"Không cần phiền toái, một mình ta uống một chút cũng được rồi."
Tạ Lâm bỗng dưng cười, con ngươi đen như mực trong chốc lát bỗng như sống lại, lơ đãng gợn sóng, đồng thời thanh âm ngọc thạch xuyên thấu qua bốn chỗ ngồi, đột nhiên đâm thẳng vào đáy lòng Bạch Quả.
Bạch Quả thích nghe thanh âm của Tạ Lâm, giống như một viên ngọc thạch rơi xuống một vũng nước lạnh băng tạo nên một tiếng vang nhỏ lắng đọng, mới gặp luôn cho rằng đó là một người có nội tâm lạnh lẽo, vươn tay rồi mới ngoài ý muốn cảm nhận được xúc cảm ấm áp, giống như là đi một đường dài trong gió lạnh, chợt cảm nhận được hơi ấm, khiến người ta không muốn buông tay.
Hai người đối thoại không hề băn khoăn đến người khác, Tạ Lâm không cần, Bạch Quả cũng không hỏi lại có phải đồ ăn trong tiệc tối không hợp khẩu vị hay không, chỉ gọi người hầu hạ bên cạnh, lấy một bình rượu trái cây làm ấm thân đưa đến trước mặt Tạ Lâm.
"Công tử nói điện hạ chưa ăn một hạt cơm nào, chỉ uống rượu mạnh có thể sẽ bị đau dạ dày, gây hại cơ thể." Hạ nhân nhìn sắc mặt ôn hoà của Tĩnh Vương, thấp giọng nói, "Công tử còn phân phó tiểu nhân nhắn với ngài, nếu điện hạ thật sự chỉ muốn uống chút rượu, vậy thì hãy uống rượu trái cây trong phủ ủ, vị cam nhưng không làm say người."
Ý cười trong mắt Tạ Lâm không giảm: "Ồ?"
Hạ nhân rót một ly rượu trái cây, Tạ Lâm phối hợp uống hơn nửa, lại ngước mắt, nhân vật chính của tiệc tối nay liền dùng ánh mắt tha thiết không hề che giấu nhìn hắn, ánh mắt đối diện chớp mắt một cái, thiếu niên song nhi ở dưới ánh nến đỏ ửng mặt, khóe miệng lại nhợt nhạt cong lên, nhìn cực kỳ vui vẻ.
Vui như vậy sao?
Tạ Lâm nhướng mày, vị rượu trái cây trong miệng lan tới yết hầu, chỉ cảm thấy ngọt mà khoan khoái nhẹ nhàng.
Vệ Lương Âm ở trong bữa tiệc cùng người khác chơi đến một nửa mới phát hiện không ngờ biểu đệ nhà mình lại tiếp xúc với Tĩnh Vương, nhưng thấy khách nhân trên bàn xung quanh mặc dù vẫn tán gẫu thì tán gẫu mà ăn thì vẫn ăn, miệng cũng chưa dừng lại, nhưng đôi mắt lại sớm nhìn đi đâu không biết, toàn rơi lên hai người Tạ Lâm với Bạch Quả!
Y âm thầm trừng mắt liếc nhìn Tạ Lâm một cái, vội chạm chạm cánh tay Bạch Quả một chút, ra vẻ kinh ngạc mà nói: "Quả Quả, ngươi nhìn Tôn Ấu Mính kia ngồi trên bàn kìa, hắn lại đang làm chuyện xấu gì vậy?" Y chỉ là muốn tìm cái cớ đến biểu đệ ngốc nhà mình dời tầm mắt, không ngờ cái miệng như nhà tiên tri, vừa dứt lời, ly trên bàn rời xuống, thanh âm vỡ nát truyền thẳng tới tai mọi người.
"Không có việc gì không có việc gì, ta chỉ là không cẩn thận lỡ tay"Nói chuyện là một song nhi vấn tóc trẻ tuổi, cúi đầu xin lỗi mọi người, che lại cổ tay ướt nhẹp bị dính nước trà, rất nhanh đã được bọn nha hoàn thỉnh đi hậu viện thay đồ mới.
Lại lúc sau, không khí chỗ bàn kia không thể tốt lên được.
"Là...... Cãi nhau?" Bạch Quả không xa không gần chỉ có thể thấy rõ sắc mặt của Tôn Ấu Mính ở bàn kia không đẹp chút nào, Triệu Thanh Linh ngồi ở cạnh hắn nhíu lông mày đang nói cái gì đó.
"Qua hỏi một chút xem?" Vệ Lương Âm đã ăn no từ lâu, mà y lại là cái đứa thích hóng chuyện, nên tạm thời không thể ngồi yên được.
Đặc biệt là y không thích Tôn Ấu Mính, thấy Tôn Ấu Mính xấu mặt nên cao hứng hơn bình thường một phần, phần còn lại thì có một chút tâm tư, chính là muốn Quả Quả nhà y cách xa Tĩnh Vương một chút.
Bạch Quả hơi do dự, hai tròng mắt trong trẻo lại sâu thẳm lướt nhìn Tạ Lâm, liền bị Vệ Lương Âm lôi kéo tới bàn kia.
Nha hoàn chuẩn bị cho hai vị công tử chỗ ngồi, Vệ Lương Âm ngồi xuống liền cầm một vốc hạt dưa cười hỏi: "Lúc nãy là chuyện gì vậy, nhìn sắc mặt hai người các ngươi có vẻ không tốt, ta còn tưởng có phải là các ngươi không thích tới nhà ta dự tiệc sinh nhật phải không?"
Lời y nói rất nặng, miệng không hề cân nhắc, khách nhân trên trên bàn vừa nghe, sôi nổi cười nói: "Không phải là cái suy nghĩ này, ngươi cũng đừng ở trước mặt tâm điểm bữa tiệc của chúng ta mà chửi bới chúng ta như vậy, lỡ như làm công tử đau lòng, thì ngươi tự chịu trách nhiệm đó!"
Bạch Quả vội mím môi cười nói: "Không có việc gì, biểu ca chỉ nói giỡn với mọi người thôi."
Vệ Lương Âm cùng mấy người uống một chén rượu, lúc này mới liếc mắt nhìn Tôn Ấu Mính bên kia.
Lúc này Triệu Thanh Linh ngồi ở bên cạnh Tôn Ấu Mính cũng không nói, chỉ liên tục ăn đồ ăn trong chén, tuy Tôn Ấu Mính có đụng đụng hắn, Triệu Thanh Linh cũng phản ứng.
"Ngươi còn nổi giận với ta à?" Đáy lòng Tôn Ấu Mính cực kỳ không vui, trực tiếp duỗi tay cầm lấy đũa của Triệu Thanh Linh, căm giận nói, "Lúc trước ở bên ngoài chưa về kinh là ai đã nói sẽ là huynh đệ tốt với ta cả đời? Bây giờ vào kinh thì tốt rồi, đầu tiên là Bạch Quả biểu công tử của Vệ gia, sau lại là Tống Liên mới nãy, ngươi thấy ai cũng rất vui vẻ, nhưng ngươi có nghĩ tới ta hay không, ta còn là bằng hữu của ngươi, huynh đệ của ngươi sao?"
"Ấu Mính, ngươi không thể im lặng một chút được hả?" Triệu Thanh Linh bị Tôn Ấu Mính làm phiền đến sụp đổ, "Ta không phải đã giải thích với ngươi rồi sao, ta với Bạch Quả đều là lần đầu tiên gặp nhau, ta cũng không nói chuyện với hắn nhiều, nói nhiều vài câu...... Chỉ là vì Tống Liên vừa vặn ngồi bên cạnh ta, đáp lại hắn hai câu thôi rõ ràng là ngươi đột nhiên tức giận không vui làm đổ chén trà của người ta, ta giải thích ngươi không nghe, bây giờ cũng không cho ta ăn cơm, vậy rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì!"
"Ngươi nói nhiều như vậy, ý là ta là đồ không nói lý lẽ?" Tôn Ấu Mính trừng lớn mắt.
Triệu Thanh Linh muốn điên: "Là do ngươi nói, ta chưa chưa từng nói ngươi là đồ không nói lý lẽ!"
Thấy hai người rất nhanh lớn tiếng tranh chấp, có người ở bên cạnh không nhịn được, nhìn Tôn Ấu Mính không tán thành nói: "Hôm nay là ngày vui, Tôn công tử bớt tranh cãi lại đi."
Tôn Ấu Mính cảm thấy mình giống như bị tất cả mọi người nhắm vào, nghiêng đầu nhìn người nọ không khách khí nói: "Ngươi đừng xen vào việc người khác được không?"
Người nọ vốn chỉ là hảo tâm mở miệng, kết quả bị Tôn Ấu Mính nói lại, cũng đen mặt.
Vệ Lương Âm lôi kéo Bạch Quả chậm rì rì xem kịch, thấy sắp loạn đến nơi, lúc này mới đứng dậy cười tủm tỉm đi qua, lười nhác hỏi: "Cãi nhau à?"
Tôn Ấu Mính ngẩng đầu, thình lình bị Vệ Lương Âm nhìn cho hoảng sợ đến chảy mồ hôi.
"Ngươi có phải rãnh rỗi quá không." Vệ Lương Âm lại hỏi một câu.
Tôn Ấu Mính không hiểu y có ý gì, cảnh giác hỏi: "Ngươi làm cái gì?"
"Không có gì." Vệ Lương Âm cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề, "Tìm ngươi uống rượu được chưa?"
Tôn Ấu Mính trầm mặc, cho rằng mình nghe lầm.
"Ta nói nếu ngươi rảnh quá, thì đi uống rượu với ta." Vệ Lương Âm trợn trắng mắt, lại lặp lại lần nữa nói, "Mấy người uống rượu với ta đều quá ngoan ngoãn thật sự không thú vị, ta thấy ngươi nhàm chán, không bằng uống với ta?"
Dứt lời, cũng bất chấp tất cả, rót cho Tôn Ấu Mính một ly.
"Uống."
Vệ Lương Âm vỗ vỗ bàn nói.
Tôn Ấu Mính vốn là không muốn uống, nhưng mới nãy hắn tức đến phát nghẹn, lại thấy Triệu Thanh Linh đã sớm đổi vị trí với người khác tiếp tục ăn ăn uống uống không quan tâm đến hắn, liền không biết máu ở đâu xông lên não, nhìn thẳng Vệ Lương Âm, ánh mắt tựa như khiêu khích nói: "Uống thì uống!"
Có người muốn ngăn, rồi lại bị người khác đè xuống.
Cách nuôi song nhi trong nhà phần lớn đều giống với nữ tử, Tôn Ấu Mính là đứa nhỏ trong nhà, có lúc thèm cũng chỉ có thể nếm vài giọt rượu trái cây, song nhi giống như Vệ Lương Âm uống rượu như uống nước thì rất hiếm thấy.
Hai người so tửu lượng, nhưng mà qua một lát, cao thấp đã thấy rõ.
Tôn Ấu Mính uống đỏ mặt, cả người choáng váng, không còn sức lực gây chuyện thị phi, chỉ ghé lên bàn phun rượu ra, nhìn giống như sắp hôn mê.
"Đi kêu Tôn Tuấn An tới, đừng để hắn cùng với huynh đệ ngoài kia uống nữa." Vệ Lương Âm uống mấy chén, lại giống như người không có việc gì, chỉ phân phó hạ nhân nói, "Nếu chậm một bước, đệ đệ này của hắn sẽ chết vì say."
Đầu kia, Tôn Tuấn An nghe thế tin tức còn tưởng mình uống đến hồ đồ.
Hắn vuốt đầu, nhíu mày nói: "Ấu Mính tại sao đột nhiên lại uống rượu?"
Hạ nhân liền kể lại chuyện Vệ Lương Âm hẹn Tôn Ấu Mính uống rượu.
"Hồ đồ!" Tôn Tuấn An nghe xong, sắc mặt hơi xấu, "Mau mang ta đi nhìn xem!"
Tôn Ấu Mính uống say, Bạch Quả nghĩ đầu tiên là gọi người đem hắn an bài đến phòng cho khách nghỉ ngơi, lại bị Vệ Lương Âm ngăn lại nói: "Vẫn là chờ lát nữa ca hắn măng hắn đi, tâm tư của Tôn Ấu Mính này không tốt, lúc trước ta cũng không kêu cha mời hắn tới, về sau gặp lại ngươi cũng đừng e ngại hắn là con của Hòai Viễn thúc thúc mà mềm lòng, chỉ gật đầu chào cho có là được"
Bạch Quả hỏi: "Như vậy cũng được sao?"
Vệ Lương Âm lạnh giọng nói: "Ban ngày hắn hoa tay múa chân với chuyện của ngươi với Tĩnh Vương, bây giờ còn xém chút nữa gây sự trong tiệc sinh nhật của ngươi, có thể thấy được hắn không để ngươi ở trong lòng, cho nên giao tình với hắn, tới đó là được rồi."
Bạch Quả nghe xong trầm mặc, không nói gì nữa.
Vừa lúc này Tôn Tuấn An đuổi tới đây, thấy Vệ Lương Âm liền theo bản năng cụng tay.
Trước khi về kinh lúc ở trong quân doanh họ thường hay làm động tác này, bình thường khi đám bạn tốt bọn họ bất đồng quan điểm, sẽ cho nhau một cái cụng tay báo hiệu trước, lát sau lén giải quyết phân thắng bại ở trên Diễn Võ Trường.
Vệ Lương Âm cũng không sợ hắn, chỉ híp híp mắt, để lại cho Tôn Tuấn An một nụ cười lạnh không hề nhút nhát.
"Sao lại uống nhiều thế."Bế Tôn Ấu Mính đang nằm trên bàn, mùi rượu trên người Tôn Ấu Mính xọc vào mũi Tôn Tuấn An đến khó chịu, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Vệ Lương Âm, tức giận hỏi, "Ngươi cho dù không thích chơi với đệ đệ ta, cũng không cần phải chuốc hắn đến mức này...... Ngươi nói xem, ta cứ như vậy đem hắn về nhà, nương phụ hỏi ta thì biết trả lời thế nào?"
"Tất nhiên là nói đúng sự thật rồi" Vệ Lương Âm nhún nhún vai.
Tôn Tuấn An đau đầu nói: "Mới vào kinh chưa được mấy ngày, ngươi lại học được cách ức hiếp người yếu thế."
Vệ Lương Âm lạnh lùng nói: "Đúng vậy, ta vốn có thành kiến với đệ đệ ngươi, chính là cố ý khi dễ hắn......"
Tôn Tuấn An nhíu mày: "Ngươi làm sao lại biến thành như vậy? Trước kia Ấu Mính trêu chọc ngươi, ngươi cũng làm lơ không biết, cũng không giống như bây giờ...... Bộ dáng tính toán chi li y như đàn bà!"
"Ta ban đầu cho rằng ngươi không giống như những song nhi khác, còn có tâm tư muốn cưới ngươi vào cửa...... Nhưng bây giờ, ta thật sự đã nhìn lầm rồi!"
Bạch Quả nghe Tôn Tuấn An đột nhiên nói một câu như vậy, trong lòng hoảng hốt: "Tôn thiếu gia ăn nói cẩn thận!"
Bất an mà nghiêng đầu nhìn, không ngờ Vệ Lương Âm cũng hoàn toàn lạnh mặt, tức giận Tôn Tuấn An không lựa lời nói ra như vậy, Bạch Quả không khỏi dựa dựa bên cạnh biểu ca nhà mình, tay cũng nắm lấy lòng bàn tay Vệ Lương Âm.
Trong lòng Vệ Lương Âm không sóng cuộn biển gào như Bạch Quả, thậm chí còn có chút muốn cười: "Trước đây ta không có lấy một người anh em nghiêm túc, một thân một mình nên cũng chả cần mặt mũi, không thèm để ý đệ đệ của ngươi tại sao không vừa mắt ta. Nhưng bây giờ ta về kinh, Bạch Quả là anh em của ta, đệ đệ nhà ngươi không vừa mắt ta cũng không vấn đề gì, nhưng nếu hắn ức hiếp đệ đệ ta, ta nhất định không cho."
"Mà ngươi nói cưới ta thì sẽ cưới ta sao? Không nói tới việc ta không có chút tâm tư nào với ngươi, chính cha ta ngươi còn vượt qua không được." Vệ Lương Âm e ngại người chung quanh nhiều lên, không muốn làm lớn chuyện, "Đệ đệ bảo bối của ngươi, mau ôm đệ đệ ngươi đi đi, đừng dính dáng đến ta, ta rất chán ghét."
"......"
Tôn Tuấn An trầm mặc một lát, thần sắc phức tạp mà nhìn Bạch Quả một chút, lại lập tức quay lại nhìn Vệ Lương Âm, đôi môi giật giật, trong lòng biết mình xúc động nói sai.
Nhưng bây giờ nói gì đi nữa cũng không thể cứu chữa, căn bản hắn cũng không còn mặt mũi mà ở lại yến tiệc, nên chung quy vẫn không nói ra câu xin lỗi.
"Mau dẫn người đi đi, bằng không lại nôn ra đầy người, càng ghê tởm." Vệ Lương Âm nói một cách vô tâm vô phế, nhưng rốt cuộc đáy lòng vẫn hiện lên một tia mất mát, nhưng mà y rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, nhìn Tôn Tuấn An mắt trợn trắng nói, "Trở về thì nói đúng sự thật cho nương phụ ngươi, chuyện của tiểu bối chúng ta, không nên liên luỵ đến người lớn, cứ thoải mái đi."
Tôn Tuấn An thở dài: "......Được."
Chờ cuối cùng đem tên gây chuyện Tôn Ấu Mính đi, không khí trên bàn lại tiếp tục náo nhiệt. Mới vừa nãy chuyện tranh chấp với Tôn Tuấn An như chưa từng được Vệ Lương Âm để trong lòng, nhưng Bạch Quả thận trọng, Tôn gia huynh đệ vừa rời đi cậu liền gọi người nấu canh giải rượu.
"Nấu một chén...... Không, vẫn là hai chén đi." Bạch Quả thấp giọng phân phó nha hoàn, trộm quay đầu nhìn người ở bàn kia, chỉ có thể nhìn thấy sống lưng thẳng tắp của Tĩnh Vương, "Một chén chờ lát nữa biểu ca uống xong, một chén khác ngươi đưa tới chỗ Tĩnh Vương điện hạ, không cần nói nhiều lời."
Tiểu nha hoàn gật gật đầu, nhớ kỹ.
Lúc nãy song nhi bị ly nước làm ướt đi thay quần áo nhưng đến giờ vẫn chưa trở lại, Bạch Quả trong lòng lo lắng người nọ, thấy Vệ Lương Âm lại ở trên bàn tìm người chơi đến vui vẻ, không chú ý đến cậu, kêu ma ma cùng cậu đi tới hậu viện xem như thế nào.
Nói đến song nhi tên là Tống Liên kia cũng thật xui xẻo, chỉ là ngẫu nhiên ngồi gần Triệu Thanh Linh, hai người nói chút lời khách sáo, đã bị Tôn Ấu Mính cố ý chạm vào làm rớt ly ướt hết tay áo. Chức quan của phụ thân nhà hắn không thể so với nhà Tôn Ấu Mính, tuy nói đêm nay là gia yến không câu nệ thân phận, nhưng Tống Liên thật sự không muốn gây phiền phức cho gia đình, nên nhịn xuống.
Nhưng người này xui xẻo, nước lạnh đổ lên người càng xui xẻo hơn.
Mặc quần áo tự may trong nhà đi dự tiệc, nhưng nguyên liệu lại là của năm trước, chỉ có một hình sông nước, thừa dịp bị nước dội làm nhuộm đi màu chỉ thêu màu vàng nhàn nhạt, trong lúc nhất thời càng lau càng bẩn, đến lúc sau cổ tay áo đã không thể nhìn.
Tống Liên đã từng gặp qua chuyện như này đâu, còn cố tình lại đang làm khách phủ tướng quân, có thể xem như ném gần hết mặt mũi của Tống gia
Không biết như thế nào cho phải, hắn cũng ngượng ngùng đi theo nha hoàn ra bên ngoài, một mình ở trong phòng càng thêm thương tâm, liên tục rớt vài giọt nước mắt ở trên cổ tay áo, càng nghĩ càng ủy khuất.
"Tống công tử ở bên trong đúng không?" Một âm thanh mềm nhẹ ấm ấp xuyên qua cánh cửa ẩn ẩn trong tai Tống Liên, khiến hắn phải ngừng khóc, có chút lo lắng mà xoa xoa mắt, bước nhanh đi tới cửa, nhìn từ khe hở thấy một song nhi mang áo khoác lông hồ ly cười nhạt hỏi chuyện người bên ngoài phòng.
"Vâng."Nha hoàn canh cửa hành lễ, nhìn Bạch Quả thấp giọng nói, "Không biết công tử trong phòng đã thu dọn tốt chưa, nhưng nô tỳ chỉ nghe công tử bên trong, hình như là khóc một lúc."
"Khóc?" Bạch Quả sửng sốt, hai mày nhíu lại, bỏ qua lo lắng gõ cửa, "Tống công tử có ở trong không?"
Tống Liên vội vàng đem cửa mở ra: "Có."
Quả nhiên Bạch Quả ngước mắt liền thấy hai mắt phiếm hồng của Tống Liên, là bộ dáng đã khóc, đôi mắt theo bản năng liền dừng ở tay Tống Liên.
Cậu đóng cửa lại, chậm rãi hỏi: "Tống công tử gặp chuyện gì khó khăn sao?"
Tống Liên ngượng ngùng mà chớp chớp mắt, nhưng lại thấy mặt mày Bạch Quả trong trẻo, biểu tình nghiêm túc lại chân thành tha thiết, liền không khỏi cười khổ đem tay từ phía sau vươn ra, để Bạch Quả nhìn chỗ tay áo khó coi đã khô kia, đã lan tràn tới cánh tay rồi, màu sắc hỗn tạp, khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
"Nếu Tống công tử không chê, không bằng bỏ cái này đi, lấy kiện áo của ta mặc tạm?" Bạch Quả nghĩ nghĩ, cười nhạt lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nói, "Ta vừa tới phủ tướng quân không lâu, cữu cữu chuẩn bị cho ta không ít quần áo, đều là mới tinh, chưa mặc qua bao giờ."
Tống Liên vội từ chối nói: "Đã là đồ mới, ta mặc không ổn lắm?"
Bạch Quả cười nói: "Không có gì không ổn, Tống công tử đã là tới tham gia sinh nhật của ta, với ta tới giảng đó là khách quý...... Hiện tại chúng ta đã nói chuyện, liền đã là bằng hữu, bây giờ bằng hữu gặp nạn, ta sao có thể không giúp?"
Tống Liên nghe xong, đôi mắt đã khóc lại ngấn lệ, nhất thời lại có chút hồng.
Bạch Quả không biết an ủi người khác, hơi hốt hoảng, vỗ lưng hắn nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng khóc mà, ta, ta sẽ không dỗ ngươi đâu." Hơi sốt ruột, cái tật xấu nói lắp cả ngày không xuất hiện giờ đã lộ ra.
Tống Liên nín khóc mỉm cười, nức nở nói: "Ta, ta không khóc."
Hai song nhi rúc vào cùng một chỗ giống như đám báo con chụm lại sưởi ấm cho nhau, đều có đống lông xù xù sờ cực đã, Bạch Quả chỉ cảm thấy rất thân cận với Tống Liên, mở cửa làm phiền ma ma đi nhiều lần mang kiện áo mới ở bên ngoài tới, sau lại lùi vào trong phòng, rúc vào một chỗ với Tông Liên nói chuyện.
Trong nhà Tống Liên là làm buôn bán, bán trà, cũng coi như là một nửa làm ăn lớn, phụ thân ở trong nhà quanh năm chiến loạn đều cung cấp cho đại doanh Vệ Tây Châu không ít lương thảo, cũng có tình nghĩa sâu đậm với Vệ Tây Châu.
Lần này đúng lúc phụ thân Tống Liên ở kinh thành làm việc, biết được Vệ Tây Châu dẫn quân đại thắng trở về, liền cố ý ở lại lâu một chút, thậm chí còn gọi vợ con cùng lên kinh, đầu tiên đặt mua tốt nhà cửa để ở, tựa như muốn cắm rễ ở kinh thành.
"Tô Hàng tuy giàu có và đông đúc, nhưng cũng không thể so với trong kinh." Tống Liên thẹn thùng nói, "Ta không quen thuộc với đường xá ở đây, sau khi lên kinh vẫn luôn ở trong nhà chưa bao giờ ra ngoài, chỉ cảm thấy xung quanh đều xa lạ cảm giác sợ cực kỳ, lúc nãy nghe Triệu Thanh Linh nói phụ thân Tôn Ấu Mính cũng là tướng quân, hắn làm đổ chén trà của ta, ta còn rất sợ."
Nói xong tự mình cười, đại khái là cảm thấy mình nhát gan, cái tính tình gặp người lạ lại sợ hãi không sửa được, có chút không chịu cầu tiến.
Bạch Quả nhưng lại không cười hắn, chỉ nói với hắn không có việc gì, lại kể chuyện Vệ Lương Âm chuốc rượu Tôn Ấu Mính, cuối cùng Tôn Ấu Mính bị chuốc say đưa về nhà.
"Vệ công tử thật đúng là song nhi hào kiệt." Tống Liên hâm mộ nói, "Lại nói hôm nay theo chân phụ thân tới, ta vẫn chưa chúc Quả Quả một câu sinh nhật mạnh khoẻ....."
"Không có việc gì." Bạch Quả xua xua tay, vừa lúc ma ma cũng đã trở lại.
Kêu nha hoàn tới giúp đỡ Tống Liên thay đồ mặc đồ mới, có thể thấy được sắc mặt Tống Liên lại tốt lên, nói chuyện cũng nhẹ nhàng chút.
Ở trong bữa tiệc Bạch Quả bị người ta kính không ít nước trà, liền đuổi Tống Liên trở lại yến hội, còn cậu thì chậm rì rì bước đến.
"Các ma ma cũng đi xuống uống rượu đi, tịch yến ở phía trước, ta tự mình trở về là được." Bạch Quả săn sóc tươi cười hoà ái nhìn các ma ma và nha hoàn trong phủ tướng quân, đều kêu các nàng rời đi, chỉ còn một mình cùng chiếc đèn lồng nhỏ, chậm rì rì đi trên còn đường rải đá.
Nghĩ lại, hệ thống thần tiên của cậu hình như rất lâu rồi không xuất hiện.
Trong mắt xẹt qua một tia lo lắng hay là cảm xúc gì đó, Bạch Quả thu tầm mắt, ánh mắt dừng ở trên ngọn đước lập loè trong đèn lồng, trong lúc nhất thời có hơi phân tâm.
"Đi đường thì phải tập trung."
Một âm thanh bất đắc dĩ kèm theo sủng nịch quen thuộc vang ở bên tai, Bạch Quả ngốc ngốc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tĩnh Vương điện hạ vẫn luôn ở chủ bàn không biết đi khi nào lại ở trước mặt cậu, duỗi tay xoa bóp vành tai cậu, cười hỏi: "Suy nghĩ cái gì vậy, ngay cả đi đường cũng không thèm nhìn?"
"Ưm." Bạch Quả hơi hơi đỏ mặt, nhìn bốn phía đều không có người, mới nhẹ nhàng thở ra, ngước mắt hỏi, "Điện hạ làm sao lại tới đây?"
"Ra ngoài hít thở không khí." Tạ Lâm cười cười, thay cậu cầm lấy đèn lồng, "Em đuổi người hầu bên cạnh đi rồi à?"
Bạch Quả ngạc nhiên nói: "Điện hạ làm sao biết hay vậy?"
Tạ Lâm liền nói: "Quản sự nói với ta, lúc em ở Bá phủ không thích hạ nhân đi bên cạnh, nghĩ là đến phủ tướng quân cũng giống như vậy."
Bạch Quả mím môi, khóe miệng lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ: "Điện hạ hiểu ta."
Tạ Lâm nghe cậu nói vậy, chỉ mới có một ngày, ngày hôm qua ở trong xe còn bị hắn chọc cho phát khóc, hôm nay đứa nhỏ này lại trở thành tâm điểm được mọi người quan tâm cung phụng, có lẽ là hôm nay đứa nhỏ rất vui, nên khi nói chuyện cùng hắn còn mang theo vài phần thoải mái sung sướng, nhưng thật ra...... lại có không ít bóng dáng của đời trước.
Đôi mắt tối sầm lại, Tạ Lâm rời vào hồi ức, lại hoàn hồn, chỉ thấy Bạch Quả vừa đi vừa đá mấy cục đá bên chân, chậm rì rì cùng hắn đi trên đường.
Rõ ràng không phải là một con đường mòn lớn, nhưng bọn họ đi nửa ngày rồi vẫn chưa được một nửa.
Bên miệng lộ ra tia ý cười, Tạ Lâm từ trong lòng lấy ra một cái bùa bình an* được thêu bằng tơ hồng, không cần chờ một lát liền đặt vào trong tay Bạch Quả.
*平安福
"Đây là?" Lòng bàn tay Bạch Quả cảm thụ được hơi ấm của bùa bình an vẫn còn chưa biến mất, chớp chớp mắt.
Tạ Lâm nói: "Là bổn vương cầu bình an ở miếu bên ngoài kinh...... Chỉ mong bảo hộ chuẩn Vương phi của bổn vương, sau này thời gian trôi qua, bình an suông sẻ, vô lo trăm tuổi."
Bạch Quả ngơ ngác nhìn hắn, mặt đỏ lên nhanh chóng, ngón tay cầm bùa bình an trong nháy mắt đã ra mồ hôi.
"Sinh nhật vui vẻ." Tạ Lâm hơi hơi cong eo, ghé đến trước mặt Bạch Quả, nghiêm túc nói.
"Điện hạ...... Có lòng."
Tới lúc này rồi Bạch Quả còn sao có thể không hiểu rõ, hôm nay Tĩnh Vương điện hạ tới cửa không phải đột nhiên hứng thú. Trong tình huống vị hôn phu của cậu không nhận được thiệp mời đến sinh nhật cậu, nhưng vẫn tới phủ, còn bị cửu cửu cùng ca ca bày ra đủ loại gây khó dễ nhất quyết không giữ lại, chỉ vì muốn tự mình đưa quà sinh nhật cho câu, rồi chính miệng nói một câu "Sinh nhật vui vẻ."
Thật ra ngày sinh nhật của cậu là ngày không vui, thậm chí phụ thân không hề mong đợi sự xuất hiện của cậu.
Mà mẫu thân cậu, cũng vì cậu mà buồn bực chết.
Bạch Quả nhớ không rõ lắm mấy chuyện hồi nhỏ, nhưng đa phần đều là cảnh tượng lãnh đạm ghét bỏ, đáy mắt có chút không biết cố gắng không chịu ngăn lại nước mắt, nhưng cậu không muốn khóc hôm nay một chút nào cả.
Ít nhất...... Không muốn ở trước mặt Tĩnh Vương điện hạ.
Chắc là vì khóc nhiều đến mấy cũng chưa chắc được xót xa đi? Bạch Quả nghẹn lại nước mắt, đôi mắt long lanh ánh nước mà nhìn Tạ Lâm, dùng sức nở nụ cười lưng tròng nước mắt.
Tạ Lâm chọc chọc má lúm đồng tiền của cậu: "Không muốn cười thì đừng cười."
"Ưm..... Không có." Nước mắt nghẹn trở về, Bạch Quả xoa xoa đôi mắt, cẩn thận đeo bùa bình an lên cổ, cẩn thận nói, "Điện hạ, ta sẽ mang nó thật tốt"
Tạ Lâm sờ sờ đầu cậu, thậm chí còn muốn duỗi tay ôm cậu một cái.
Cuối cùng cũng đi tới cuối con đường mòn, nhưng đột nhiên trên trời lại có tuyết rời.
Tuyết rơi càng ngày càng dày, sôi nổi rơi xuống từ trên trời, chỉ trong chốc lát đã bao phủ hết mặt đất.
Tạ Lâm kéo Bạch Quả tới mái hiên tránh tuyết, thế mà trong hai người lại không ai nói phải mau mau trở lại yến hội, chỉ có một ngọn đèn mơ hồ lộ ra ánh lửa, chiếu sáng bóng tối xung quanh.
"Ta vốn không tin ông trời gì gì đó." Trong bóng đêm, Tạ Lâm bỗng dưng mở miệng, "Nhưng hiện tại bổn vương hình như có chút tin rồi."
Bạch Quả hỏi: "Vì sao?"
Tạ Lâm cười khẽ như thanh âm của ngọc thạch tiến lại gần.
Một mảng đen nhánh dưới mái hiên, Bạch Quả chỉ tưởng là bông tuyết nở rộ bên tai, hình như lạnh nhưng lại nóng, khẽ hôn một chút lại tách ra.
"Ta tin vào nhân duyên trời định, ông trời tác hợp."
"Em nhìn xem, bây giờ đúng là thời điểm tốt."
————
"Ta hẹn Tôn Tuấn An giữa trưa nay đi giáo trường luận võ, nên không về đâu." Sáng sớm Vệ Lương Âm với hai cái quầng thâm bước vào phòng ăn, lúc đó Bạch Quả đã dùng xong đồ ăn sáng, chỉ là biểu tình có chút không tập trung, lâu lâu lại sờ môi của mình.
Đại khái là Vệ Lương Âm nói xong được ba bốn "năm" rồi, cậu mới lấy lại tinh thần, chậm nói: "Hôm qua tuyết rơi một trận lớn, biểu ca không thể chờ chút rồi hãy ra cửa sao?"
"Không được, ta với Tôn Tuấn An có chuyện cần giải quyết, chờ không được." Vệ Lương Âm lắc đầu, cạp cái bánh bao.
Chính y cũng có chút tâm sự, cho nên cũng không có phát hiện ra Bạch Quả chậm nửa nhịp mới trả lời y.
Lại nói đêm qua rơi một trận tuyết lớn, lại không ngại tiệc tối náo nhiệt, Vệ Tây Châu cùng với mấy người bạn tốt nhiều năm không gặp khó khăn lắm mới tụ hội, thế mà cũng uống đến ngất trời, rõ ràng là hào kiệt ngàn ly không say, nhưng tới sáng nay cũng biến thành người vô tích sự, ngay cả lên triều cũng phải nhờ người ta xin nghỉ, nói là đi không được, cho tới bây giờ mặt trời đã lên cao nhưng mà vẫn chưa ngốc được đầu dậy.
Dùng xong đồ ăn sáng, Vệ Lương Âm liền vội vàng đi giáo trường, mà Bạch Quả thì lại ở nhà, phân phó hạ nhân hâm nóng đồ ăn, chỉ chờ Vệ Tây Châu dậy liền có thể ăn cơm nóng.
Trái phải không có việc gì, trở lại phòng, Bạch Quả mở cánh cửa sổ bằng gỗ, chỉ nâng má ngồi ở trước bàn nhàm chán luyện chữ.
Cậu viết có phần lâu, trên từng tờ giấy đều lặp đi lặp lại tên của người nào đó.
"Tạ Lâm."
Bạch Quả lại nghĩ tới nụ hôn trong bóng tối kia, hơi thở hỗn loạn xen lẫn với bông tuyết trong trẻo, nhưng lại làm lòng cậu nóng vô cùng, suýt nữa muốn thiêu cháy nội tâm cậu.
Không nhớ rõ mình rời đi kiểu gì, Bạch Quả lắc đầu, xua đi suy nghĩ của mình, nhìn tuyết trắng đầy đất bên ngoài cửa sổ, thế mà nhất thời không dằn nỗi suy nghĩ chờ mong lúc mùa xuân đến.
Sinh nhật đã qua một ngày, ngày qua ngày dường như nhanh hơn.
Rốt cuộc Vệ Lương Âm không đấu võ với Tôn Tuấn An ở giáo trường, bởi vì nương phụ của Tôn Tuấn An rốt cuộc vẫn biết được tiểu nhi tử nhà mình ở trong bữa tiệc sinh nhật của Bạch Quả gây ra chuyện như vậy, thật sự không chút mặt mũi để Tôn Ấu Mính ra cửa, cộng với việc Tôn Tuấn An còn có tâm tư ái muội với Vệ Lương Âm cũng bị Tôn phu nhân biết được, trực tiếp không nói hai lời mà cấm túc Tôn Tuán An ở trong nhà.
Từ đó, chuyện có chút tâm tư ái muội của Tôn Tuấn An với Vệ Lương Âm chưa kịp sinh sôi, liền bị Tôn phu nhân giơ tay chém đứt, sau đó không còn có thể một mình gặp nhau.
Về phần Tĩnh Vương Tạ Lâm giống như sau bữa tiệc sinh nhật ấy liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, hình như là chuyện năm ngoái Tấn Nguyên Đế kêu hắn đi đến phương nam đã làm sai, làm sai cái gì cũng không nói cho ai biết, chỉ nói là không làm tốt việc, làm cho người dân cực khổ. Vì thế trong triều ẩn ẩn tin đồn Tấn Nguyên Đế không thích Tĩnh Vương, còn có lời đồn đãi Tấn Nguyên Đế không muốn sống cùng một chỗ với đứa con này, vì thế Bạch Quả thuận tiện bị các thế gia cười nhạo đáng thương một phen.
Chỉ nói cuộc đời song nhi của cậu thật nhấp nhô, được cữu cữu yêu thương đem về nhà nuôi, nhưng phu quân tương lai lại bị Thánh Thượng ghét bỏ, thật sự là xui xẻo tột đỉnh, vừa thấy đã biết là không có mệnh vượng phu.
Nhưng mà mấy cái tin đồn đó chưa từng truyền vào tai Bạch Quả.
Bởi vì Vệ Tây Châu đặc biệt thỉnh cho cậu một võ sư, không nói dạy võ nghệ, nhưng cũng có một chút võ phòng thân, mỗi ngày chạy bộ, tập quyền cước với Vệ Lương Âm, mười ngày nửa tháng trôi qua, thân thể của Bạch Quả cũng tốt lên không ít, ít nhất không còn suy yếu như lúc trước, nói đến cũng đáng để vui vẻ.
Một ngày lại một ngày trôi qua, chỉ chớp mắt, cửa ải cuối năm lại đến.
Hậu cung Tấn Nguyên Đế, sắp thụ phong một tân hậu.
..........