Quan viên gật đầu: "Cũng được."
Hà thị đáng thương bị bệnh nặng ở trên giường, thân mình yếu đến độ không khỏe lại nổi, gã sai vặt nghe xong phân phó của Xương Bình Bá liền đi gọi Hà thị đến, nhưng rất nhanh gã đã trở lại, mặt đầy xấu hổ mà nói phu nhân bệnh nặng, không có thể đem người mời đến. Xương Bình Bá nghẹn hỏa khí, đối với chư vị quan viên ở đây nói phu nhân tiện nội thâm trạch*, không biết lễ nghĩa, nói xong liền gọi người lôi Hà thị tới đây.
*: ý nói đàn bà suốt ngày ru rú trong nhà, ngu dốt
Quan viên đến kiểm kê gia tài thay Vệ gia là làm việc theo ý chỉ của hoàng thượng, tuy nghĩ thái độ của Xương Bình Bá đối với kế phu nhân của mình thực kém, nhưng cũng không ra tiếng ngăn lại.
Chung quy vẫn nên hoàn thành sớm, trở về báo cáo kết quả công tác cho Tấn Nguyên Đế.
Cuối cùng đợi non nửa một canh giờ, Hà thị mặt tái nhợt suy yếu được nha hoàn đỡ vào trong viện.
Bà dù gì cũng là phụ nhân khuê phòng, nếu cùng các nữ nhân trong hậu viện kia tranh phong đấu sủng tự nhiên là hạ bút thành văn không hề lo sợ, nhưng thấy quan viên dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn mình, Hà thị liền mềm chân, chịu đựng nhìn Xương Bình Bá oán hận, chỉ hỏi là làm sao vậy.
Mấy quan viên kia cũng không vòng vo, chỉ cần nàng đưa sổ sách ghi chú chi tiêu mấy năm nay bá phủ.
Hà thị đáy lòng hoảng hốt: "Sổ sách đều ở phòng thu chi, các vị đại nhân muốn xem chỉ kêu hắn đi đối chiếu là có thể."
Vài vị quan viên cũng không phải dễ lừa gạt, số sách trong tay phòng thu chi ở phủ Xương Bình Bá cũng chỉ là phí chi tiêu hàng tháng cộng lại, sổ sách chân chính ghi chú chi phí trong phủ sẽ càng tỉ mỉ hơn, cái này cũng chỉ có thể là đã từng tay cầm trong tay của phủ vụ phu nhân Xương Bình Bá. Trước khi mấy người tới, Vệ Tây Châu đã sớm nghĩ tới hai người Xương Bình Bá sẽ thoái thác lẫn nhau, vì thế cố ý dặn dò mấy người mang theo một đội thị vệ, thế mà vừa lúc có tác dụng.
Không quan tâm hai người Xương Bình Bá cùng Hà thị hai người kinh hoảng cùng vô thố như thế nào, đội thị vệ từ thời hành động, bất luận là chủ viện Hà thị cũng không bỏ qua, đều bị cẩn thận điều tra toàn bộ.
Nguyên bản nhóm tiểu thiếp ở hậu viện thấy thị vệ lục soát phòng, kém chút nữa còn cho rằng phủ Xương Bình Bá thật sự phải bị xét nhà. Có mấy người có tâm tư trộm cuốn đệm chăn, tài vật trốn chạy, lại bị thị vệ bắt lấy ném tới trước mặt Xương Bình Bá, thế mà xém làm Xương Bình Bá chết khiếp.
Định An Cư của Bạch Quả cũng bị kinh động đến, nhưng các thị vệ đều là các thị vệ tốt, mấy người kia chỉ nhìn thoáng trong viện một chút, liền hành lễ lui ra ngoài.
Nhưng mà bá phủ gặp chuyện lớn như vậy, Bạch Quả không thể tiếp tục ngốc trong viện của mình nữa, vừa lúc Triệu Cơ cũng nhẹ nhàng đi ngang qua, cười tủm tỉm hỏi cậu có muốn đi tiền viện xem náo nhiệt không.
Bạch Quả: "...... Chuyện gì mà náo nhiệt?"
Triệu Cơ "Ưm" một tiếng, thấp thấp cười: "Đại khái là trò chó cắn chó đi."
Thời điểm hai người cùng đi đến tiền viện, Lý di nương đang đứng ở trước mặt Xương Bình Bá khóc lóc kể lể, hình như là mấy năm trước Xương Bình Bá thưởng cho nàng một cái bình hình hoa mai nạm ngọc nhưng lại bị thị vệ đột nhiên đoạt đi.
Bình hoa mai kia vẫn luôn là cái bình Lý thị đặt ngay đầu quả tim, mỗi ngày nàng đều sẽ cho bọn nha hoàn cẩn thận chà lau bảo dưỡng một lần, chỉ còn chờ vài thập niên sau khi bản thân qua đời, liền ôm cái bình này chôn cùng.
Nhưng nàng thấy hôm nay, những thị vệ đó đột nhiên xông vào trong phòng, chẳng nói chẳng rằng liền ôm cái bình bảo bối của nàng đi!Rốt cuộc có vương pháp hay không hả?!
"Câm miệng! Bớt tranh cãi cũng sẽ không có ai bảo ngươi bị câm đâu!" Lúc nãy Xương Bình Bá còn cùng những quan viên đó nói mình tuyệt đối không chạm qua đồ vật Vệ gia, lúc sau lại bị Lý thị đem thêm phiền phức tới, còn nói cái bình kia là mình thưởng, sợ là quan viên tới kiểm kê tài sản Vệ gia không biết mình đang nói dối?
Trên mặt "Bạch bạch bạch" đau điếng, Xương Bình Bá chịu đựng hỏa khí đẩy nàng ra, thần sắc miễn cưỡng trấn định cùng mấy người quan viên kia nói: "Cái bình kia...... Lúc thời điểm bổn bá gia thưởng nàng, có lẽ là lẫn lộn vào trong tư khố."
Quan viên lão thần khắp nơi, lấy làm kinh ngạc mà vuốt chòm râu nói: "Việc này cũng không phải là nhỏ, bá gia cũng biết lẫn lộn đồ vật trong tư khố, có thể sẽ không gánh vác tốt, đặc biệt là vàng bạc, sổ sách Vệ gia viết bao nhiêu thì bản quan tự nhiên liền phải từ trong phủ bá gia mang đi bấy nhiêu, vạn nhất những cái đó lẫn lộn vàng bạc châu báu của bá phủ, bá gia cũng chỉ có thể...... nhẫn nhịn ha?"
Xương Bình Bá không dám nói gì thêm, chỉ có thể sắc mặt cứng đờ mà cười.
Nhưng mà Lý thị ở bên này chỉ là một ít, không bao lâu, thị vệ đi vơ vét thư phòng Xương Bình Bá trở về, cũng ôm trở về không ít vàng bạc ngọc khí, đều là đồ vật đã từng được ghi trong sổ sách của Vệ gia.
Da mặt Xương Bình Bá run lên, nụ cười trên mặt đã không còn đâu, ngược lại là vài vị quan viên tới kiểm kê đều rất cao hứng.
Thị vệ bao quanh sân, Bạch Quả cùng Triệu Cơ không đi vào được, chỉ đứng ở ngoài viện ngó vào bên trong.
Sắc mặt Xương Bình Bá đã thúi quắc, Hà thị cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Hà gia vốn là gia đình bình dân, căn bản không tồn tại cái gì gọi là của cải, chi phí ăn mặc mấy năm nay của bà đều là trộm dùng của hồi môn của Vệ thị lưu lại, đến nỗi vàng bạc Ngọc khí trong phòng bà đều là của Vệ gia, chỉ sợ chính đáy lòng nàng cũng không cảm thấy xấu hổ.
Lại một chén trà nhỏ nữa trôi qua, mấy thị vệ đến chủ viện của Hà thị cũng đã trở về, nhưng khác là trong mấy cái thị vệ này chỉ có một người cầm mấy chồng sổ sách trong tay, mấy người còn lại thì toàn tay không.
Hà thị nhìn sổ sách trong tay kia, khóe mắt như muốn nứt ra, đáy mắt sợ hãi rõ ràng.
Mấy thị vệ kia còn chưa đến bên người quan viên, Hà thị liền đẩy nha hoàn ra, ý muốn giành lại sổ sách trong tay thị vệ.
"Lớn mật!" Có quan viên đột nhiên mắng một tiếng, thân thủ thị vệ nhanh nhẹn tránh thoát Hà thị, nhíu mày nhìn bà nói, "Phu nhân chớ có như thế."
Hà thị không quan tâm, ánh mắt đầy oán hận.
Lý thị lại đột nhiên nói: "Tại sao trong viện bà ta cái gì cũng không có!" . truyện đam mỹ
Thị vệ tay không liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía quan viên cũng tò mò y chang, ho nhẹ một tiếng, một lời khó nói hết mà đem ánh mắt nhìn về phía Hà thị: "Này...... Mấy người thuộc hạ phát hiện đồ vật bài trí trong phòng của phu nhân bá gia không có trong danh sách đồ vật được ghi của Vệ gia, cho nên nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ làm cho người tạm thời niêm phong."
Quan viên khiếp sợ: "......"
Bạch Quả kinh ngạc: "......"
Triệu Cơ hiểu rõ cười nhẹ: "...... Tỷ tỷ thật đúng là lợi hại nha."
Nhưng mà đồ vật bài trí trong phòng Hà thị chỉ là bước đệm nhỏ, quan viên vẫn mong chờ nhất là chồng sổ sách kia, ánh mắt nhìn Hà thị đều thay đổi. Sổ sách bị thị vệ tìm thấy trong phòng Hà thị thật ra đều được cất giữ trong tư mật, không biết có phải là trong quá trình tìm kiếm thị vệ vô tình chạm vào cơ quan hay không, nếu có sợ là đám sổ sách này chứa đựng điều mà không ai có thể biết được.
Sổ sách ghi lại kỹ càng tỉ mỉ năm vừa rồi Hà thị đem bao nhiêu gia tài Vệ gia đưa đến Hà gia, Huệ phi, thậm chí còn có vào tay Tần Vương Tạ Thành, tài vụ thì chi rất tiết kiệm, ngân lượng lại chi rất lớn, hiển nhiên đã vượt qua gia tài vốn có của bá phủ.
"Thủ đoạn của phu nhân, tại hạ thừa nhận không bằng được." Quan viên cười lạnh thu hồi quyển sách cảm thán một tiếng,
Sự tình một khi liên lụy đến quý nhân trong cung, thật ra cũng không làm cho bọn họ đắn đo xử lý, trước mắt chỉ có thể đem gia tài vốn của Vệ gia ở trong phủ Xương Bình Bá cho người của Vệ đại tướng quân, còn thiếu sẽ bàn bạc lại kỹ hơn.
Mấy quan viên kia tính toán, đem mở kho phủ Xương Bình Hầu ra, kêu bọn thị vệ dọn vàng bạc tài bảo, một rương lại một rương dọn lên xe ngựa Vệ gia.
Xương Bình Bá đau lòng mà nhìn bảo bối bị dọn đi, cơ hồ chịu không nổi hai mắt tối sầm ngất xỉu đi, cố tình Hà thị đã cực kỳ hận người nam nhân này, từ trên mặt đất đứng lên, bà phảng phất như mất hết lý trí bổ nhào lên người Xương Bình Bá, dùng móng tay thon dài đem mặt, cổ nam nhân cào ra tơ máu.
Xương Bình Bá đột nhiên không kịp phòng ngừa, chờ trên mặt đau đớn làm hắn phản ứng lại, Hà thị đã cào mặt hắn đến nở hoa, khuôn mặt ảm đạm nhưng lại điên cuồng cười: "Xương Bình Bá, ngươi không cho ta sống tốt, ta cũng không cho ngươi sống tốt! Ngươi cho rằng ta phạm chuyện, ngươi cũng có thể thoát thân sao? Tưởng bở!"
"Ngươi là đồ tiện phụ!" Xương Bình Bá che lại cái mặt đầy máu của mình, một chân đá văng Hà thị, "Kẻ điên! Ngươi là kẻ điên!"
Hà thị bị hắn đá vào góc tường hét thảm một tiếng, liền không còn tiếng động.
Thị vệ cùng quan viên trong viện nhìn trường hợp này mà sợ ngây người, quan viên vội nói: "Bá gia hà tất gì phải làm vậy."
Nha hoàn cùng gã sai vặt trong viện cũng bị dọa sợ, vẫn là đại nha hoàn Ngọc Chi liên thanh nói: "Đều thất thần làm gì, còn không mau đi thỉnh thái y!"
Quan viên gật đầu: "Đúng đúng đúng, thỉnh thái y."
Lại là một trận long trời lở đất, binh hoang mã loạn.
"Thật kịch liệt." Triệu Cơ đứng ở ngoài viện cười khẽ cùng Bạch Quả nói, "Đại công tử cảm thấy trận này diễn đẹp không?"
Bạch Quả ngây ngốc mà nhìn trong viện, hơi lại gần bên người Triệu Cơ một chút, nhấp nhấp miệng, như là suy nghĩ một lúc lâu, mới nhỏ nhỏ giọng nói: "Ừ, đẹp."
..........