“Hẳn là tốt ha?”
Bạch Quả thoáng nghiêng đầu, bất đắc dĩ mà nhớ tới lần trước Tần Vương mới vừa bị Tấn Nguyên Đế phái đi Tây Bắc, ngay lập tức Lý Tiên Nhi liền quăng phủ Tần Vương qua một bên, cùng một đám hạ nhân bao lớn bao nhỏ mang theo nha hoàn cùng ma ma của hồi môn của mình trở về nhà Lý thái phó, mỹ danh là về nhà mẹ đẻ ở mấy hôm, nhưng mấy tháng qua đi, ở mấy hôm đã trở thành thường trú, mặc cho quản sự phủ Tần Vương đi tới Lý phủ cầu cửa mấy chục lần, cũng cự tuyệt không gặp.
Lần trước Lý Tiên Nhi thấy ở Lý phủ dưỡng thai thực sự quá nhàm chán, đặc biệt gửi cho Bạch Quả thiếp mời tới Lý phủ ngắm hoa, tuy Lý thái phó là đại nho đương thời, Lý phu nhân cũng đã từng là tài nữ nổi danh ở Tô Châu, nhưng hai người đều là người thích trúc thích yên tĩnh, hằng năm trên dưới Lý phủ tất cả đều là thanh trúc loại thường, hoa tươi hoa dại gì gì đó ngược lại rất ít thấy ở trong Lý phủ.
Lầm đó Bạch Quả cũng là đi thì mới biết được, chê cười Lý Tiên Nhi tận nửa ngày. Lúc trước Lý Tiên Nhi đưa thiếp mời chỉ nghĩ mời Bạch Quả tới bồi mình chơi, nào ngờ đâu bị chê tới “Ngắm hoa” mà không thấy hoa đâu, thế là tính tình thai phụ nổi lên, thực sự tức giận vì nhà mình không có hoa, liền phân phó hạ nhân đặc biệt đào sân tròng hoa cho nàng ngắm hoa, mà người Lý gia đều chỉ lo sủng vị tiểu cô nãi nãi này, nên cũng nháo loạn cùng nàng.
Không lâu sau chắc là hoa được trồng trong sân đã nở rộ, Lý Tiên Nhi cũng không biết nghĩ như thế nào, trực tiếp gọi người lấy hoa trong phủ làm bánh từ hoa tươi rồi đưa đến phủ Tĩnh Vương, như là tranh công mà như có như không nhờ người truyền lời hỏi cái bánh hoa tươi này so với bánh hoa đào của Trương quý quân trong cung thì cái nào ngon hơn?
Bạch Quả còn có thể như thế nào nữa? Tất nhiên chỉ có thể khen bánh hoa tươi kia đến thái quá, đại loại là hương vị cực ngon.
Đảo mắt đã ngày thứ hai, hạ nhân Lý phủ lại tặng một sọt hoa lạc tươi, bánh hoa tươi, hoa tươi...... Các loại.
Nữ nhân đang mang thại đúng là không thể trêu vào, Bạch Quả chỉ có thể mỉm cười nhận lấy, lại viết thư một phong giao cho hạ nhân Lý phủ, cẩn thận dặn dò muốn Tần Vương phi dưỡng thai thật tốt, sau đó Lý Tiên Nhi mới an tĩnh lại, giống như là thật sự tĩnh tâm dưỡng thai.
Nghĩ đến điều này, Bạch Quả không khỏi cười ra tiếng.
Khúc Hoa Yên nhìn ý cười trên mặt Bạch Quả, tưởng niệm nổi lên trong đáy mắt cũng thoáng rút đi, cũng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt mang theo chút ngượng ngùng nói: “Lúc trước ở trong cung vẫn luôn không có được tin tức bên ngoài cung, mà lúc trước lại nghe nói Tần Vương phi và Tần Vương hình như có chút không hợp nhau...... Mới vừa rồi là thiếp thân thất thố, mong Tĩnh Vương phi chớ có chê cười thiếp thân.”
“Sẽ không.” Bạch Quả lắc đầu, thấy sự chân thành tha thiết dưới đáy mắt của Khúc Hoa Yên, nên giải thích với nàng, “Tần Vương điện hạ tuy là người có chút phong lưu, nhưng đối với Tứ đệ muội vẫn có tôn kính, ngươi thật sự không cần lo lắng.”
Lúc giải thích, Bạch Quả nhớ lại lời Tạ Lâm nói với mình, Tạ Thành sở dĩ bị bắt đi tới Tây Bắc, tất cả đều là bởi vì cha vợ Lý thái phó của hắn ra sức từ bên trong, Lý thái phó là một thần trong sạch, từ trước đến nay sẽ không dễ dàng đứng thành một hàng với hoàng tử, hiện giờ vừa ra tay đã cho Tần Vương đi làm việc, mà việc này lại khổ cực đúng loại mà Tần Vương không thích nhất, nếu nói Lý Tiên Nhi không có ra tay, Bạch Quả tất nhiên là không tin.
Với lại cậu thấy, phu thê Tần Vương, chợt mới nhìn qua thì thấy Tần Vương phong lưu hư hỏng, sung sướng vô cùng, nhưng kỳ thật đóng cửa lại bảo nhau, thì đích nữ của Lý thái phó Lý Tiên Nhi vẫn là người chiếm thế thượng phong, mặc kệ là từ hậu viện hay là trên triều, đều nắm Tần Vương ở trong lòng bàn tay, nắm chặt gắt gao.
Dù sao thì Khúc Hoa Yên ở trong thâm cung chỉ có thể biết rất ít, hiện giờ nghe được lời Bạch Quả nói, trong lòng thật ra cũng yên tâm không ít. Tình nghĩa tỷ muội giữa nàng với Lý Tiên Nhi không phải là làm bộ, nhưng chung quy hiện giờ thân phận hai người khác nhau như trời với đất, sau đó Khúc Hoa Yên cũng không nhắc lại chuyện này, sợ lọt vào tai nhiều người còn tưởng rằng là nàng ôm đùi Tần Vương phi, chỉ tách ra khỏi câu chuyện, cùng Bạch Quả nói mấy chuyện ngày thường khác
Tiểu yến mà Bảo phi mở nói trắng ra là để ăn ăn uống uống, lúc trước cũng có mấy người mở, Bạch Quả cũng không xấu hổ. Nhưng thật ra bởi vì Khúc Hoa Yên đi theo Tấn Nguyên Đế tới hành cung tránh nóng, đầu tiên là đã trải qua chuyện tân hậu bị cấm túc, Vạn Ấu Lam lại bị mèo cào rách mặt mà vẫn được sủng, vì thế ngoại trừ Bảo phi, liền chỉ có nàng là được sủng ái rõ ràng nhất.
Nói trong lòng Bảo phi không ghen ghét là giả, lúc trước nàng cũng đâm nhẹ Khúc Hoa Yên vài lần, nhưng hôm nay thấy Khúc Hoa Yên nói chuyện với Bạch Quả rất vui vẻ, cũng tức tối lại cố ý đi khi dễ mấy cung phi địa vị thấp.
Dù sao hiện giờ nàng mới là người xứng đáng là sủng phi nhất, gia thế của Khúc Hoa Yên tuy tốt, nhưng lại không phải là người mềm yếu chiều lòng người khác, uy hiếp không lớn.
Nghĩ như thế, nhưng thật ra Bảo phi lại cảm thấy tiểu yến hôm nay hơi nhàm chán chút, chỉ ăn uống, nói chút nhàn thoại không khỏi quá mức đơn điệu, mà lúc nàng nhịn không được đánh một cái ngáp, trong viện mở tiệc lại xuất hiện hai người đi vào, trong nháy mắt hai tròng mắt nàng híp lại.
Vạn Ấu Lam và Từ trắc phi chỉ nghe cung nhân nói phong cảnh trong viện này rất đẹp, lại không đoán trước được đám người Bảo phi lại mở tiệc chơi đùa tại đây.
“Là Vạn quý nhân và Từ trắc phi à.” Bảo phi lười biếng mà ngồi ở trên ghế quý phi, người cũng xiên vẹo dựa vào ghế, ánh mắt cười như không cười mà nhìn về phía Vạn Ấu Lam, “Bổn cung hình như nhớ rõ, lần trước Trương quý quân mở tiệc, Vạn quý nhân cũng không mời mà đến? A, đúng rồi...... Ngày ấy có phải Tĩnh Vương phi cũng ở đó hay không?”
Bạch Quả chợt bị nàng nhắc đến, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, lại chỉ cười cười: “Có lẽ là các nương nương mở tiệc ở trên đoạn đường có phong cảnh rất đẹp, ai cũng đều muốn đến coi một chút.”
Bảo phi khá thư thái khi nghe lời này, mặt mày giãn ra.
Nhưng Vạn Ấu Lam lại rũ xuống đôi mắt, giấu đi ghen ghét với Bảo phi và địch ý không rõ với Bạch Quả nổi lên nơi đáy mắt.
Từ trắc phi thấy thế chỉ có thể đứng ra hoà giải nói: “Là thiếp thân muốn đi dạo trong vườn, nghe cung nhân nói nơi này có phong cảnh tuyệt đẹp, mới kéo Vạn quý nhân đến đây, không ngờ lại quấy nhiễu Bảo phi nương nương.”
Bảo phi ngoài cười nhưng trong không cười: “Từ trắc phi nói chi vậy?” Tiếp theo lại chỉ vào nô tỳ bên người nói, “Không có mắt, còn không mau dọn chỗ cho Từ trắc phi và Vạn quý nhân?”
Vạn Ấu Lam muốn rời đi, mặt nàng mới vừa rớt vảy, nhìn từ xa xa thì không có việc gì, nhưng nếu nhìn gần vẫn sẽ nhìn thấy dấu vết da non mới mọc, nàng không muốn bị Bảo phi với mấy người ở đây chê cười, nhưng cố tình Từ trắc phi lại đón ý nói hùa theo, khiến nàng không cự tuyệt được.
Nhíu mày giương mắt khó hiểu nhìn về phía Từ trắc phi, nhưng Từ trắc phi lại như không thấy sắc mặt khó coi của nàng, thong thả ung dung ngồi lên ghế dựa mà cung nhân đã chuẩn bị tốt.
“Tam tẩu, lâu rồi không gặp.” Từ trắc phi ngồi xuống bên cạnh Bạch Quả, trong mắt hàm chứa ám quang nhìn về phía đối phương.
Bạch Quả còn nhớ chuyện lúc trước, hiện giờ nhìn bộ dáng hăng hái khí phách của Từ trắc phi, tựa như là cảm thấy Dự Vương phi bị phế quá mức nhẹ nhàng, đáy lòng có chút hụt hẫng cổ quái. Dự Vương phi ra tay với bụng của Từ trắc phi là không đúng, nhưng bút tích này của Từ trắc phi cũng cực kỳ ngoan độc, rõ ràng chưa từng hoài thai lại cố ý tạo hiện trường sảy thai rồi giả dối nói Dự Vương phi hãm hại, không chỉ thành công lui thân, còn hài lòng đá Dự Vương phi ra khỏi phủ Dự Vương, đủ để nhìn thấy lòng dạ người này.
Đánh giá qua Từ trắc phi, Bạch Quả vứt sang một bên, chỉ chậm chạp nói: “Lâu rồi không gặp.”
Sau đó cũng không nói gì.
Từ trắc phi chỉ thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Bạch Quả, lại cảm thấy đối phương chỉ là kẻ ngu dốt, căn bản không nghĩ ra được ngoài khuôn mặt này còn khuôn mặt nào khác nữa, Tĩnh Vương đến tột cùng là thấy cái gì từ đối phương? Hắn ta thật sự vừa ghen ghét vừa hâm mộ Bạch Quả khi được Tĩnh Vương độc sủng trong phủ Tĩnh Vương, cho dù thế nhân nói Tĩnh Vương thô bạo vô tình, nhưng nhìn thái độ của hắn với Bạch Quả, đủ để khiến nhiều người kinh hãi đến rớt cằm.
Ngược lại, cho dù hắn đã thành công đuổi Dự Vương phi ra khỏi phủ Dự Vương, nhưng Dự Vương ở trong triều có mỹ danh là liêm khiết lại có hồng nhan tri kỷ ở khắp nơi, ví dụ như trong chuyến đi đến Giang Châu kia, trong hậu viện phủ Dự Vương đã có thêm hai vị muội muội.
Nghĩ đến đây, trong mắt Từ trắc phi xẹt qua một tia tàn nhẫn, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt lại khờ dại vô tội của Bạch Quả, chậm rãi nheo mắt lại, hình như có tính toán.
.....