Tiểu Thê Bảo

Chương 52: Chương 52: Ta thấy ngươi có vẻ là bị bệnh đi!




Trong lòng suy nghĩ nhiều, tuy Tạ Lâm có một khuôn mặt đẹp đẽ không góc chết nhưng trong mắt Vệ Tây Châu thì chẳng khác ác quỷ đến lấy mạng một chút nào, không chút xấu hổ lôi kéo hai vị tướng quân Minh Uy Hoài Viễn ngồi cùng một chỗ với Tạ Lâm, ngoài cười nhưng trong không cười mà trò chuyện mấy việc vặt trong triều, giả ngu không thèm đề cập một chút gì về việc hôm nay sẽ mở tiệc chiêu đãi.

Một lúc sau, Vệ Tây Châu có ý ám chỉ: “Sắc trời không còn sớm, hôm nay phủ có dự định mở gia yến, nội quyến rất nhiều, Tĩnh Vương điện hạ tới thật không khéo...... Thần quả thật không tiện giữ ngài lại.”

Tạ Lâm cười cười, làm như không nghe thấy ý thúc giục đuổi khách của Vệ Tây Châu, hắn nhàn nhạt nhìn hai vị tướng quân trong phòng khách, nói: “Mới nãy lúc bổn vương tới có thấy hai vị thiếu niên nhìn tương tự với hai vị tướng quân đây, tuy là bổn vương chỉ vô tình liếc mắt nhìn thấy, nhưng cũng có thể nhìn ra trên người hai thiếu niên anh khí bừng bừng phấn chấn, thủ quy biết lễ, nghĩ thầm chắc được người trong nhà giáo dưỡng tốt lắm.”

Minh Uy cùng Hoài Viễn tướng quân nhìn nhau, Minh Uy tướng quân chạy nhanh khom người nói: “Chỉ là nhãi con lưu manh trong nhà mà thôi, sao có thể nhận lời khen của điện hạ, nếu hai tiểu tử kia mà biết được, sợ là cao hứng bay lên tận trời.”

Tạ Lâm nâng dậy, mặt mày nhàn nhạt ôn hòa: “Lời bổn vương nói là thật, thiếu niên nhà ngươi chi lan ngọc thụ, xứng đáng được khen.”

Vệ Tây Châu nghe bộ dáng có qua có lại khen con người ta không dứt của Tĩnh Vương, không khỏi xen mồm nói: “Tĩnh Vương điện hạ chuẩn bị rời đi sao? Vi thần tự mình tiễn ngài ra cửa.”

Nói xong cũng mặc kệ lễ nghĩa có đúng hay không, chỉ cười tủm tỉm thủ thế thỉnh Tạ Lâm.

Tạ Lâm nhướng mày, cười nói: “Không bằng hai vị tướng quân cũng rời đi với ta luôn đi, ta vẫn không nên quấy nhiễu gia yến của Vệ tướng quân...... Đúng rồi, thiếu niên còn ham chơi không hiểu chuyện, sao tướng quân quân không sai người kêu hai thiếu niên quay về?Thân thích trong phủ Vệ tướng quân rất nhiều, tuy thiếu niên còn nhỏ tuổi, nhưng dù sao cũng là nam nhân bên ngoài, ở lại muộn quá cũng không tốt.”

Vệ Tây Châu: “......???”

Minh Uy cùng Hoài Viễn tướng quân không hẹn nuốt một ngụm nước miếng, hai mặt nhìn nhau nói không ra lời. Trong lòng bọn họ biết đây là tình huống cữu cữu quan sát con rể, lúc càng nhìn càng không vừa mắt, nghĩ thầm muốn đuổi Tĩnh Vương rời đi, lại không ngờ Tĩnh Vương phản ngược lại, tính kế lên đầu hai người bọn họ.

Lại nói, trong kinh Vệ Tây Châu có thân thích nào? Người Vệ gia chết trận, người lưu lại duy nhất trong kinh chỉ có tỷ tỷ đã chết thảm thương, hiện giờ chỉ chừa một đứa cháu, khó khăn lắm mới đem về Vệ phủ nuôi dưỡng, đến nỗi người thân cận với Vệ Tây Châu nhất, phần lớn đều là huynh đệ thân tín lúc tuỳ quân, ngoại trừ bọn họ được tính là “Nam nhân bên ngoài” trong kinh, thì tính lui tính tới buổi gia yến hôm nay còn không gom đủ được một bàn.

Hai người thầm nghĩ, chỉ im lặng chờ Vệ Tây Châu lên tiếng, xem xem tướng quân sẽ xử lý như thế nào.

Vệ Tây Châu bị hai người nhìn đến nỗi hô hấp cứng lại, căng da đầu đưa Tạ Lâm đến trước cửa phòng khách, miễn cưỡng cười nói: “Điện hạ có điều không biết, hai tiểu tử kia đều là thần nhìn nó lớn lên từ nhỏ, với thần mà nói, đã xem tụi nhỏ là một nửa con cái của mình, không coi là nam nhân bên ngoài. Huống chi Minh Uy tướng quân cùng Hoài Viễn tướng quân còn có quân vụ cùng thần trao đổi...... Cho nên......”

Tạ Lâm nghe vậy, ý cười không biến mất: “Cho nên cái gì?”

Vệ Tây Châu muốn nói, thỉnh ngài đi trước đi, nhưng cố kỵ địa vị, ông cũng chỉ có thể mắt chửi trong lòng mắng, trên mặt vẫn nở nụ cười nghênh đón.

Nhưng ông không lên tiếng, Tạ Lâm lại càng không như ý ông, ý cười rất nhanh đã phai nhạt, thanh âm không nhẹ không nặng mà dừng ở trên ngực Vệ Tây Châu: “Tuy Vệ tướng quân xem họ là con trai của mình, nhưng cũng phải cần rõ ràng, hôn sự của bổn vương với Quả Quả chính là bệ hạ chính miệng ban tặng, trước khi thành hôn, bổn vương không muốn trong kinh truyền ra lời đồn Quả Quả cùng nam nhân khác có quan hệ thân cận, mong Vệ tướng quân có thể lý giải một chút.”

Vệ Tây Châu không chút nghĩ ngợi nói: “Việc này thần có chừng mực, chắc chắn sẽ không phát sinh!”

Tạ Lâm nhàn nhạt giương mắt: “Ồ?”

Hắn hiển nhiên là không tin.

Minh Uy cùng Hoài Viễn thấy thế, vội bảo đảm nói: “Điện hạ chớ nên hiểu lầm, hôn sự của tiểu nhi tử nhà ta, trong nhà đã cũng đã có quyết định, huống kia hai tiểu tử tuy có chút vô lại, nhưng biết nhận thức đúng sai, chắc chắn sẽ không gây ra hiểu lầm với chuẩn Vương phi!”

Tạ Lâm lại lạnh nhạt không hé răng, chỉ nhìn về phía Vệ Tây Châu.

Vệ Tây Châu: “...... Ai.”

Minh Uy tướng quân thấy thế, đành phải vẫy tay, phân phó hạ nhân bên người, “Đi kêu Thanh Bình cùng Tuấn An trở về, nói là ta có chút việc cần bọn họ đi làm, chớ có quấy nhiễu mấy vị công tử khác, cứ bảo họ tiếp tục chơi.”

Tạ Lâm nghe vậy, sắc mặt khá hơn: “Trong phủ còn có mấy vị công tử khác đến chơi?”

Vệ Tây Châu nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, trầm giọng nói: “Đó là tất nhiên, nhưng mà mấy tiểu bối đều ở phía sau phủ chơi đùa, không tiện tới tiền viện, để tránh va chạm quý nhân.” Nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, ý cự tuyệt ý định muốn gặp cháu mình của Tạ Lâm.

Tạ Lâm dường như không phát hiện, gật gật đầu liền không nói nữa.

Hạ nhân trong phủ tướng quân đi rất nhanh, không bao lâu đã đem Triệu Thanh Bình cùng Tôn Tuấn An trở về, có lẽ là khai báo hấp tấp, Triệu Thanh Linh cùng Tôn Ấu Mính tưởng có việc gì gấp, cũng không ngồi nổi ở đình hóng gió nữa, liền đi theo trở về.

Dáng người Tôn Ấu Mính tinh tế, thân cao giống nương phụ, là kiểu cơ thể nhỏ xinh, nên hắn bị người đằng trước che mất tầm mắt, không thấy được Tạ Lâm đứng ở cửa phòng khách, sau khi thấy phụ thân mình, không đoán được gì hỏi: “Cha, đã nói là hôm nay lưu lại phủ dự tiệc sinh nhật của Bạch công tử mà? Sao đột nhiên lại muốn kêu ca ca đi làm chuyện khác?”

Hắn vô tâm hỏi, chỉ sợ huynh đệ nhà mình đột nhiên rời đi, chỉ chừa lại một mình ở trong tiệc tối, ngoại trừ bạn tốt ngu ngốc Triệu Thanh Linh, với lại Vệ Lương Âm không rảnh quan tâm hắn, thì toàn bộ đều là gương mặt xa lạ.

Nói trắng ra vẫn là tâm tư của tiểu hài tử, huynh trưởng ở bên cạnh phảng phất như giúp hắn tự tin hơn, không cẩn thận gây ra họa cũng có người hỗ trợ thu thập cục diện rối rắm.

Nhưng đó là đứng ở góc độ của hắn, mà lời vừa dứt, ở trong tai của cha hắn Hoài Viễn tướng quân chính là một vạn chữ “Việc lớn không tốt*“. Vệ Tây Châu ở phòng khách cùng Tạ Lâm loằn quằng nửa ngày, vì chính là để Tạ Lâm không biết được hôm nay là sinh nhật của Bạch công tử, nên mới vội vàng đuổi người đi.

*大事不好( Đại sự bất hảo): nghĩa là việc lớn kiểu gì cũng không ổn. Đề cập đến việc tiến hành theo kế hoạch kiểu gì cũng gặp biến số, không suông sẻ. Nói chung là phật không độ=))

Đầu óc thẳng thắn của mấy võ tướng căn bản không nghĩ tới việc Tĩnh Vương có khả năng đã biết hôm nay là sinh nhật của Bạch công tử, chung quy cũng không có phát thiệp mời, nên bọn họ liền phủ định ngay suy nghĩ này, bọn họ sẽ nghĩ trùng hợp Tĩnh Vương tới thôi, đợi đến lúc hắn nghe người khác nói hôm nay là sinh nhật của của Bạch công tử, thì tiệc tối cũng đã sớm kết thúc, Tĩnh Vương lại tới cửa, phủ tướng quân có thể dùng trăm ngàn lý do từ chối.

Chung quy chính là người Vệ gia không thích cuộc hôn sự của đứa nhỏ nhà mình với Tĩnh Vương, mặt mũi cũng không thèm có lệ.

Nhưng cố tình, chính là ở sắp đuổi được Tĩnh Vương đi rồi, lại bị song nhi của Hoài Viễn tướng quân phá hoại.

Hoài Viễn tướng quân lúc này cũng không dám nhìn sắc mặt của Vệ Tây Châu cùng Tạ Lâm, chỉ có thể trộm truyền tín hiệu cho nhi tử nhà mình.

Tôn Tuấn An cùng cha ruột một chút cảm ứng cũng không có, chỉ cảm thấy hình như mí mắt phụ thân nhà mình bị rút gân. Nhưng mà việc nào ra việc đó, tuy hắn chưa từng hiểu ám hiệu của phụ thân mình, nhưng hắn đã thấy Tạ Lâm, lại nghe đệ đệ mình tùy tiện mở miệng, sợ chọc quý nhân không vui, liền chắp tay, giữ chặt đệ đệ không biết lễ nghi của mình nhận lỗi nói: “Tĩnh Vương điện hạ, đây là ấu đệ trong nhà, mới nãy nó bị người khác che nên không thấy ngài, có chút thất lễ mong điện hạ thứ lỗi.”

Tạ Lâm tự nhiên xua tay, ôn thanh nói: “Không sao.”

Tôn Ấu Mính hoảng sợ, núp phía sau lén nhìn, lúc này mới bỗng nhiên nhìn thấy...... Trước mắt là một nam tử ngọc thụ lâm phong, đẹp trai ngời ngời.

“Tĩnh, Tĩnh Vương điện hạ?” Hắn lẩm bẩm trong miệng một tiếng, ánh mắt dừng ở trên người Tạ Lâm, mặt có chút hơi hơi nóng.

Nhưng có lẽ là lúc này mọi người với các tâm tư khác nhau, nên không ai phát hiện gò má hắn đột nhiên ửng hồng.

Còn Tạ Lâm thì giả vờ như bị lời nói của Tôn Mính Ấu làm cho kinh ngạc, chỉ xoay người cười như không cười nhìn về phía Vệ Tây Châu: “Hôm nay là sinh nhật của Quả Quả? Tướng quân sao chưa từng nói cho bổn vương?”

Nội tâm Vệ Tây Châu không hề dao động, chỉ muốn đánh người.

Ông đánh không được tiểu song nhi vô tội, cũng chỉ có thể lựa chọn đánh phụ thân của tiểu song nhi.

Tạ Lâm vừa cất tiếng, trong một giây đó Vệ Tây Châu đã tưởng tượng ra mấy chục phương pháp đập Hoài Viễn tướng quân.

Đại khái là giấu không nổi vụ tổ chức tiệc tối nay, Vệ Tây Châu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chỉ là sinh nhật bình thường của cháu ngoại thôi, làm sao dám đem chuyện bình thường này báo cho điện hạ được......”

Tạ Lâm đánh gãy lời ông: “ Đây là sinh nhật chuẩn Vương Phi của bổn vương, đối với bổn vương mà nói không chỉ quan trọng mà còn quý giá.”

Vệ Tây Châu cười ha hả, nghĩ một đằng nói một nẻo mà phụ họa: “Điện hạ nói phải.”

Không còn biện pháp, lúc nãy làm thế nào đưa người ra đến cửa, lúc này lại cung nghênh người trở vào. Minh Uy tướng quân cho Hoài Viễn tướng quân một cái ánh mắt tự cầu phúc, lại sờ sờ đỉnh đầu của song nhi ngoan ngoãn nhà mình, nghĩ thầm nhóc nhà hắn khờ một chút cũng không sao, ít nhất sẽ không gây phiền toái cho hắn!

Bằng không nhìn đi, Hoài Viễn rõ ràng nhỏ hơn hắn năm sáu tuổi, mà đỉnh đầu chưa gì đã trọc rồi?

Còn không phải là vì nhọc lòng con cái trong nhà sao?

Ai, thật là thảm.

Tôn Ấu Mính còn không biết mình vừa hố cha mình, chỉ ngoan ngoãn kề gần bên người Tôn Tuấn An, nhỏ giọng hỏi: “Ca, Tĩnh Vương điện hạ, thoạt nhìn cũng không giống như lời đồn đãi ha? Hắn...... Hắn lớn lên cũng thật đẹp.”

Tôn Tuấn An lắng nghe lời đệ đệ nói, tuy nói hắn biết được thanh âm của đệ đệ rất nhỏ,người khác cũng nghe không đến, vẫn nhíu mày nói: “Là ai cho ngươi lá gan dám can đảm soi mói dung mạo của Vương gia đương triều? Không muốn sống nữa à?”

Tôn Ấu Mính bĩu môi: “Ta không phải chỉ trộm nói với ca một câu thôi sao?”

“Thế cũng không được.” Tôn Tuấn An nhìn Tạ Lâm một cái, lại nhanh chóng trước khi đối phương phát hiện thu hồi lại ánh mắt. Từ khi vào kinh tới nay, hắn từng nghe không ít người kể hắn nghe về mối quan hệ giữa Vương tộc và thế gia trong kinh, đối với vài vị Vương gia trong triều cũng có chút hiểu biết, cái khác không dám nói, nhưng Tĩnh Vương ở kinh thành bị đồn là người nguy hiểm nhất, vào mấy ngày trước, phụ thân đã nói qua với hắn, Tĩnh Vương là người không dễ trêu chọc, là một kẻ giết người. Đối với điều này, Tôn Tuấn An vẫn luôn khắc sâu trong tâm, vì thế bây giờ không tránh được ngữ khí đối với đệ đệ nghiêm trọng một chút, “Ấu Mính, ngươi là người đã được đính hôn, không thể có tâm tư khác.”

“Ca!” Trong lòng Tôn Ấu Mính không thoải mái.

Hắn không phải là thấy Tĩnh Vương kia lớn lên đẹp, nói vài câu thôi, lời này của ca ca là có ý gì? Giống như nói mình, mình sinh ra tâm tư mơ ước Tĩnh Vương! Hắn là cái loại này người sao?

Trong lòng Tôn Ấu Mính căm giận không vui mà nghĩ, nhưng ánh mắt lại luôn đặt trên người Tạ Lâm......

Hắn lớn lên cũng thật đẹp, cười rộ lên cũng đẹp.

Không biết nhan sắc hôn phu tương lai của mình có bằng hai phần ba dung mạo của Tĩnh Vương không nhỉ?...... Chắc là có đi, nương phụ miêu tả hôn phu tương lai của hắn ưu tú như vậy mà.

Tự vỗ về bản thân, Tôn Ấu Mính lại có chút cao hứng.

Tôn Tuấn An luôn chú ý sắc mặt của đệ đệ nhà mình, thấy hắn chậm rãi thu liễm ánh mắt, cũng hơi yên lòng.

Một đống nam tử ngồi trong phòng khách, tuy đều là phụ thân huynh trưởng, nhưng thân phận của Tạ Lâm rõ ràng không thích hợp để hai song nhi ở lâu, vì thế không cần thiết một lát, Triệu Thanh Linh cùng Tôn Ấu Mính lại bị thỉnh về phía sau phủ.

Lúc đó Bạch Quả cùng Vệ Lương Âm đã sớm rời khỏi đình hóng gió, Vệ Tây Châu cũng chưa từng sai người kêu bọn họ, hai người bọn họ cũng không muốn đi tiền viền tránh gây thêm phiền toái, chờ hai người Triệu Thanh Linh bị nha hoàn dẫn vào hậu viện, Vệ Lương Âm cùng Bạch Quả liếc mắt một cái, vẫn là Vệ Lương Âm lười nhác hỏi một câu: “Làm sao, lúc nãy có việc gì gấp vậy?”

“Không biết nữa.” Triệu Thanh Linh chẹp chẹp miệng, ở trong phòng tìm cái đệm ngồi xuống, hà hơi bay bớt khí lạnh rồi mới nói, “Nói là tìm ca ca có việc, nhưng giống như kêu đi tới tiền viện chỉ để nói chuyện mà thôi.”

“Ồ, ra vậy” Vệ Lương Âm nói, “Bọn họ đúng thật là rảnh.”

“Chúng ta gặp được Tĩnh Vương điện hạ.”

Bỗng dưng, Tôn Ấu Mính đột nhiên ra tiếng nói.

Bạch Quả theo bản năng ngẩng đầu lên.

Tôn Ấu Mính nhìn về phía Bạch Quả nói: “Tĩnh Vương điện hạ là chuẩn hôn phu của ngươi, ngươi cũng không cần đi tiền viện đón hắn một chút sao?”

Bạch Quả còn ngốc: “Cữu cữu chưa từng kêu ta tới.”

Tôn Ấu Mính lại ê ẩm nói: “Tĩnh Vương điện hạ rất là quan tâm ngươi đó, vốn chỉ định tới phủ tướng quân ngồi chút rồi đi, kết quả là ta không cẩn thận nói hôm nay là sinh nhật ngươi, hắn liền lập tức ở lại......”

Bạch Quả chớp chớp mắt: “Ừm...... Đúng không?”

Tôn Ấu Mính thấy dáng vẻ vô tri vô giác của cậu đột nhiên lại tức giận, tựa như chất vấn mà nói: “Bạch công tử, có một vị nam tử đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi không biết cảm tạ sao?”

Lời hắn nói không dễ nghe chút nào, Vệ Lương Âm bỗng chốc bùng nổ: “Tôn Ấu Mính ngươi nói chuyện cái kiểu gì vậy? Nói cái gì mà không biết cảm tạ? Chẳng lẽ hắn đối xử tốt với Quả Quả, Quả Quả liền phải khúm núm nịnh bợ, quỳ liếm một Vương gia vô quyền vô thế bị vứt bỏ sao?”

Tôn Ấu Mính bĩu môi nói: “Ý ta đâu phải như vậy?”

“Vậy ngươi ý ngươi là ý gì?” Vệ Lương Âm lạnh mặt, “Nói rõ ràng.”

Tôn Ấu Mính thấy Vệ Lương Âm nổi nóng, hắn tự thấy mình cũng không sai, há miệng thở dốc nói: “Ta chính là muốn kêu Bạch công tử đi nói cảm tạ với Tĩnh Vương điện hạ, dù gì đường đường là một Vương gia sẽ không có con nối dõi do một song nhi sinh, nhưng xem như cũng cho Bạch công tử thể diện.”

Bạch Quả là người có tính tình tốt, đến tới đây cũng có chút nghe không nổi nữa. Trong lòng cậu có một quyển sổ sách thuộc về chính mình, Tạ Lâm đối xử với cậu tốt, cậu cũng đều vạch một nét bút ghi tạc trong lòng, chỉ chờ về sau có cơ hội, cũng sẽ đi nỗ lực đối xử với Tạ Lâm càng tốt càng tốt.

Cảm tạ vì loại chuyện này...... Lúc còn ở Hầu phủ, mỗi lần quản sự của Vương phủ mang đồ tới Bạch Quả đều cảm ơn hết, nhưng lần sau vương phủ lại tặng nhiều đồ hơn lần trước.

Cậu mơ hồ cảm nhận được, Tĩnh Vương điện hạ hình như không thích việc mình nói cảm ơn với hắn.

Tính Bạch Quả vốn ôn hòa, lại nói lắp nên sẽ không cãi nhau với người khác, lời Tôn Ấu Mính nói làm cậu nghe xong thấy khó chịu, cậu liền buông quyển sách trên tay xuống, nghiêm túc nói: “Điện hạ cùng ta là phu thê đã đính ước, hắn tất nhiên phải đối tốt với ta, nhưng dù vậy đó cũng là chuyện của hai người bọn ta...... Thỉnh Tôn công tử đừng xen vào chuyện người khác.”

Hình như cậu nói hơi quá rồi.

Quả nhiên, tính cách người tốt hiếm khi có một lần nói nặng, không chỉ Vệ Lương Âm, ngay cả Tôn Ấu Mính luôn cho rằng cậu là người không biết giận mặc cho người ta bóp thế nào thì bóp cũng kinh ngạc, ngược lại Triệu Thanh Linh tiếp thu rất tốt, thậm chí đứng ở bên Bạch Quả nói một câu: “Ấu Mính, chuyện nhà người ta, ngươi quản làm cái gì?”

Tôn Ấu Mính sắc mặt không tốt, chỉ rũ mắt thưởng thức chuỗi ngọc trên cổ tay của mình, không có lý mà còn mạnh miệng nói: “Ta cũng là người đã đính ước, chỉ nghĩ nếu người nọ vì ta làm cái gì đó, ta tất nhiên sẽ cảm kích hắn, bởi vậy suy bụng ta ra bụng người nên cho rằng ta với Bạch công tử giống nhau. Nhưng ai biết các ngươi một người lại một người mắng ta, đều cảm thấy là ta không đúng, là ta lắm miệng.”

“Dù sao như thế nào cũng là ta sai.” Cuối cùng Tôn Ấu Mính lại thêm một câu.

Trong phòng an tĩnh một chốc lát, Vệ Lương Âm thấy phiền muốn chết, bỏ xuống một câu: “Ta thấy ngươi là có bệnh đi?”

Làm mặt Tôn Ấu Mính đều đen.

Vệ Lương Âm tức giận đến hừ lạnh một tiếng, cầm lấy trường kiếm treo trong phòng, ra khỏi phòng tới sân múa kiếm. Y thật sự không nên cùng đám song nhi Tôn Ấu Mính ở cùng một chỗ, cũng không cần ở chung một chỗ, chung quy vẫn cảm thấy trong đầu những người này luôn có ý định hãm hại.

Thấy biểu ca nhà mình ra khỏi phòng, Bạch Quả cũng không muốn để ý đến hắn, chỉ lo cúi đầu uống trà của mình. Cậu cho rằng Tôn công tử này học theo nữ tử nhỏ giọng nhu nhược, nhất thời lại lộ ra chút bản tính kiêu ngạo vô lý giống như Bạch Ý, thật sự khiến cậu không thể thân cận được, vì thế mím môi, cũng không lên tiếng giảng hòa, làm Tôn Ấu Mính ngồi ở trong phòng phát nghẹn, không thể xả được, suy nghĩ nửa ngày cũng không dám cùng Vệ Lương Âm to tiếng.

Thoải mái nhất chính là Triệu Thanh Linh, hắn có chút khờ, từ chuyện người Hà gia nói cái gì nương phụ hắn cũng tin, có thể thấy nguồn năng lượng ngốc nghếch này khẳng định là do di truyền. Lương Âm mắng chửi người là chuyện hết sức bình thường, mà bạn tốt nhà mình cũng có thói quen đó, trong chốc lát cũng chưa lên tiếng thay cho bạn tốt Tôn Ấu Mính.

Còn phần Tôn Ấu Mính, chỉ cảm thấy ba người trong phòng này đều đang xa lánh mình, cả Triệu Thanh Linh cũng du nhập vào đội ngũ của Vệ Lương Âm. Ấn tượng mà Bạch Quả cho hắn thấy, từ một song nhi ngoan ngoãn không biết giận mặc người khác làm gì thì làm, một chút lại biến thành đứa không biết lễ nghĩa, tâm tư ích kỷ không có ý cảm ơn, vừa nghĩ song nhi kém cỏi kia lại có vận mệnh nghịch thiên được ban cho làm chính phi của Tĩnh Vương, thật đúng là......

Hoàng đế thật sự là bị mù!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.