Ra khỏi phòng Vệ Lương Âm đã là trăng sáng sao thưa*, các tướng lĩnh lui tới trong phủ hầu hết đều là những người lính được huấn luyện bài bản, Bạch Quả men theo con đường mòn tối như mực, nghe thấy thanh âm trò chuyện của các binh lính nên cũng không sợ lắm. Cậu còn cho rằng tối nay mình sẽ trằn trọc không ngủ được, nhưng không ngờ ban ngày tiêu hao nhiều năng lượng quá, rửa mặt xong cơn buồn ngủ đã ập tới, nằm lên giường liền chìm vào giấc mộng.
*: trời đã cực kỳ tối muộn
Sáng sớm hôm sau, lúc chủ nhân trong phủ tướng quân còn chưa tỉnh, các quản sự trong phủ đã bắt đầu bận rộn.
Người Vệ gia trấn thủ biên cương mười mấy năm, từ sau lần hồi kinh lĩnh công, đây là lần đầu tiên phủ tổ chức yến hội. Tuy chỉ là sinh nhật 18 tuổi của cháu tướng quân, không thể so với lễ trưởng thành của người được coi trọng, nhưng từ trước đến nay người trong kinh đều nghe theo tiếng gió, biết được Vệ tướng quân rất yêu thích đứa cháu này của mình, vì thế sôi nổi chuẩn bị quà cáp, chỉ đợi qua giờ Thìn*, liền chuẩn bị tới cửa phủ tưởng quân chúc mừng sinh nhật biểu công tử.
*Giờ Thìn là 7h đến 9h sáng
Vệ Lương Âm tuy nói với Bạch Quả là yến tiệc được tổ chức vào buổi tối, nhưng từ sáng sớm đã có không ít người dẫn theo hạ nhân tới cửa bái phỏng tặng quà, quan hệ không thân cận kêu hạ nhân tới, Vệ gia liền an bài hạ nhân này ở trong viện thỉnh dùng trà cơm, còn quý nhân thân phận hiển quý tiến đến, thì nghênh đón ở gian khác.
Hôm qua Vệ Lương Âm vì phải chép phần tổ huấn còn lại, chép tới tận nửa đêm. Trong lòng y vẫn còn thương nhớ đến việc hôm nay, ngủ đến mơ mơ màng màng, liền sờ giường nhìn chằm chằm hai quầng thâm mắt đi tới phòng Bạch Quả.
Bạch Quả đã dậy từ sớm, hạ nhân trong phủ vì cậu may một bộ đồ mới, bảo là cậu mặc vào chắc chắn cực kỳ đẹp. Phong cách của phủ tướng quân chính là "ào ào", bởi vì hạ nhân trong phủ phần lớn đều là người trở về từ biên cương, thói quen hành sự lưu loát ăn sâu vào máu, nhưng lại không thích sự xa hoa hào nhoáng ở kinh thành.
Bạch Quả cũng không thích tô son điểm phấn ở trên mặt, do cảm thấy tô son điểm phấn lên mặt lúc thì mặt trắng toát chẳng khác nào là quỷ, lúc thì đỏ như đít khỉ. Cậu thấy người bên ngoài không đến thúc giục, không khỏi lặng lẽ nhẹ nhàng thở phào.
"Ồ, chuẩn bị xong rồi hả?"
Vệ Lương Âm mới vừa bước vào cửa, liền thấy một ma ma lớn tuổi trong phủ đang búi một kiểu tóc nhẹ nhàng trẻ trung cho Bạch Quả, dùng một cây trâm cố định lại, hiện ra cần cổ trắng nõn tinh tế của thiếu niên, hiên ngang lại đẹp cực kỳ.
Bạch Quả bị nha hoàn ma ma trong phủ vây quanh đùa nghịch nửa ngày, thấy Vệ Lương Âm vào, vội vàng đứng dậy nói: "Biểu ca lại đây."
Ma ma bên cạnh thấy vậy, nhẹ nhàng cười cản Bạch Quả lại, giọng nói mang theo chút cưng chiều: "Biểu thiếu gia đợi một chút, biết là ngài không thích bị lão nô với đám nha hoàn vây quanh, nhưng chỗ này còn có khối ngọc bội song ngư* ngày chưa đeo tốt, ngài thương lão nô một chút đi."
*Ngọc bội hai con cá:))
Bạch Quả sắc mặt đỏ lên: "Ma ma, ta không phải...... Ngài, ngài mang cho ta đi."
Vệ Lương Âm hiểu được da mặt mỏng của cậu, cũng không cười cậu, chỉ tới bên cạnh cầm quả quýt trong mâm đựng hoa quả lột ăn.
Ma ma nha hoàn đều là người tri kỷ, cẩn thận đeo ngọc bội cho Bạch Quả, các nàng được tướng quân dặn dò, trang sức trên người Bạch Quả phải là đồ tốt nhất trong kho, đắt nhất quý nhất, nếu bị sứt mẻ, hoặc không cẩn thận làm rơi, thì phải nhận hình phạt nặng nhất.
Vệ Lương Âm ăn trúng quả quýt cực kỳ chua, y không ăn nổi ném qua một bên, cầm một nửa còn lại đút cho Bạch Quả.
"Ngọt lắm, nếm thử không?"
Bạch Quả tin y, há mồm liền bị vị chua ngậm tràn khoan miệng, cắn một cái, quai hàm vì bị chua mà co rúm lại, gương mặt vốn xinh xắn lại đột nhiên nhăn nhúm lại, khiến người khác cực kỳ thương xót.
Vệ Lương Âm không thèm để ý mặt mũi mà cười ra tiếng, đúng lúc Vệ Tây Châu mang theo quản sự vào sân, người làm cha không chút thương tiếc đứa con song nhi của mình, đánh cái bốp lên bả vai nhi tử, híp mắt hỏi: "Ăn hiếp biểu đệ vui không?"
Tiếng cười Vệ Lương Âm bị mắc kẹt, xoa xoa bả vại bị nắm, không tình nguyện kêu một tiếng: "Cha à, nhi tử của người là song nhi đó! Người tốt xấu gì cũng thương hoa tiếc ngọc một chút được không?"
Vệ Tây Châu hừ lạnh một tiếng: "Con khỉ quậy như ngươi ấy hả?"
Bạch Quả nuốt xong miếng quýt trong miệng, nha hoàn bưng nước ấm giải chua cho cậu, thấy hai cha con lại lên đạn, vội lên tiếng nói: "Cữu cữu, biểu ca y, y với con chỉ đang giỡn thôi."
Vệ Tây Châu liền nói: "Y từ nhỏ ở trong quân đội học mấy cái trò xấu của mấy lão già kia, xuống tay không biết nặng nhẹ chút nào, nếu ta không dạy dỗ y, sợ là y đã lộng hành tận trời rồi."
Vệ Lương Âm xoa xoa cái mũi, lẩm bẩm một câu: "Làm gì mà quá như vậy."
Vệ Tây Châu liền liếc mắt trừng y, Vệ Lương Âm càng không cam lòng yếu thế, giả mặt quỷ nhìn cha y, trước khi cha y cầm vũ khí lên, liền chạy vèo đến sau lưng Bạch Quả, hô to: "Quả Quả bảo vệ ta!"
"Lăn ra đây."
"Ta còn lâu mới ra!"
Vệ Lương Âm ỷ hôm nay là sinh nhật của Bạch Quả, Vệ Tây Châu nhất định sẽ không duỗi tay đánh y, vì thế càng không kiêng nể gì.
Bạch Quả không có biện pháp, chỉ chớp mắt nhìn hai người bọn họ dỗi nhau, lâu lâu lại khuyên vài câu.
Nhưng mà khuyên thì không có khả năng khuyên tốt, mồm mép của hai người lưu loát y chang tiên sinh kể chuyện trong quán nước, đầy nhịp điệu lại khí thế giàn giụa, ban đầu trong lòng Bạch Quả còn dâng lên chút kinh hoảng rồi dần dần trở nên chết lặng, mà nha hoàn cùng ma ma xung quanh lại xem như chả có việc gì, không hề có ý khuyên can.
Thẳng đến khi ở bên ngoài viện có quý nhân tới mừng thọ cần Vệ Tây Châu tiếp đón, cuộc chiến trong phòng mới kết thúc.
"Ta thấy phụ thân còn tức giận chuyện hôm qua ta làm lạc mất ngươi, tìm cách kiếm chuyện với ta." Nói nhiều quá nên miệng cực kỳ khô, Vệ Lương Âm nhận chén trà từ tay nha hoàn uống ừng ực, lại lôi kéo Bạch Quả, đáng thương hề hề nói, "Quả Quả ngươi phải che chở ta, tuy ta chăm học võ nghệ, nhưng ta có mười người cũng không đánh lại ổng!"
"Cữu cữu lợi hại vậy." Bạch Quả bị ngữ khí cầu bảo vệ của y trong mắt mang theo chút cười, "Nhưng mới nãy huynh còn dám chống lại ông ấy."
"Ngươi không biết, phụ thân cho ngươi mặt mũi nên mới không băm ta tại chỗ thôi." Vệ Lương Âm đắc ý nói.
Bạch Quả dựa gần y, nhỏ giọng nói: "Nhưng...... Ta sẽ không ở mãi trong phủ, đợi ta đi rồi, biểu ca phải làm sao bây giờ? Vẫn là nên thu liễm nóng nảy trước mặt cữu cữu."
Vệ Lương Âm hừ một tiếng, không cao hứng, chọt chọt trán Bạch Quả nói: "Phủ Tướng quân là nhà ngươi, ngươi không ở trong nhà, là muốn đi đâu? Chạy đi đâu?"
Bạch Quả trố mắt một lát, tưởng Vệ Lương Âm đã quên mất hôn ước của cậu, liền nói: "Thánh Thượng hạ ý chỉ, năm...... Năm sau ta sẽ nhập phủ Tĩnh Vương."
Vệ Lương Âm lạnh nhạt: "...... Ồ, phải."
Y dừng một chút lại nói, "Hôm nay là sinh nhật ngươi, lúc trước Tĩnh Vương kia có nói với ngươi hôm nay hắn tới chúc mừng sinh nhật không?"
Bạch Quả thành thật lắc đầu nói: "Chưa từng."
Vệ Lương Âm hừ một tiếng nói: "Tên Tĩnh Vương kia là người bạc bẽo, thanh danh ở kinh thành cũng không tốt, lúc trước phụ thân chưa trở về, để ngươi một mình ở trong Bạch gia chịu khổ, còn bị Thánh Thượng chỉ định việc hôn nhân, tất nhiên cự tuyệt không được...... Nhưng bây giờ phụ thân đã trở về kinh, tất nhiên sẽ làm chủ cho ngươi, Quả Quả ngươi nhìn xem Tĩnh Vương điện hạ ngay cả sinh nhật ngươi cũng không biết, có thể thấy được hắn cũng không đặt ngươi ở trong lòng, chắc chắn sẽ không xứng với ngươi."
Bạch Quả hơi há mồm, muốn nói vị Tĩnh Vương điện hạ mà mình biết không có lạnh lùng bạc bẽo như lời biểu ca nói.
Tuy điện hạ hơi ít nói một chút, nhưng...... Nhớ tới chuyện hôm qua hai người ở trong xe ngựa, Tĩnh Vương buộc cậu nói ra lời đó, còn bức mình phải nói ra lời đó trong nóng giận, cậu liền không tự chủ được mà mặt đỏ.
Vệ Lương Âm lo nói, không thấy biểu tình của Bạch Quả, y nhận định Tĩnh Vương không phải là cái thứ tốt lành gì, chỉ nói: "Quả Quả, phụ thân ở trước mặt hoàng thượng vẫn có chút tiếng nói, chỉ cần ngươi một câu không thích, cho dù có phải cầu bệ hạ thu hồi ý chỉ, cũng chưa chắc là không thể!"
"Cái này...... Cái này sao mà làm được?" Bạch Quả hơi há mồm, ấp úng nói, "Bệ, bệ hạ, từ trước đến nay miệng vàng lời ngọc, chỉ vì ta mà khiến cữu cữu làm hoàng thượng không vui, huống hồ Tĩnh Vương điện hạ, thật ra cũng không hung dữ như lời đồn, ta......"
Cậu ngượng ngùng nói mình cũng có chút thích Tĩnh Vương điện hạ, rồi cúi đầu không nói nữa.
Vệ Lương Âm không ngờ rằng biểu đệ nhà mình đã bị tên Tĩnh Vương kia câu mất hồn, nhất thời ngậm lại miệng, sửng sốt nói: "Ngươi phải thật lòng nói cho ta nghe, không bài xích với hôn sự Thánh Thượng an bài, cũng không để bụng tới thanh danh không tốt của Tĩnh Vương?"
Bạch Quả gật đầu, thấy biểu tình của Vệ Lương Âm như là khó có thể lý giải cùng tiếp thu, hiếm khi chủ động kéo ống tay áo Vệ Lương Âm, nhỏ giọng làm nũng: "Hôm nay là sinh nhật ta, biểu ca đừng nói những lời này nữa...... Tĩnh Vương điện hạ có tới hay không, ta cũng không để trong lòng, chỉ là hy vọng biểu ca hôm nay đừng vì người khác mà tức giận với ta...... Nào, cười một cái nha?"
Vệ Lương Âm thở dài, tay muốn duỗi tới xao xoa đầu nhỏ của Bạch Quả như thường ngày, nhưng nhìn thấy búi tóc đẹp đẽ của cậu, liền buông tha tóc, ngược lại nhào nắn gương mặt Bạch Quả, bất đắc dĩ nói: "Ngươi đó......"
Bạch Quả chu môi, mi mắt cong cong.
Tiền viện, Vệ Tây Châu hừ lạnh đi ở trên đường. Ông là đại tướng quân trở về từ biên cương, ấn tượng của người khác đối với ông chỉ dừng lại từ mười mấy năm trước, một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp, hiện giờ mười mấy năm trôi qua, ăn chơi trác táng trở thành võ tướng đứng đầu, đến hoàng đế cũng phải nhường ba phần, quý nhân mới trong kinh. Tính cách của Vệ Tây Châu vẫn luôn bị các thế gia dè chừng, hôm nay người tới đưa qua đều thấy sắc mặt lạnh lẽo của ông, tuy là sinh nhật của cháu ruột, nhưng trên mặt lại không có chút vui mừng gì, không khỏi than hỉ nộ ái ố khó nắm bắt của ông.
Vệ Tây Châu biết rõ nội tâm của mấy thế gia quý tộc này đang tính toán cái gì, nhưng không để trong lòng, Vệ gia ông từ những thập niên đầu khi Tạ thị khai quốc đã là trung thần hộ quốc, mà hiện giờ Tấn Nguyên Đế tại vị đang ở tuổi chính trực tráng niên, tuy con nối dõi dưới gối đều đã phong vương nhưng ít nhiều cũng bại lộ chút dã tâm, nhưng cũng may có Thái Tử củng cố, nghĩ đến các triều đại đều trải qua tranh đoạt vương vị, vài năm gần đây cũng khó không lộ ra.
Mà chính vì tình thế như vậy, những chiến đội thế gia đó sớm đã thấy được, nhìn không ra không phải là không tinh tế mà là đồ ngu.
Vệ Tây Châu nghĩ vậy, trên mặt vẫn như cũ không cảm xúc, chỉ kêu quản sự bên người nhận quà, lại xụ mặt cùng người tới cửa nói chuyện vài câu, liền uy vũ bước đi tiếp đón người tiếp theo.
Người thế gia thấy thái độ dầu muối không ăn của Vệ Tây Châu, chỉ lúc người khác khen bé Bạch Quả mới nói với đối phương thêm hai câu, không nhịn được hậm hực mà sờ sờ mũi, đưa quà xong liền rời đi.
Tiễn nhưng thế gia bụng đầy tâm tư đó đi, Vệ Tây Châu lấy lý do cháu nhà mình là song nhi không tiện gặp nam nhân bên ngoài, cự tuyệt đại đa số người tới để gặp bé Bạch Quả, chỉ mời bọn họ đi dạo quanh tiền viện.
Về phần Bạch Quả, ban ngày chỉ ở hậu viện viết viết vẽ vẽ, nghe thấy tiếng tiếng người ồn ào lui tới ở tiền viện cũng không tò mò lắm, chỉ đi theo Vệ Lương Âm ra ngoài sân múa kiếm, sau khi dùng cơm trưa xong, buổi trưa chớp mắt đã trôi qua.
"Nhàm chán lắm đúng không?" Vệ Lương Âm cầm khăn vải lâu mồ hôi sau khi luyện kiếm, tiến đến bên án thư của Bạch Quả, nhìn cậu vẽ một rừng trúc, "Cũng chỉ có Quả Quả mới có thể vẽ ra mấy thứ này, nếu đổi lại là ta, chỉ sợ sớm đã lật bàn."
Bạch Quả nhớ đến hôm qua Vệ Lương Âm dùng cái chữ như bò liếm kia chép tổ huấn của Vệ gia, nhỏ giọng nói: "Cho nên cữu cữu mới thúc giục huynh viết chữ."
"Hừ." Vệ Lương Âm rầm rì một tiếng, lại nói, "Không thích, không luyện không luyện, hành quân đánh giặc chứ không muốn múa bút thành văn."
Bạch Quả cạn lời với y.
Vệ Lương Âm lại chiếm ghế dựa của cậu, ngồi giống như phú ông nói: "Quả Quả ngươi cũng đừng cảm thấy nhàm chán, trách thì trách phụ thân dùng danh nghĩa là sinh nhật người mà phát quá trời thiệp mời, chỗ tiền viện có rất nhiều nam nhân, vẫn là không thích hợp cho một song nhi chưa xuất giá như ngươi đi gặp bọn họ."
Bạch Quả nói: "Không nhàm chán, ta biết là biểu ca sẽ bồi ta mà."
Vệ Lương Âm nghe vậy, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười nói: "Nhưng mà tới tiệc tối là tốt rồi, trong tiệc tối đều là người nhà của chúng ta...... Người đến là mấy tướng lĩnh trong quân, xưa nay quan hệ tốt với ta, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu bọn họ với ngươi."
Cũng sẽ giúp cho biểu đệ ngoan nhà mình biết được, so với Tĩnh Vương, nam tử ưu tú vẫn đầy ngoài đường, đừng có tiếp tục trồng cây si trên cây cổ thụ cong queo đó nữa.