Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 120: Chương 120




Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Dư Lộ có chút mờ mịt, Tiêu Duệ đang nói gì thế?

Tiêu Duệ nhìn cô, bất chấp nói: “Ngươi yên tâm, chuyện này, gia sẽ không cho qua như vậy.” Dù cho người nọ là biểu tỷ của hắn, là muội muội ruột của hắn thì cũng không có đạo lý để họ đến cửa bắt nạt nữ nhân của hắn như vậy.

Dư Lộ càng mờ mịt, “Chuyện gì thế?”

Cách lớp chăn mỏng, tay Tiêu Duệ vuốt nhẹ lên bờ eo của Dư Lộ. Dư Lộ lập tức hiểu ngay.

Cô bắt lấy tay Tiêu Duệ, lúc thì thấy buồn cười, lúc lại thấy đầy cảm động, “Không phải như gia nghĩ đâu.” Cô nói chuyện xảy ra ở Vương phủ hôm nay cho Tiêu Duệ.

Sắc mặt Tiêu Duệ càng khó coi hơn, “Là Lâm Thục làm?”

Dư Lộ không muốn nói tốt cho Lâm Thục, cô cũng rất tức giận, nhưng thù này đã báo tại chỗ, cô bèn thành thật nói: “Ta đoán chắc là Cửu Điện hạ đã nói lời uy hiếp người nhà với nàng ấy, nàng ấy vội vã muốn ra ngoài nhưng lại bị người ngăn lại, nàng ấy không có cách nào nên mới định kèm cặp ta đi.”

Nói xong, cô lại thấy vui vẻ. Tuy không bò dậy nổi nhưng cô vẫn có thể hoạt động, cô bèn giống như một con côn trùng khổng lồ, chuyển từ nằm thẳng sang muốn nằm ngang trước mặt Tiêu Duệ. (?!)

Tiêu Duệ nhìn cô đau đến thế mà vẫn không chịu nằm yên, vội vàng đứng dậy ngồi ở mép giường đè cô xuống.

Dư Lộ nhân cơ hội ôm chặt lấy thắt lưng hắn, ngửa đầu cười nói: “Cũng may gia đã đưa cho ta những người kia. Hôm nay ta mang cả khăn tay và ngân châm qua, nếu nàng ấy không đắc tội ta, ta cùng lắm thì cho nàng ấy một khăn tay thôi. Nhưng nàng ấy đụng ta làm ta đau quá, ta liền lấy ngâm châm đâm nàng ấy một cái. Ta đoán là, dù nàng ấy có tỉnh lại thì cánh tay bị kim đâm cũng phải đau trong khoảng thời gian không ngắn.”

Thấy bộ dáng đắc ý của Dư Lộ, Tiêu Duệ không nói nổi lời khen cô. Đến cùng thì nàng ấy có biết tính sổ không vậy, nàng ấy bị người ta đụng ngã thành thế này, ngay cả bò cũng không bò dậy nổi, người ta thì chỉ bị đâm một cái, rốt cuộc là ai chịu thua thiệt chứ?

Hắn đưa tay xoa đầu Dư Lộ, “Nằm cho tốt, gia bôi thuốc cho ngươi, lúc nãy còn chưa bôi xong nữa.”

Dư Lộ lập tức lắc đầu kháng nghị, “Không muốn! Gọi Thạch Lưu đến bôi cho ta là được rồi.”

Cô vốn đang nằm, lại còn đang ngước đầu nhìn qua, khi lắc đầu, thân thể cũng lay động theo. Thà không mặc cái nịt ngực kia thì hơn, mặc vào, lại còn là màu đỏ thẫm mê người, theo sự run rẩy trước ngực cô, ánh mắt của Tiêu Duệ lập tức sâu hơn.

Hắn cưỡng chế đè xuống tâm tư không nên có nào đó, dời ánh mắt đi chỗ khác, “Nghe lời. Gia nhẹ nhàng hơn Thạch Lưu, đảm bảo ngươi sẽ không đau.”

Nhưng quá nhẹ nhàng thì cũng vô dụng thôi.

Đương nhiên Dư Lộ không để bụng việc hắn nhẹ nhàng hay là thô lỗ. Điều cô quan tâm là giữa ban ngày, cô cũng không thể trực tiếp để lộ thân thể mình như vậy.

Tiêu Duệ lại trực tiếp kéo chăn mỏng ra, tay đã mò tới.

Toàn thân Dư Lộ run nhẹ. Nói đến cũng kỳ, lúc Thạch Lưu bôi thuốc cho cô, toàn thân cô chỉ có cảm giác đau. Nhưng khi đổi thành Tiêu Duệ, tay còn chưa di chuyển, chỉ cần đặt xuống thôi là cô liền cảm thấy thân thể không bình thường. Giống như máu đang sôi trào, cả người cô đều nóng lên.

“Gia...” Cô làm nũng hô lên, nghiêng người, muốn kéo chăn về.

Tiêu Duệ nghe tiếng kêu của cô, tay run lên một cái, trong lòng càng ngứa hơn.

“Ngươi còn kêu nữa, lát gia sẽ không nhịn được. Ngươi phải nghĩ kỹ xem ngươi có còn chịu được hay không.” Giọng hắn trầm trầm gợi cảm, lại ngầm chứa ý uy hiếp.

Dư Lộ lập tức không lên tiếng.

Tiêu Duệ thỏa mãn, tay vỗ nhẹ mông cô một cái.

Cái mông của Dư Lộ run lên, bỗng kêu, “Đau đau đau!”

Tiêu Duệ căng thẳng đứng bật dậy, “Chỗ này cũng bị thương?” Còn chưa dứt lời, hắn đã nhanh chóng lột cái tiết khố của Dư Lộ ra.

Dư Lộ chỉ cảm thấy phía sau chợt lạnh. Biết Tiêu Duệ làm gì, cô lập tức bi phẫn, khóc không ra nước mắt. Nơi đó, lúc nãy ngay cả Thạch Lưu cô cũng tránh nữa!

Tiêu Duệ nói: “Đều đỏ thành như vậy, sao không nói sớm?”

Nói sớm cái đầu ngươi ấy!

Thấy mình kháng nghị cũng vô dụng, Dư Lộ dứt khoát giả chết, không nhìn không nghe không thấy không cảm giác, tùy ý đi. Cô chỉ chôn mặt xuống cái gối mềm mình tự làm, cố gắng làm một con đà điểu.

Động tác của Tiêu Duệ mềm nhẹ, vẫn luôn xử lý hết chỗ đau của Dư Lộ, lại giúp cô mặt quần xong. Thấy cô không có phản ứng, hắn tiến lên nhìn, mới phát hiện cô đã nghiêng đầu ngủ.

Khóe miệng hắn cong lên, khom lưng hôn má Dư Lộ một cái, kéo cái chăn mỏng qua đắp cho cô, sau đó mới rón rén đi ra ngoài.

Lúc này mới phát hiện Thái Y ngồi ở cửa và đã uống hết năm ly trà. Thái Y thấy hắn, lại không dám tức giận, đứng dậy hành lễ xong, đang định nói chuyện, Tiêu Duệ đã nâng tay chỉ vào trong viện.

“Vương gia, thần đã đến được lúc lâu, còn chưa có khám cho chủ tử ở trong.” Hắn được mời tới xong liền trực tiếp được mang đến Tầm Phương viện, nhưng lúc đó Tiêu Duệ đã trở về, khi ấy sắc mặt của hắn dọa không ít người ở đây, ngay cả Thôi Tiến Trung cũng không dám đi vào bẩm báo, hắn đành phải ngồi chờ ở đây.

Tiêu Duệ nói: “Là té một cái, trên người có vết máu bầm. Bản vương đã bôi thuốc cho nàng ấy, Thái Y thấy có điều gì cần phải lưu ý nữa không?”

Thái Y hơi giật mình, Vương gia tự mình bôi thuốc cho chủ tử bên trong? Hắn kinh ngạc nhìn Tiêu Duệ, thấy Tiêu Duệ nghiêm mặt, mới đột nhiên phản ứng kịp nói: “Thần có dẫn theo nữ y, trước phải xem chủ tử có bị thương gân động cốt hay không, nếu không có thì không có gì đáng ngại.”

Phúc Quất đi tới, cẩn thận nhìn Tiêu Duệ, chột dạ nói: “Vừa nói chủ tử có bị va đầu, ngài ấy lo lắng có bị...” Ba chữ não chấn động Dư Lộ đã nói với nàng một lần nhưng nàng không nhớ rõ, “Có bị va rồi xảy ra việc gì không.”

Lại còn bị đụng đầu nữa.

Tiêu Duệ biến sắc, dừng một lát, phân phó Phúc Quất, “Ngươi và Thạch Lưu vào trong nói với chủ tử các ngươi một tiếng, kêu lát nữa Thái Y muốn vào chữa thương cho nàng ấy.”

Phúc Quất sửng sốt, vội ngẩng đầu nhìn Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ lạnh lùng nói, “Còn không mau đi!”

Phúc Quất không dám tiếp tục dây dưa, trắng mặt bước nhanh tiến vào. Hiện nay Vương gia nói là thì là cái đó thôi, nàng đi cạnh Dư chủ tử mà vẫn để Dư chủ tử bị thương, nghiêm phạt của nàng còn đang chờ nàng nữa.

Thái Y lại không thể không nhắc nhở Tiêu Duệ, nam nữ thụ thụ bất thân, người bên trong lại còn là nữ nhân của Vương gia nữa, “Vương gia, thần...”

Tiêu Duệ cắt lời hắn, “Không sao, thân thể quan trọng hơn. Ngươi trực tiếp vào xem đi, bản vương không phải người không phân biệt được thị phi, đi tính toán chuyện này với ngươi.”

Thái Y lại nhìn hắn một cái, lau mồ hôi trên trán, nhận mệnh.

Dư Lộ bị đánh thức, vội vàng mặc quần áo vào, nhưng vẫn nằm chờ Thái Y tiến đến. Lúc này không giống ở hiện đại có thể chụp X-quang, Thái Y chữa bệnh bằng cách vọng, văn, vấn, thiết*, trước hết để nữ y sờ nắn phần eo của Dư Lộ đã, biết được không sao, Thái Y mới tiến lên trước.

*Khám bệnh theo phương pháp y học cổ truyền gồm có bốn bước (Đông y gọi là tứ chẩn), đối chiếu sang tây y có Nhìn, sờ, gõ, nghe, thì đông y có Vọng, văn, vấn, thiết. Ai muốn tìm hiểu thêm thì search Google nhé.

Khám hết xong, Thái Y mới thở phào nhẹ nhõm, may là không có việc gì.

Dư Lộ cũng thấy sau ót cũng không đau như lúc nãy nữa. Thấy Thái Y nói không sao, cô cũng gật đầu với Tiêu Duệ, ý bảo thực sự không sao.

Tiêu Duệ không để ý tới cô, tiễn Thái Y ra ngoài.

Sau đó, hắn không trở về mà đi Chính viện. Dược hiệu của ngân châm lớn, hắn gọi người kêu Kiều thị qua đổ thuốc giải cho Lâm Thục.

Lâm Thục tỉnh lại, ngoại trừ cảm giác không khỏe trên người thì chính là cảm giác đau nơi bị Dư Lộ đâm. Nàng mơ màng mở mắt, trong lòng mắng thầm một câu rồi mới nghĩ đến chuyện trước khi hôn mê, lúc này mới phát hiện mình đang ở trong phòng.

“Người đâu! Ta làm sao...” Nàng đột ngột dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy Tiêu Duệ đang ngồi một bên.

Lâm Thục thấy Tiêu Duệ, phản ứng đầu tiên là khinh thường bĩu môi, nhưng chợt nghĩ đến lời Tiêu Duệ, nàng lập tức thu hồi cái bĩu môi ấy lại.

“Vương gia.” Nàng kêu lên.

Tiêu Duệ nhìn nàng, không che giấu được sự chán ghét tận đáy lòng. Nữ nhân này vốn là nữ nhân hắn tuyệt không thích. Lúc đầu, hắn cảm thấy áy náy nên dù nàng ta có làm chuyện sai lầm thì hắn vẫn thả nàng ta đi, không tính toán với nàng ta.

Nhưng nàng ta không muốn đi, nàng ta luyến tiếc thân phận Vương phi, nàng ta thấy hòa ly sẽ mất hết mặt mũi của mình.

Nhưng khi lưu lại, nàng ta lại một hai lần làm tổn thương đến Tiểu Lộ Nhi. Tuy một lần là có liên quan tới mẫu phi, là nàng ta và Tiểu Lộ Nhi đều bị gọi vào cung. Lúc này, cũng là có liên quan tới mẫu phi và biểu tỷ Ngu Văn, Tiểu Lộ Nhi bị nàng ta gọi tới đây.

Nhưng mà, nếu nàng ta đã muốn thân phận thì không nên không thấy rõ sự thực như thế. Không biết là ai cho nàng ta lá gan để nàng ta dám làm việc không suy nghĩ như vậy. Nàng ta biết rõ dù thế nào thì nàng ta cũng chỉ làm Vương phi, sao nàng ta dám làm tổn thương người trên đầu quả tim hắn chứ.

Lần trước Tiểu Lộ Nhi không bị thương nhiều, hắn chỉ giam cầm nàng ta lại.

Nhưng lúc này, Tiểu Lộ Nhi lại bị nàng ta gây tổn thương lần nưaz!

Nhìn ánh mắt của Tiêu Duệ, Lâm Thục không tự chủ được rùng mình một cái, “Vương, Vương gia...” Nàng nói, đến cùng vẫn xuống giường, chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Duệ, quỳ xuống, “Vương gia, ngài, ngài phải cứu cha ta, mau cứu cha ta với!”

Tiêu Duệ không chớp mắt, “Dựa vào cái gì?”

Dựa vào cái gì? Chỉ bằng ta là Vương phi của ngươi, cha ta là cha vợ của ngươi... Lâm Thục suýt bật lên câu ấy, nhưng khi lời đến khóe miệng, rốt cuộc vẫn nhịn xuống.

Nàng đã quên, giữa nàng và Tiêu Duệ không phải là phu thê ân ái. Cái ghế Vương phi của nàng cũng không có chắc chắn, nên đây không phải là điều kiện nàng có thể đưa ra.

Nàng nghĩ đến tình cảnh trước khi hôn mê, lại nhìn thần sắc của Tiêu Duệ, nàng là người thông minh, lập tức nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra.

“Dư... Dư di nương nàng... nàng ấy không sao chứ?”

Tiêu Duệ đã không muốn để ý đến nàng nữa. Hắn thực sự không biết, có phải phụ hoàng và mẫu phi có thù oán gì với hắn hay không mà lại chọn cho hắn một Vương phi như thế.

Chẳng qua, vậy cũng tốt thôi, nếu nàng ta là một nữ nhân hơi bình thường chút, chỉ sợ hắn sẽ thấy áy náy. Đổi thành người này, hắn thực sự là một chút áy náy cũng không có.

“Bắt đầu từ hôm nay, Vương phi bắt đầu bị bệnh đi ha.” Hắn nói, sau đó đứng dậy, “Phụ hoàng hỏi vì sao ngươi không tiến cung, gia đã giải thích cho ngươi rồi, do bị bệnh.”

Lâm Thục bất chấp cảm động, cũng không kịp hỏi lại Dư Lộ thế nào. Nàng thấy Tiêu Duệ muốn đi, vội vàng ôm lấy chân hắn, “Vương gia, nếu Vương gia thực sự không chịu giúp đỡ, vậy xin hãy cho nha hoàn của thiếp trở về Lâm gia một chuyến, thiếp van ngài, van xin ngài.”

Tiêu Duệ không đá nàng ra, chỉ nói: “Đương nhiên, gia đang có ý đó.”

Lâm Thục thả tay ra, chuyển quỳ thành ngồi, nhưng ánh mắt nàng nhìn Tiêu Duệ vẫn mờ mịt. Không phải Tiêu Duệ tới để tính sổ với nàng sao? Giúp nàng giải thích với trong cung, đồng ý cho nha hoàn của nàng trở về Lâm gia, hắn không tức giận sao?

Nhìn thần sắc của hắn, hình như lúc ấy nàng đụng Dư di nương không nhẹ.

Tiêu Duệ đến ngoại viện, Thôi Tiến Trung mang theo ba người Minh Hà Minh Phương Minh Tâm đứng chờ, còn mấy hạ nhân khác của Lâm gia thì đều bị tập trung lại, mang đi ra ngoài.

“Vương gia.” Thôi Tiến Trung hồi bẩm: “Người đều mang đến ngoại viện cả rồi. Ta đưa họ trực tiếp về Lâm gia hay là đưa đến thôn trang của chúng ta?”

Tiêu Duệ nói: “Để tránh phiền phức, trực tiếp mang người đến thôn trang đi. Bây giờ Lâm gia đang sứt đầu mẻ trán, không có lòng dạ quản việc này.”

Thôi Tiến Trung nói vâng, phái người đi thông tri.

Tiêu Duệ lại nhìn ba nha hoàn của Lâm Thục, “Vương phi các ngươi muốn kêu một người về Lâm gia truyền tin. Ba người các ngươi, ai nguyện ý đi?”

Minh Phương không muốn, lui về sau một bước nhỏ.

Minh Tâm nhìn trái nhìn phải, không quyết định chắc chắn được.

Minh Hà lại tiến lên một bước, run rẩy nói: “Nô, nô tỳ nguyện ý đi.”

Thật không nghĩ đến, người như Lâm Thục mà vẫn có nha hoàn trung thành như vậy. Tiêu Duệ nói: “Vậy ngươi đi đi, đi nói một tiếng với Định Quốc Công và Định Quốc Công phu nhân, công chúa Ngu Văn trở về thăm, bởi vì bị bệnh nên Vương phi không đi được.”

Minh Hà hơi nghi hoặc, rõ ràng là Vương phi làm bộ làm tịch không đi, sao Vương gia còn giúp Vương phi nói như thế chứ? Chẳng qua nàng cũng không dám hỏi, lập tức gật đầu, nhưng ngay cả phòng cũng chưa về, nàng đã bị Thôi Tiến Trung mang đi.

Còn dư lại Minh Phương và Minh Tâm, Tiêu Duệ không muốn nói thêm điều gì, chỉ phái hai người trở về hầu hạ Lâm Thục.

Lúc này Thôi Tiến Trung mới lại gần Tiêu Duệ, thấp giọng nói: “Vương gia, nô tài đã lén đổi thuốc rồi, không có bị phát hiện.”

Tiêu Duệ hít một hơi, gật đầu.

Mẫu phi muốn cho Lâm Thục chết, hẳn là vì dành ra vị trí cho Vương phi sau này của hắn. Chỉ là bàn tay của mẫu phi dài như vậy, hỏi cũng không hỏi hắn một tiếng, liền nương lần biểu tỷ Ngu Văn tới cửa này để kêu người bỏ thuốc cho Lâm Thục, bà ấy không khỏi quá không đặt đứa con trai này vào mắt rồi.

Muốn nói hắn không ngại, vậy đúng là nói dối.

Chỉ là, hắn có thể tương kế tựu kế. Hắn không muốn cưới một Vương phi mới, vậy cứ để cho Lâm Thục bị bệnh đi. Bệnh ở Chính viện của Thành Vương phủ, cũng thỏa mãn nguyện vọng của nàng ta, vừa không bị mất mặt, vừa giữ được chức Vương phi này.

“Vương gia, thánh chỉ đến rồi!” Hạ nhân vội vã chạy tới.

Đây là thánh chỉ tứ hôn của Thừa Nguyên Đế. Thánh chỉ đến, những người khác có đi hay không thì cũng không sao, nhưng Lâm Thục thì dù không dậy nổi thì cũng phải được mang đến. Tiêu Duệ kêu Thôi Tiến Trung đi gọi người, mình thì sải bước hướng ngoại viện.

Ở Tầm Phương viện, Dư Lộ đang nằm dài trên giường, nghe Anh Đào nói, “Vương gia đi Chính viện, kêu Thôi công công bắt hết toàn bộ người Vương phi mang tới, nói là đưa đi thôn trang hết.”

“Sau đó, trong cung bỗng phái thái giám tới truyền thánh chỉ.” Nàng hơi dừng lại, có chút bận tâm nhìn Dư Lộ, “Thánh Thượng ban cho Vương gia một trắc phi, là con gái của một vị Hầu gia. Vương phi vừa nghe được tên cô con gái của Hầu gia ấy liền té xỉu ngay tại chỗ.”

“Tên con gái của Hầu gia là gì?” Dư Lộ làm sự xác nhận sau cùng.

Anh Đào cẩn thận nhìn ngoài cửa, sau đó nhỏ giọng nói: “Nghe nói, tên là Vu Lộ.”

Nói hết lời, nàng nhìn Dư Lộ, cũng cảm thấy bối rối.

Vu Lộ... Nàng biết, chủ nhân của mình tên là Dư Lộ, trong ngầm Vương gia hay gọi là Tiểu Lộ Nhi.

Cho nên, chẳng lẽ?

Anh Đào lập tức nở nụ cười, “Chủ tử, đúng không? Đúng không? Nô tỳ đoán có đúng không?”

Dư Lộ gật đầu.

Ai, tuy có dung tục chút, nhưng nghĩ đến sự uất ức cô nhận được ở Chính viện hôm nay, cô lại có cảm giác tiểu nhân đắc chí là sao thế này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.