Tiểu Thê Bảo

Chương 80: Chương 80: Tiệc hoa đào




Hai ngày này thời tiết trong kinh thành ấm áp không ít, ban đêm tuy còn chút lạnh, nhưng ban ngày vẫn ấm áp.

Hiện giờ trong bụng Trương quý quân đang hoài con vua, luôn có mấy nô tài săn sóc đi theo bên cạnh, nơi chốn cẩn thận, chỉ cần ra bậc thang cung điện, cung nữ nô tài vây quanh trước sau đếm không xuể, mênh mông cuồn cuộn một mảnh. Trương quý quân cảm thấy bản thân không cần nhiều người như vậy, nhưng thân phận quý quân của hắn thì không được, cái thai này bất luận là Tấn Nguyên Đế hay là Triệu thái hậu đều tăng cường chiếu cố, cố ý đưa tới nhóm nô tài đã có kinh nghiệm.

Bằng cách này, trong lòng các cung nhân tuy biết là Trương quý quân không phải là người có sủng ái, nhưng bởi vì gia thế của hắn, khi một mình đứng trước mặt Tấn Nguyên Đế luôn có chút tôn nghiêm mỏng manh mà người khác không có, vì thế mọi người không dám chậm trễ hắn.

Bạch Quả với Tần Vương phi Lý Tiên Nhi theo sau Trương quý quân nửa bước, đoàn người chậm rãi theo hướng tay đi tới nơi hoa đào nở rộ nhất trong Ngự Hoa Viên, trên đường gặp phải mấy vị phi tần cấp thấp, sau khi khom người hành lễ đều lộ ra chút biểu tình hâm mộ. Trương quý quân là ngươi ôn hòa, cười hỏi các nàng đi đâu, mấy vị phi tần thấp chỉ nói ngày xuân nhàm chán, mới nhàn rỗi đi dạo, không ngờ vô tình gặp được quý quân.

Trương quý quân nói: “Bổn cung cùng hai vị Vương phi muốn đi tới rừng đào, các ngươi nếu nhàn rỗi, không ngại thì đi cùng với bổn cung, náo nhiệt chút.” Hắn nói xong câu này, lại nhìn về phía hai người Bạch Quả.

Bạch Quả với Lý Tiên Nhi không có gì để ý, mấy vị phi tần cấp thấp cũng nhận lời.

Trên đường, mấy vị phi tần cấp thấp đều cẩn thận lấy lòng, các nàng không dám tới gần thân thể Trương quý quân, sợ làm kinh động bụng hắn, chỉ theo sau cách hai bước chân nói mấy lời hay về Trương quý quân với mấy tỷ muội, nhưng lại làm Trương quý quân bất đắc dĩ buồn cười.

Lý Tiên Nhi nhân cơ hội, lôi kéo tay áo của Bạch Quả lui ra phía sau hai bước, giả bộ như vô tình hỏi một câu: “Tam tẩu tẩu biết hôm nay tại sao nhị tẩu không tới không?”

Bạch Quả nao nao: “Có lẽ là trong phủ có chuyện gì đó.”

Lý Tiên Nhi chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Nghe nói mấy ngày trước trắc phi trong phủ Dự Vương khám ra hỉ mạch, trắc phi kia ở trong kinh thành cũng có chút tên tuổi, vốn là con của tội thần, nên là bị giáng cấp, nhưng tên tội thần kia trước đó từng có ân với Dự Vương điện hạ, Dự Vương thấy gia đình tội thần kia không có lỗi, một mình đem đứa nhỏ là song nhi trong nhà kia về chiếu cố trong phủ, sau đó không biết tại sao lại biến thành trắc phi Dự Vương. Chuyện này lúc mấy năm trước hỗn loạn không ít, Dự Vương điện hạ còn bị bệ hạ quở trách một trận, không ngờ nhiều năm trôi qua, song nhi kia lại có phúc khí như vậy......”

Bạch Quả nghe vậy, rũ mắt cười cười nói: “Có lẽ mỗi người đều có duyên phận riêng của mình.”

Lý Tiên Nhi lại bĩu môi, lầu bầu nói: “Ta lại nghĩ, nhị tẩu có thể vì chuyện này mà tức giận, tam tẩu cũng biết mấy năm trước nhị tẩu chính là bị sủng phi trong phủ Dự Vương làm cho sẩy thai, bây giờ nàng vẫn chưa có thể mang thai, nhưng giờ khả năng thụ thai một song nhi cũng không có, có thể không khó chịu sao?”

Bạch Quả mím môi, chỉ thoáng suy nghĩ một chút nếu chuyện này xảy ra trên người mình, đã khó chịu muốn chết.

Lý Tiên Nhi lại thở dài, cũng nghĩ đến chính mình, cảm thán nói: “Con dâu hoàng thất cũng thật khó làm, lúc ấy não ta đúng là bị úng nước, một hai phải cùng...... Vào cung, nếu nghe lời gia trưởng trong nhà, thì ta mắc gì phải chịu đựng tên đàn ông vô liêm sỉ kia như bây giờ chứ, mỗi ngày phải đề phòng hắn đi tới chỗ hoa nguyệt như đề phòng ăn trộm.”

Bạch Quả chớp chớp mắt, cười an ủi: “Trước giờ Tần Vương điện hạ có phong lưu chút, nhưng bây giờ hắn cũng đã nghe lời ngươi rồi không phải sao, ta nghe điện hạ trong nhà ta nói, sau khi Tần Vương điện hạ kết hôn thì ổn trọng hơn trước đó rất nhiều.”

Lý Tiên Nhi khóe miệng hơi hơi nhếch lên, rồi lại hâm mộ mà nhìn Bạch Quả, ôm lấy cánh tay Bạch Quả, mềm mại thanh nhã nói: “Tam tẩu lại nói những lời ta thích nghe, nhưng mà bây giờ ta chỉ ngóng trông mình sẽ giống như quý quân, mau mau có hài tử, thì càng tốt.”

Bạch Quả nghe nàng nói xong, đang muốn nói cái gì nữa, liền cảm thấy vành tai mình nóng lên, hệ thống không hay xuất hiện đột nhiên phát ra tiếng nói: “Lý Tiên Nhi, nữ, 18 tuổi, thể chất: Dễ thụ thai, tình huống thân thể: Huyết khí hao tổn, gan mật ứ trệ dễ tức giận. Nếu muốn có hài tử, hệ thống kiến nghị đầu tiên nàng phải học cách bình tĩnh, uống thuốc bổ dung khí huyết là được.”

Lời này đột nhiên xuất hiên, Bạch Quả hơi hơi sửng sốt, nhìn về phía Lý Tiên Nhi.

Lý Tiên Nhi bị ánh mắt này nhìn đến sửng sốt, theo bản năng sờ mặt mình, không xác định nói: “Tam tẩu, trên mặt ta dính cái gì sao?”

Bạch Quả lấy lại tinh thần, “À” một tiếng, lắc đầu, chỉ nghiêm túc nhìn nàng nói: “Tứ đệ muội muốn hài tử?”

Chung quy tuổi của Lý Tiên Nhi còn nhỏ, chỉ mới gả vào hoàng thất non nửa năm, suy nghĩ có con có chút nóng nảy, cho nên vừa thẹn vừa bực nói: “Tam tẩu hỏi như vậy là giễu cợt ta đó à!”

Bạch Quả vội nói: “Không có không có.”

Lý Tiên Nhi hiển nhiên không tin, Bạch Quả đành phải căng da đầu nói: “Ta tuy không phải thực sự hiểu chuyện con nỗi dõi, nhưng mà trước khi nhập phủ, mẹ kế trong bá phủ nhiều năm không con, sau đó ta mơ hồ nghe được vài câu, dường như có đại phu nói là tính tình mẹ kế dễ nóng giận làm tổn hại gan mật, cho nên không dễ thụ thai...... Bây giờ tính tình ngươi nóng nảy như vậy, ta chỉ hỏi ngươi một câu ngươi đã buồn bực, có chút tương tự với mẹ kế trong nhà.”

Lý Tiên Nhi nghe vậy, nhíu mày: “Mẹ kế của tam tẩu, sau đó như thế nào?”

Bạch Quả mím đôi môi khô khốc, ho nhẹ một tiếng: “Hiện giờ ấu tử của bá phủ đã được ba tuổi.”

Lý Tiên Nhi buồn bã nói: “Đệ muội mơ hồ nhớ rõ, quan hệ giữa tam tẩu với phu nhân bá gia trước giờ vẫn không tốt, hiện tại tam tẩu lấy ta ra so sánh với bá phu nhân, chính là cũng không thích ta sao?”

Bạch Quả thầm than Tần Vương phi thật đúng là nữ tử khó chơi, bất đắc dĩ mà liền phải mở miệng giải thích: “Ta chỉ là nghĩ......”

Ai ngờ cậu mới vừa một mở miệng chưa nói nửa câu, Lý Tiên Nhi liền phụt một tiếng cười, thanh nhã dựa vào bên người Bạch Quả nói: “Tam tẩu đừng vội đừng vội, ta biết tam tẩu muốn nói ta cái gì, dù sao tính tình ta nóng nảy, lúc trước mẫu thân luôn nói ta là đứa dễ giận, sau này sợ là khó có con nối dõi, ngày xưa ta không để bụng, không ngờ câu nói hôm nay của tam tẩu đã đánh thức ta.” Nàng nói xong câu này, cả người có vẻ lười biếng, tiếp tục nói, “Không tức giận, về sau lười tức giận với tên đàn ông đó.”

Bạch Quả chậm rì rì thu hồi cánh tay bị Lý Tiên Nhi kề sát: “Tứ đệ muội nghĩ thoáng là tốt.”

Cứ nói như vậy đến thẳng rừng đào, Trương quý quân cố ý chọn một chỗ có cánh hoa đào rụng, phân phó cung nhân dọn xong bàn ghế, trà xanh điểm tâm, chờ mọi người vừa đến, liền nhập tòa trong rừng, cảm thấy nơi này thật là tự tại lại mỹ lệ.

Bạch Quả với Lý Tiên Nhi một trái một phải ngồi ở bên người Trương quý quân, còn lại mấy phi tần gặp trên đường thì ngồi ở chỗ thấp, mọi người uống trà mua vui, có cung phi văn chương tốt còn ở tại chỗ ngẫu hứng làm vài câu thơ, Lý Tiên Nhi là người thích náo nhiệt, thừa dịp cung phi đọc thơ, nàng liền cầm một thanh kiếm tới giữa rừng đào múa, nhận lấy hưng phấn sôi nổi của mọi người.

Trương quý quân thở dài: “Không ngờ tới Tần Vương phi lại nữ hào kiệt trùm khăn.”

Lý Tiên Nhi ôm kiếm, cười đến xán lạn: “Thất kính thất kính.”

Bạch Quả thì ở một bên, chậm rì rì ăn điểm tâm, lúc đến thời điểm sẽ vỗ tay theo mọi người: “Múa kiếm thật xinh đẹp.”

Lý Tiên Nhi không nhịn được, cầm lấy một miếng bánh hoa đào nhỏ, đút đến miệng Bạch Quả: “Tam tẩu, ăn thêm miếng nữa đi?”

Mặt Bạch Quả đỏ lên, thả điểm tâm trong tay xuống, sĩ diện cự tuyệt nói: “Ta, ta tự ăn được.”

Lúc nãy Trương quý quân đã thấy Bạch Quả vẫn luôn ăn, thừa dịp lúc cậu không chú ý gọi cung nữ, lấy thêm hai bàn điểm tâm cho cậu, lúc này thấy Tần Vương phi trêu ghẹo cậu, nhịn không được dùng khăn che miệng cười.

Hắn cười, các phi tần phía dưới cũng cười.

Bạch Quả chớp chớp mắt, nhìn điểm tâm hoa đào ngon ngọt kia đang loè loè trước mắt, đè đè khóe môi.

Cậu, cậu không ăn!

Thật sự không ăn!

...... Cùng lắm thì, về phủ cậu ăn tiếp.

Điện hạ chưa bao giờ cười cậu đó!

Dù sao cũng chỉ là chút nhạc đệm, mọi người vô cùng náo nhiệt mà chơi đùa, không ngờ cách đó không xa có một đoàn người đang đi tới, đi đằng trước là một nữ tử mặc trang phục hoạ tiết hoa vàng theo quy chế của cung phi, nhìn là rất lạ mắt.

Có cung nhân tinh mắt nhìn thấy, đầu tiên ngăn người lại.

Phi tần trong tiệc hoa đào thấy, có người lộ ra biểu tình nghi hoặc, nhưng có người thông minh, tuy không quen biết cung phi trẻ tuổi kia, ở dưới đáy lòng cũng hiểu rõ thân phận của đối phương.

Vạn Ấu Lam không ngờ mình đi dạo một chút lại đi tới tiệc hoa đào của Trương quý quân, còn bị cung nhân chung quanh ngăn lại. Nàng cẩn thận đi theo tới trước mặt Trương quý quân, cung kính hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Trương quý quân nương nương.”

Trương quý quân gật gật đầu, nhìn kỹ nàng một cái nói: “Miễn, bổn cung thấy ngươi không quen, là phi tần mới tiến cung?”

Vạn Ấu Lam thấp giọng nói: “Hồi quý quân, phải.”

Trương quý quân liền hiểu rõ, lại cười hỏi: “Sao lại tới đây?”

Vạn Ấu Lam vội nói: “Nô tỳ mới vừa vào cung không lâu, không quen thuộc đường lối trong cung, hôm nay thấy thời tiết tốt một chút, không ngờ lại tới chỗ nhã hứng của Trương quý quân”

Trương quý quân nói một tiếng không sao, liền kêu nàng vào ngồi.

Hắn không rõ lắm chuyện Tấn Nguyên Đế đột nhiên phong một nữ tử bình dân làm cung phi, chỉ cho rằng tiểu cô nương này là tú nữ trong đợt tuyển tú lúc trước được lưu lại, nhưng mấy cung phi bên cạnh luôn thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh của đế vương thì lại rất rõ ràng, cực kỳ khó chịu lai lịch của đối phương, nhìn Vạn Ấu Lam kia ngồi xuống, liền ghé tới nói chuyện với nàng ta.

“Hình như nghe nói là Vạn mỹ nhân là người phương nam, bây giờ rời quê hương vào cung, vậy có cái gì không quen không?”

Vạn Ấu Lam chỉ nhớ rõ khi mình tỉnh dậy là lúc mình đang trên đường đưa vào cung, lúc trước nàng có thân phận gì, cũng mất gần mấy ngày mới thăm dò được, thấy kia cung phi hỏi chuyện, ánh mắt liền tối sầm, nhìn về phía đối phương nói: “Tất cả đều tốt.”

“Hừ, trong cung sao có thể giống với bên ngoài, lúc trước Vạn mỹ nhân xuất thân bình dân, thật lòng thì lễ nghi cũng có chút kém.” Có một cung phi đột nhiên chen vào nói, “Không bằng bổn lương nghi chỉ cho ngươi một ma ma giáo dưỡng, để tự mình học hỏi?”

Vạn Ấu Lam không hiểu, vội ủy khuất nói: “Tỷ tỷ vì sao lại nói như vậy, là do muội muội mới vừa làm sai chỗ nào?”

Cung phi kia liền liếc mắt nói: “Phạm thượng, cho dù phân vị của ta thấp, nhưng một mỹ nhân nho nhỏ như ngươi sao có thể tuỳ tiện nhìn thẳng?”

Nàng khinh nhục Vạn Ấu Lam là vì nàng ta không có bối cảnh, nếu đổi thành một người có gia thế một chút sẽ không dám nói như vậy, địa vị cung phi tuy có cao có thấp, ranh giới rõ ràng, nhưng cung phi địa vị cao thường tỏ vẻ bản thân cao thượng, xưa nay cũng không nói trắng ra như thế.

Đáy lòng Vạn Ấu Lam nghiến răng nghiến lợi, nhớ tới lai lịch của mình không thể chơi lại mấy người này, không khỏi cắn răng, hốc mắt đỏ lên, phải cãi lại mọt chút, nhưng khi đôi mắt nàng đảo qua phía trước, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy một góc áo màu vàng kim ở không xa, lập tức thay đổi ý tưởng, sau khi đứng lên liền uốn gối quỳ xuống, hu hu khóc lóc kể lể nói.

“Tỷ tỷ giáo huấn phải, nô tỳ biết sai rồi.”

Biểu tình uỷ khuất nhu nhược của mỹ nhân làm người ta thương tiếc, Trương quý quân vốn đang nói chuyện với hai vị Vương phi, nàng đột nhiên quỳ xuống không khỏi kinh ngạc một chút.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Hai tiếng nói vang lên cùng một lúc, Trương quý quân ngước mắt nhìn, lại nhìn thấy Tấn Nguyên Đế dắt mấy Vương gia cùng nhau đi tới.

Vội đứng lên, Trương quý quân muốn hành lễ, bị Tấn Nguyên Đế đỡ lấy: “Thân thể của ngươi không tốt, bây giờ còn có thai, sau này không cần phải hành lễ”

Trương quý quân đứng dậy, cười cười: “Vâng bệ hạ.”

Tấn Nguyên Đế thuận thế ngồi vào bên cạnh hắn, nhìn mấy cung phi phía dưới sôi nổi thỉnh an, ánh mắt không chút để ý liếc qua chỗ Vạn Ấu Lam, nhàn nhạt nói: “Đều đứng lên đi.”

Mọi người bình thân, đôi mắt Bạch Quả sáng lấp lánh mà nhìn về phía người đang đi tới chỗ mình, thừa dịp người khác không chú ý, cẩn thận giữ chặt cổ tay áo đối phương hỏi: “Điện hạ sao không bồi bệ hạ mà lại tới đây?”

Tạ Lâm giúp cậu vén mấy cọng tóc rơi ra: “Phụ hoàng nghe nói hôm nay Trương quý quân mở tiệc ở rừng hoa đào, nhất thời thấy hứng thú, liền mang theo chúng ta tới đây.”

Bạch Quả gật gật đầu, lấy một miếng điểm tâm cho Tạ Lâm: “Cái này ăn ngon lắm.”

Tạ Lâm bỏ miếng điểm tâm vào trong miệng, cười nói: “Nếu thích, vậy thỉnh đầu bếp viết công thức, hoặc là kêu hắn dạy đầu bếp trong phủ, sau này làm cho em ăn?”

Bạch Quả nghe xong rất cao hứng, rồi lại sợ làm phiền người khác, liền nhỏ giọng hỏi: “Có thể chứ?”

Tạ Lâm cười dắt tay cậu: “Có thể.”

Hai người ở bên này nhỏ giọng nói chuyện, đầu kia Tần Vương cũng đi đến bên cạnh Lý Tiên Nhi, nhưng mà hắn còn chưa mở miệng, đã bị Vương phi của mình trừng mắt một cái.

Tần Vương buồn bực: “Lại làm sao vậy?”

Lý Tiên Nhi nói: “Nhìn anh ngươi, rồi lại nhìn ngươi, người với người cũng chênh lệch lớn quá..”

Tần Vương khó hiểu, đầu tiên là nhìn thoáng qua Thái Tử Tạ Chiêu, đối phương đang ở cạnh phụ hoàng đâu có làm gì đâu, lại nhìn nhị ca Dự Vương cũng giống như Thái Tử, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Tĩnh Vương, nhìn xong không khỏi cảm thán nói: “Trước kia chỉ cảm thấy tính tình hắn độc ác, cũng không phải người sẽ thương hương tiếc ngọc, không ngờ...... Sau khi thành thân nên thông suốt?”

“Thông suốt?” Lý Tiên Nhi híp mắt dẫm cái chân ở dưới bàn của Tần Vương, oán hận nói, “Người ta thì yêu sâu sắc, dù có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước, nhưng không giống như người nào đó, đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi!”

Tần Vương “Ai da” một tiếng, tức giận: “Ngươi nói ai đó?!”

Lý Tiên Nhi: “Ai nhột thì chính là nói người đó!”

Thấy hai phu thê có vẻ bắt đầu dựng râu, nhưng ngại đây không phải là ở phủ mình, Tạ Thành sau trận này lại bị Lý Tiên Nhi quản thành thật không ít, cũng không muốn tức giận với nàng, duỗi tay kéo tay Lý Tiên Nhi kêu nàng ngồi xuống: “Đừng làm loạn, trước tiên xem kịch vui.”

Lý Tiên Nhi nhìn Tạ Thành đưa mắt ra hiệu cho nàng, ánh mắt liền dõi theo, liền thấy Tấn Nguyên Đế không biết từ khi nào lại đang đánh giá một cung phi đang quỳ gối trong đám cung phi.

Tấn Nguyên Đế hỏi: “Quỳ làm cái gì, trẫm không phải đã kêu đứng lên rồi sao?”

Vạn Ấu Lam quỳ gối ở trên đất cuối đầu, mặt đỏ tai hồng thật ngượng ngùng: “Hồi...... Hồi bệ hạ, lúc nãy nô tỳ quỳ nên bị tê chân.”

Lời nàng vừa nói, liền có cung nữ muốn tiến lên đem nâng dậy, không ngờ Tấn Nguyên Đế lại xua xua tay, nhàn nhạt nói: “Trẫm thấy lúc nãy ngươi quỳ là đang thỉnh tội?”

Vạn Ấu Lam đỏ mắt: “Đúng vậy.”

Tấn Nguyên Đế: “Làm sai cái gì?”

Thanh âmVạn Ấu Lam mang theo ủy khuất: “Là nô tỳ phạm thượng, không được sự đồng ý của Lý tỷ tỷ mà đã nhìn thẳng vào mặt tỷ tỷ......”

“Ồ?”

Tấn Nguyên Đế nhướng mày, ở trong đám cung phi tìm ra một vị phi tử họ Lý, mơ hồ nhớ rõ địa vị của đối phương cũng không tính là cao. Mà cung phi bị Tấn Nguyên Đế đánh giá cũng hoảng sợ, nhất thời mặt trắng bệch, ngồi ở trên chỗ ngồi không dám lên tiếng.

Bạch Quả ngồi ở một bên nhìn, cảm thấy không khí có chút cổ quái, thân thể liền căng chặt theo, cảm xúc khẩn trương vừa mới nổi lên kha khá, thì Tạ Lâm giơ tay đút cho cậu một miếng điểm tâm, quấy nhiễu suy nghĩ của cậu.

“Điện hạ, ngọt.” Bạch Quả liếm liếm vụn bánh dính trên cánh môi.

Đôi mắt Tạ Lâm tối sầm lại, duỗi tay lau môi cậu một chút.

Bạch Quả: “?”

Tạ Lâm nhàn nhạt nói: “Khóe miệng có vụn bánh.”

Bạch Quả bừng tỉnh “À” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn điện hạ nha.”

Khoé môi Tạ Lâm hơi cong: “Ừ.”

Hai người đang thừa dịp mọi người không chú ý nói chuyện, đầu kia cung phi bị Tấn Nguyên Đế nhìn chăm chú hồi lâu cuối cùng nhịn không được từ trên chỗ ngồi đứng lên, nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống.

Tuy nàng cảm thấy mình không sai, nhưng trong lòng biết Tấn Nguyên Đế không thích nhìn hậu cung đấu đá, cho nên một câu cũng không dám nói, chỉ run run, chôn đầu vào ngực.

Cuối cùng không biết trôi qua bao lâu, Tấn Nguyên Đế lại mở miệng nói: “Quỳ làm cái gì, đều đứng lên đi.”

Uy áp của đế vương rút lui, hô hấp cũng trở nên dễ dàng hơn, cung phi kia thấy mình không bị trách phạt, âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi, nhưng thật ra dưới đáy lòng Vạn Ấu Lam lại căm giận với Tấn Nguyên Đế vị sao lại nhẹ nhàng buông tha, ngước mắt u oán nhìn đối phương một cái.

Tấn Nguyên Đế nhìn thấy ánh mắt của nàng, chân mày lơ đãng nhíu lại, rồi lại quay về bình tĩnh.

Sau khi Tấn Nguyên Đế đến tiệc hoa đào lại càng náo nhiệt không ít, có vài cung phi tranh nhau muốn ở lộ mặt trước mặt Tấn Nguyên Đế, mà có vài cung phi ngửi được tin tức cũng sôi nổi chạy tới.

Chờ mặt trời hơi xuống, tiệc hoa đào này mới tan.

Tấn Nguyên Đế dắt Trương quý quân rời đi, mà Tạ Lâm cũng nắm tay Bạch Quả từ từ ra cung.

Bạch Quả ăn không ít điểm tâm, lúc sau cũng uống không ít trà, chỉ cảm thấy trong bụng hơi trướng trướng, nhịn không được gọi: “Điện hạ điện hạ, đi chậm một chút.”

Bước chân Tạ Lâm hơi chậm: “Được.”

Bạch Quả thấy bước chân hắn bước chậm theo mình, khóe miệng cười: “Hoa đào trong cung thật đẹp.”

Tạ Lâm lại còn trêu ghẹo cậu: “Ừ, ăn cũng rất ngon.”

Bạch Quả hơi hơi đỏ mặt: “Đều tốt.”

Tạ Lâm liền nói: “Không bằng trồng một ít cây hoa đào trong phủ, đợi sang năm, cũng sẽ nhìn thấy cảnh đẹp như bây giờ.”

Trong mắt Bạch Quả tràn ngập chờ mong: “Được đó.”

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.