ, Hà thị làm vợ kế khống chế hậu viện mười mấy năm, Bạch Quả đã ở trong hậu viện này sinh hoạt gian khổ mười mấy năm, thời điểm lúc Vệ Tây Châu biết được tình báo cơ hồ không thể tưởng tượng nổi, một ấu tử không có mẫu thân che chở, làm thế nào có thể bình an trưởng thành trong hậu viện ăn thịt người này được.
Lòng bàn tay mang đầy vết chai do hằng năm cầm binh đao, Vệ Tây Châu thử vươn tay, sờ sờ đầu Bạch Quả: "Là cữu cữu trở về quá muộn."
Vệ Lương Âm từ khi có ký ức chưa từng thấy lần nào Vệ Tây Châu đối đãi một người cẩn thận đến như vậy, hắn đứng ở phía sau Vệ Tây Châu trộm nhìn hai người đang đỏ mặt kia,nhìn Bạch Quả tay chân luống cuống mà bật cười, tàn nhẫn chụp lấy tay của Vệ Tây Châu ở sau lưng, chế nhạo nói: "Cha,ngài làm biểu đệ thẹn thùng đến sắp ngất rồi kìa."
Vệ Tây Châu không phải không phát hiện nét co quắp trên khuôn mặt Bạch Quả, dung mạo của thiếu niên vốn đã rất giống mẹ đẻ, ngay cả cái tính tình mềm mại này cũng giống bảy tám phần. Đáy mắt lộ ra chút hoài niệm, ông đem tay thu hồi, thấp giọng cười cùng Bạch Quả nói: "Chờ thêm hai ngày, dọn dẹp xong Vệ phủ...... Cữu Cữu đem con về Vệ phủ ở một thời gian được không?"
Bạch Quả nghe vậy nhịn không được nhìn Vệ Tây Châu, nói: "...... Có thể ạ?" Nghĩ đến mẫu thuẫn đêm nay của bá phủ với Vệ cửu cửu, đáy lòng cậu vẫn có chút lo lắng.
Vệ Tây Châu cười nói: "Cữu cữu nói có thể là có thể."
"Con muốn cùng biểu đệ ở chung một phòng!"Trên mặt Vệ Lương Âm lộ ra nét vui vẻ tươi cười, vỗ vai Bạch Quả hưng phấn nói, "Đến lúc đó chúng ta còn có thể cùng nhau lên phố chơi, ta ở biên cương nhiều năm như vậy,nên không có chút kiến thức về kinh thành phồn hoa đâu nha!"
Bạch Quả nghe vậy, đáy mắt không khỏi mang theo chút chờ mong, mím môi lộ ra nụ cười thẹn thùng.
Bên trong Chính Thái Điện đa phần người đã đi hết, Xương Bình Bá sớm đã không thấy bóng dáng đâu, hắn có lẽ là bởi vì bị biếm tước vị không còn mặt mũi tiếp tục ở trước mặt mọi người cho nên vội vàng rời đi, lại có thể là cố ý quên đi Bạch Quả, chờ đến khi Bạch Quả cùng đám người Vệ Tây Châu cùng nhau ra tới cửa cung, xe ngựa phủ Xương Bình Bá đã không còn thấy bóng dáng.
"Xương Bình Bá kia là cái đồ hỗn trướng!" Vệ Tây Châu nhịn không được mắng hắn một câu, lại sợ Bạch Quả thương tâm, xoay người dỗ cậu "Hắn đi rồi thì kệ hắn, cữu cữu đưa con trở về."
Bạch Quả gật gật đầu, đang muốn bước lên xe ngựa Vệ gia, phía sau lại có người gọi Vệ Tây Châu.
"Tướng quân chậm một bước đã!" Người đến là lão thái giám Triệu Lâm bên người Tấn Nguyên Đế, thần sắc thoạt nhìn rất là vội vàng, thấy Vệ Tây Châu còn chưa kịp rời đi, trên mặt lộ ra biểu tình may mắn.
Vệ Tây Châu nhíu mày: "Công công có chuyện gì vậy?"
Triệu Lâm đổi tay cầm phất trần, nhẹ giọng cười nói với Vệ Tây Châu: "Là bệ hạ nhớ lại tối nay có chút chuyện muốn nói với tướng quân, đặc biệt lệnh nô tài tới tìm ngài, bệ hạ còn đang ở Cần Chính Điện chờ, thỉnh tướng quân nhanh chân mọt chút, cùng lão nô đi một chuyến được không?"
Hoàng đế cho mời, Vệ Tây Châu thân là thần tử không dám từ chối, ông nói vài câu với Vệ Lương Âm liền đi theo lão thái giám, không nghĩ tới Thái Tử Tạ Chiêu cùng mấy Vương gia cũng đi tới cửa cung.
Trong lúc nhất thời, cửa cung thực sự rất náo nhiệt.
"Thái Tử chớ có lo lắng quá mức." Dự Vương Tạ Cừ mở miệng trấn an Thái Tử trên mặt có chút mệt mỏi, "Sự việc nhà Quốc công cùng Kinh Triệu Doãn chưa có phán xét, nói không chừng qua một đêm sẽ không còn chuyện gì nữa, phụ hoàng từ trước đến nay đều là người trọng tình cảm lại nhớ tình bạn cũ, chắc sẽ không làm phủ Quốc Công quá mức khốn đốn."
Tần Vương Tạ Thành nghe xong che lại đáy mắt cười lạnh, chỉ nghe Tạ Cừ khuyên nhủ đầy khí khái.
Tấn Nguyên Đế là dạng hoàng đế gì trong lòng ai cũng hiểu rõ, ái khi dục này sinh, hận khi dục này chết, Hoàng Hậu phượng thệ ông ta làm trượng phu có thể vì tiên hoàng hậu mấy năm không nạp phi tần mới, nhưng làm hoàng đế, Ninh Quốc Công xúc phạm tới điểm mấu chốt là kết bè kết cánh, phỏng chừng cho dù là bất tử vẫn bị lột da.
Thái Tử Tạ Chiêu làm trữ quân tự nhiên cũng biết rõ tính nết của Tấn Nguyên Đế, lời nói của Tạ Cừ cũng không thể làm tâm tình anh buông lỏng. Trước mắt, Tạ Chiêu cũng chỉ hy vọng Ninh Quốc Công thật sự không có làm cái việc vượt rào cản kia, bằng không cho dù là bản thân cũng không thể bảo vệ được nhà ngoại.
Thở dài ở đáy lòng một hơi, Tạ Chiêu nói: "Bổn cung chỉ có thể đưa chư vị đệ đệ đến đây."
Tĩnh Vương Tạ Lâm trầm giọng nói: "Canh thâm lộ trọng *, Thái Tử cũng mau hồi tẩm cung đi."
*: đại khái là đêm đã khuya dễ nguy hiểm cần cẩn thận
Tạ Chiêu liếc hắn một cái, đang muốn gật đầu, liền thấy được xe ngựa Vệ gia cũng đang dừng trước cửa cung.
"Vệ tướng quân còn chưa đi sao." Tạ Cừ đột nhiên ra tiếng nói, "Lão tam tức phụ nhi của người đang ở đó phải không?"
Sắc trời âm u, ở cửa cung chỉ có hai lồng đèn thắp sáng, sau khi Tạ Lâm cùng Thái Tử cáo từ, liền mặc kệ Dự Vương cùng Tần Vương bên người, lập tức đi đến chỗ xe ngựa Vệ gia.
"Vệ tướng quân." Tạ Lâm gật đầu với Vệ Tây Châu, cũng không để ý tới người đang có ý tưởng định chào hỏi hắn, chỉ đi thẳng tới chỗ Bạch Quả, hơi hơi rũ mắt, thấp giọng hỏi cậu, "Xe ngựa phủ Xương Bình Bá không có tới đón?"
Bạch Quả thấy Tạ Lâm liền nhịn không được đỏ cả mặt, gật gật đầu nói: "Có lẽ là phụ thân đi nhanh...... Nên rời, rời đi trước."
Tạ Lâm nghe vậy, giữa hai mày nhíu lại, hắn duỗi tay xem xét khuôn mặt Bạch Quả có bị gió đêm thổi lạnh không, rồi lại cởi áo choàng của mình phủ thêm cho Bạch Quả, áo choàng mang theo một lớp lông thỏ bao bọc lại cái cổ, vừa khít che kín cái cằm nhọn nho nhỏ của Bạch Quả.
Không coi ai ra gì cột chắc áo choàng trên lưng Bạch Quả, Tạ Lâm nhẹ giọng nói: "Bổn vương đưa ngươi hồi phủ nha?"
Bạch Quả còn đang đắm chìm trong hàng loạt động tác liên tiếp của Tạ Lâm nên chưa thể hoàn hồn kịp, Vệ Tây Châu ở bên cạnh nhìn đến khó chịu cũng đi tới, lên tiếng nói: "Làm phiền Tĩnh Vương điện hạ nhớ mong, Bạch Quả là cháu trai bên ngoại của Vệ gia ta, tự nhiên là phải để người Vệ gia ta hộ tống về phủ, nên không cần Tĩnh vương điện hạ tương trợ."
Tạ Lâm cười cười, nhìn lão thái giám Triệu lâm một cái, ý vị thâm trường nói: "Vệ tướng quân hình như đang vội."
Lão thái giám Triệu Lâm cũng thúc giục nói: "Vệ tướng quân cùng lão nô đi mau thôi, không lại làm hoàng đế chờ sốt ruột."
Vệ Tây Châu nghe xong không khỏi trừng mắt Triệu Lâm, nhưng ông không muốn Tạ Lâm thực hiện được, liền chụp vai Vệ Lương Âm nói: "Âm nhi, lát nữa phải nhớ rõ đem biểu đệ ngươi về bá phủ nghe chưa."
"Yên tâm đi cha, tin tưởng hài nhi." Vệ Lương Âm gật đầu, sau đó nhìn Tạ Lâm lộ ra một nụ cười hiền lành, cười tủm tỉm nói, "Tĩnh Vương điện hạ, ngài tuy cùng biểu đệ nhà ta có hôn ước, nhưng sắc trời đã tối, điện hạ thân là một nam tử, cũng nên vì thanh danh của biểu đệ nhà ta mà có chút khoảng cách, để tránh bị người ngoài bàn tán, ngài nói đúng không?"
Tạ Lâm nhìn nhìn trời, trên mặt không có chút biểu tình dư thừa nào, cười khẽ một chút, lại gật đầu nói: "Lời của Vệ công tử cũng có lý."
Dứt lời, hắn vẫn như cũ không có rời đi, mà là từ trong tay thái giám bên người cầm lấy một cái lò sưởi tay tinh xảo đưa cho Bạch Quả, lại nhẹ giọng nói: "Nếu lạnh thì ở trên xe ngựa cầm nó để che tay, gần đây càng ngày càng lạnh, vẫn là nên mặc nhiều quần áo hơn khi ra ngoài."
"Ta không lạnh." Bạch Quả đỏ mặt, ôm lò sưởi tay ấp úng nói, "Điện hạ...... Hôm nay đưa rượu trái cây đến thiên điện, đã làm ấm thân."
Tạ Lâm cười khẽ đem tay cậu giấu sau áo choàng, hỏi: "Cảm thấy ngon sao?"
Bạch Quả gật đầu: "Uống rất ngon."
Tạ Lâm cười cười, lại hỏi: "Uống rất ngon...... Cho nên uống hơi nhiều?"
Bạch Quả chớp chớp mắt, một cảm giác quẫn bách nổi lên trong đầu, ước chừng một lúc lâu sau, cậu mới rũ đầu xuống, ngượng ngùng mở miệng chậm chạp nói: "Đều...... Đều bị ta uống hết rồi."
..........