Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Đều là bị thương ở trên mu bàn tay trái.
Dư Lộ cũng nhìn sang.
Trần Chiêu sẽ không vô duyên vô cớ tự vạch một đao trên tay mình. Hơn nữa, từ lúc hai người tách ra ở thành Kim Lăng, Trần Chiêu chưa từng gặp lại cô, cho dù muốn một vết sẹo giống cô như đúc thì cũng không có vật để tham khảo.
Như vậy, chỉ có một khả năng.
“Là Thành Vương sao?” Cô hỏi Trần Chiêu, đột nhiên, trong lòng trào dâng một tâm tình cô không gọi tên được. Có chút ngọt, cũng có chút chua xót, cũng có chút buồn cười vì sự ấu trĩ của Tiêu Duệ.
Nhưng, nhưng dù có ấu trĩ thì đó cũng là người cô yêu.
Sắc mặt Trần Chiêu hơi trầm xuống, nhanh chóng rút tay trái về, đưa tay phải ra bắt lấy tay trái của Dư Lộ, “Vết thương này của ngươi là ở thành Kim Lăng, vì muốn có vết máu nên ngươi tự vạch?”
Dư Lộ giãy dụa, thấy không thoát ra được, bèn thản nhiên gật đầu.
Trần Chiêu nắm tay cô chặt hơn chút, nói: “Ngươi đúng là độc ác với bản thân.” Đối với hắn cũng vậy.
Dư Lộ hừ lạnh, ngẩng đầu cãi lại: “Nếu ta không ác với mình, ngươi sẽ ác với ta. Đến bây giờ ta vẫn không dám nghĩ, nếu trước đây ta không nhìn ra âm mưu quỷ kế của ngươi, cứ ngây ngốc ở lại con thuyền kia, không biết bây giờ ta sẽ thế nào nữa!”
Trần Chiêu bị cô cãi nói không ra lời. Lát sau, hắn buông tay ra với sắc mặt khó coi.
Hắn muốn nói, nếu trước đây nàng thực sự lưu lại, chưa chắc hắn sẽ đưa nàng đi thật. Nhưng hắn cũng biết, lời này chính hắn cũng không tin, huống chi là Dư Lộ.
Bởi vì, hắn vẫn sẽ đưa đi, cùng lắm là đưa đi xong rồi lại hối hận, đi tìm nàng trở về.
Nhưng dù vậy, tổn thương vẫn sẽ tạo thành.
Hắn quay người, ý bảo Dư Lộ đi với hắn.
Dư Lộ cũng không di chuyển, đứng sau lưng hắn, nặng nề hỏi: “Ngươi thực sự không chịu thả ta đi sao?”
Trần Chiêu nói: “Nghe lệnh của người khác.”
Dư Lộ hỏi: “Người nào?”
Trần Chiêu không trả lời.
Dư Lộ tức đến giậm chân, giọng nói cũng cao vút lên, “Nếu ta không muốn đi theo ngươi thì sao, ngươi sẽ làm gì?”
Trần Chiêu quay đầu nhìn lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Dư Lộ, nhìn đôi mắt phẫn hận của cô, nhìn hai gò má của cô... Ánh mắt nàng ấy nhìn mình, thực sự đã không còn tình cảm nào khác.
Hắn từ từ, lạnh như băng, mở miệng, “Nếu ngươi không chịu đàng hoàng theo ta, ta sẽ đánh ngất ngươi, khiêng ngươi đi.”
Dư Lộ bất đắc dĩ. Cô căn bản không phải là đối thủ của Trần Chiêu, tuy cô giữ thái độ cười nhạt với cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng nếu đã là người của Tiêu Duệ thì cô nên giữ mình cho Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ đối tốt với cô như vậy, cô cũng không muốn có bất kỳ gút mắc nào với nam nhân khác. Không chỉ là tinh thần mà còn cả sự đụng chạm nữa. Dù cho thanh danh của cô có xấu đi, cô cũng muốn cho Tiêu Duệ một bản thân trong sạch nhất.
“Ngươi có thể nói cho ta ngươi sẽ làm gì không?” Cô giật giật chân, thấy Trần Chiêu bước đi, vội đàng hoàng đuổi kịp.
Trần Chiêu đưa lưng về phía cô, tâm tình vẫn rất phức tạp.
Dường như sau khi thấy nàng, những biện pháp dằn vặt nàng hắn nghĩ trước đấy đều không dùng được. Mặc kệ là nàng có lý thật hay là già mồm át lẽ phải, khi gặp nàng, hắn đều sẽ vì nàng mà thỏa hiệp với bản thân.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.” Hắn thấp giọng nói, bước chân cũng không lớn, đây là đang cố ý đợi Dư Lộ.
Dư Lộ cũng không cảm kích. Cô chỉ mong Tiêu Duệ sẽ nhanh chóng tìm được cô.
Đúng là Tiêu Duệ đang tìm cô, nhưng lại là tìm theo hướng Phúc Quất và Tào ma ma truy đuổi. Hắn không biết người bắt Tiêu Duệ là ai, đương nhiên càng không nghĩ đến Trần Chiêu sẽ đi thẳng theo hướng Tây Bắc.
Liên tục tìm mấy giờ, dù những thị vệ đi cùng đều có thân thể tốt nhưng lúc này người đã kiệt sức, ngựa đã hết hơi, đều không còn tinh lực.
Tiêu Duệ ngồi trên lưng ngựa, bộ cẩm bào trên người hắn đã nhăn nheo hết cả. Dù công tử nhà giàu bình thường cũng sẽ không mặc như vậy, huống chi hắn còn là Thất Hoàng tử, Thành Vương điện hạ của Đại Viêm nữa.
Nhưng hắn không có lòng dạ nào để để ý đến những thứ này, cả những thị vệ và ám vệ, thậm chí cả Thôi Tiến Trung đã ngồi không vững cũng không dám nhắc nhở hắn. Tay hắn nắm chặt lấy dây cương, hai mắt đã sớm biến thành màu đỏ sậm. Những người khác không dám nhìn thẳng, Thôi Tiến Trung nhìn mấy lần, cũng là bình sinh lần đầu có cảm giác đau lòng đến muốn vỡ ra.
Lão không biết đó là kết quả của việc nuốt ngược nước mắt hay vì vừa tức vừa vội. Lão chỉ biết, nhìn chủ tử như vậy, trong lòng lão thực sự khó chịu.
“Vương gia.” Lão rốt cuộc thấp giọng kêu lên, “Nếu không thì, ngài tìm một nơi để nghỉ ngơi trước đi, để nô tài kêu bọn họ đi tìm cho.”
Cũng không biết họ đã đi đến chỗ nào, trở lại kinh thành là không thực tế, nhưng có thể đến thôn lân cận để ở nhờ một đêm. Vương gia kim tôn ngọc quý, cứ kéo dài như vậy, thân thể sao chịu nổi cho được.
Đúng vậy, đã quá muộn rồi, cũng quá mệt nữa.
Tiêu Duệ mở miệng, giọng mệt mỏi nhưng lạnh lùng, “Giờ ngươi chia người thành ba đội, một đội đi thôn lân cận ở nhờ, một đội nghỉ tại chỗ một lát, một đội tiếp tục đi tìm.”
Đây là muốn chia lượt rồi. Thôi Tiến Trung vội vàng gật đầu rồi đi chia.
Thôi Tiến Trung trở về, mời Tiêu Duệ cũng đi nghỉ ngơi.
Tiêu Duệ lắc đầu, không đồng ý.
Hắn không biết Dư Lộ có nguy hiểm đến tính mạng không, cũng không dám nghĩ. Hắn chỉ nghĩ, nếu tìm nàng trễ về một chút, nàng ấy lại phải chịu uất ức nhiều hơn chút. Nàng ấy yếu ớt như vậy, trên người còn bị thương nữa, làm sao có thể chịu được?
“Gia không sao.” Hắn xua tay, kêu những người còn đang đứng chờ mau sớm tìm chỗ nghỉ ngơi, “Ngày mai, trời chưa sáng đã phải qua đây rồi, đừng có chậm trễ. Mau đi đi, nhớ phải ăn nữa.”
Tìm từ chạng vạng đến giờ, trống bụng của mọi người đã sớm kêu inh ỏi, nhưng không ai có câu oán hận nào, bởi vì Tiêu Duệ vẫn luôn đi cùng với họ. Không chỉ tự đi ra tìm người, bản thân hắn cũng chưa ăn bất kì thứ gì.
Thôi Tiến Trung đưa người đi, sau khi về lại thấy Tiêu Duệ kéo dây cương chuẩn bị đi tiếp, hai mắt chua xót, vội vươn tay lau nước mắt.
“Vương gia, coi như ngài không chịu đi nghỉ ngơi ở nhà trong thôn nhưng cũng nên ngồi đây nghỉ ngơi lát đi chứ, để nô tài kêu người chuẩn bị đồ ăn mang đến. Nếu không, ngài vừa đói vừa mệt, nếu ngài mệt chết rồi, Dư chủ tử phải làm sao đây!”
Nàng ấy thì sao, nàng ấy có gì để ăn không?
Dư Lộ có gì ăn chứ. Trong khoảng thời gian cô trốn chạy, Trần Chiêu còn rất thanh thản bắt mấy con cá. Lúc trở lại chỗ cũ, mấy con cá đang được xiên vào cành cây để nướng.
Không dầu không muối, nhưng mùi cũng rất thơm. Không được ăn cơm chiều, lại một đường chạy trốn làm tiêu hao hết thể lực, Dư Lộ cảm thấy hẳn con cá này cũng rất ngon đi?
Mắt cô nhìn chằm chằm, Trần Chiêu nướng chín cá, đưa đến trước mặt cô.
“Có muốn không?” Hắn hỏi, giọng cũng không tốt lắm.
Dư Lộ nhanh chóng thu tầm mắt lại, “Có điều kiện?”
Trần Chiêu còn không biết, Dư Lộ không chỉ trả giá lợi hại mà còn thông minh như vậy, hắn chưa nói mà nàng đã đoán ra được.
Ánh lửa chiếu sáng mặt của nàng. Trên khuôn mặt trắng nõn không biết đã dính bụi từ lúc nào, tóc cũng có chút tán loạn, lại thêm đôi mắt đỏ sưng lên vì khóc, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa chật vật.
Chỉ là, hắn không thấy đồng tình.
Không phải vì hắn còn nhớ thù oán phía trước, cũng không phải vì tâm lý trả thù từ kiếp trước, mà là... Trần Chiêu nói không rõ đây là vì gì. Giống như là nam nhân khi nhìn thấy nữ nhân mình thích lộ ra bộ dáng tội nghiệp như thế thì có xúc động muốn tận sức ức hiếp vậy.
Tuy rằng, đây là cảm giác lần đầu hắn có trong cả hai đời, nhưng lúc này, hắn chỉ cảm thấy cảm giác này vô cùng nực cười.
Coi như đời này Dư Lộ không có ý hại hắn nhưng ở đời trước, nàng ta đúng là đã hại hắn thật.
Nếu nàng không đến trêu chọc hắn, hắn cũng không định báo thù làm gì. Nhưng trời xui đất khiến, nếu đã dính dáng đến nhau, Dư Lộ chỉ có thể tự nhận là xui xẻo.
Cho dù thế nào, hắn sẽ không đưa nàng trở về.
Cho dù là mệnh lệnh của công chúa Ngu Văn và Huệ Phi, hay là ý tưởng chân thật trong lòng hắn, nếu đã bắt nàng ra ngoài, nếu nàng đã nói rằng ngay từ đầu nàng là thật lòng, vậy trong suốt quãng đời còn lại, nàng phải ở bên cạnh hắn để chuộc tội!
“Đúng, có điều kiện.” Hắn gật đầu, “Ngươi phải đồng ý sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, không được chạy trốn mới có thể ăn.”
“Được!” Dư Lộ đồng ý rất dứt khoát.
Trần Chiêu ngẩn ra, sau đó bật cười. Nữ nhân này, đúng là toàn khiến hắn thấy bất ngờ. Đồng ý dứt khoát như vậy, không phải là nói dối sao?
Hắn đưa một đầu cành cây cho Dư Lộ, chờ Dư Lộ nhận lấy mới nói: “Ngươi muốn tự do thoải mái đi theo ta, hay là muốn bị ta đánh ngất xỉu hoặc cắt đứt chân không thể không theo ta, tự ngươi lựa chọn.”
Dư Lộ cắn một miếng cá, nhất thời nhả không được mà nuốt cũng không xong. Đây mà là cho cô chọn sao, đây rõ ràng là uy hiếp!
Cô dừng lại một lát, sau đó ăn tiếp từng miếng từng miếng một. Cũng đúng, còn không bằng đi theo Trần Chiêu, ít nhất giờ hắn không muốn giết cô. Nếu cô chạy trốn, có thể trở về kinh thành hay không là cả một vấn đề, ở trên đường có gặp phải thành phần xấu hay không là một chuyện khác.
Quan trọng nhất là, nếu Tiêu Duệ điều tra ra cô bị Trần Chiêu bắt, không biết chủ nhân sau lưng Trần Chiêu có đối phó với Tiêu Duệ hay không nữa.
Cô ăn cá, nhìn trộm Trần Chiêu, nghĩ xem không biết có thể moi ra tin gì từ chỗ Trần Chiêu không.
Ăn xong một con cá không vị, cô ném cành cây sang một bên, nhìn Trần Chiêu buồn bực nói: “Ta khuyên ngươi đừng uổng phí tâm tư nữa, lâu như vậy mà hắn vẫn không tìm tới, ngươi phải biết, ta cũng không có quan trọng đến vậy với hắn. Ngươi và chủ nhân sau lưng ngươi muốn dùng ta để uy hiếp Thành Vương, đó là không thể thành công!”
Trần Chiêu không ngẩng đầu, “Đừng thăm dò, ngươi không tìm ra được gì đâu.”
Dư Lộ chán nản, nắm xiêm y thật chặt, dựa vào cái cây một bên nhắm mắt lại. Trốn không thoát, vậy phải bảo vệ mình thật tốt, chờ đến lúc có thể trốn được thì không bị thân thể cản trở.
Lúc Huệ Phi về cung với vẻ mặt uể oải, Tiêu Văn đã gật gà gật gù, công chúa Ngu Văn thì còn đang chờ với thần sắc bất an.
Thấy công chúa Ngu Văn, Huệ Phi mới nhớ đến chuyện về Dư Lộ, vội hỏi: “Thế nào, có tin gì chưa?”
Công chúa Ngu Văn gật đầu, nói: “Người đã bị bắt, không dám mang trở lại kinh thành, đã để ở nơi an toàn ngoài thành rồi. Nương nương, người đặt ở bên kia, chờ lúc con đi, con trực tiếp mang đi là được, không sao đâu.”
Huệ Phi thở phào, nét mặt lộ ra chút ý cười, lại nghĩ đến Tiêu Duệ và Trường Bình Hầu Vu gia, “Con có cho người trông coi bên chỗ Duệ Nhi không? Có tin gì truyền đến không? Còn bên phủ Trường Bình Hầu thì sao?”
Công chúa Ngu Văn nói: “Duệ Nhi đã biết chuyện này, thị vệ trong phủ đều bị nó điều đi, chắc là đi tìm người. Còn bên phủ Trường Bình Hầu, Duệ Nhi không nói gì, bên kia cũng không có động tĩnh.”
Huệ Phi gật đầu, đúng thế, nếu lúc này Trường Bình Hầu thừa nhận con gái bị bắt cóc, vậy không chỉ không làm trắc phi của Duệ Nhi được mà danh tiếng của con gái toàn gia tộc đều chịu ảnh hưởng. Ông ta sẽ không làm vậy đâu.
Chẳng qua, bà nhất định phải cho phủ Trường Bình Hầu truyền tin ra tới, như vậy mới có thể chặt đứt đường lui của Duệ Nhi, nó cũng không phải chịu tội khi quân nữa.
Bà đang định ra ngoài phân phó người đi làm, công chúa Ngu Văn lại giữ bà lại. Bà quay đầu, nhìn công chúa Ngu Văn với vẻ không hiểu, “Sao thế, có việc gì à?”
Công chúa Ngu Văn há miệng, nhưng dù thế nào cũng không nói nên lời được. Cuối cùng, nàng chỉ nói: “Nương nương, không cần gấp gáp. Chúng ta vẫn chờ chút đi, xem thái độ của Duệ Nhi là thế nào. Đừng ép nó quá, con sợ nó biết rồi thì sẽ không chịu nổi, sẽ có xích mích với ngài.”
Huệ Phi ngẫm lại, người cũng đã bị bắt đi, đúng là không vội lúc này thật, đừng ép con trai quá mức thì tốt hơn.
Bà gật đầu, nói: “Được, vậy nghe lời con. Được rồi, ta đi tắm trước, vừa nãy vì việc giải trừ hôn ước của Duệ Nhi mà ta phải quỳ đau cả chân rồi.”
“Thành chưa ạ?” Công chúa Ngu Văn hỏi, giúp Huệ Phi đi đến tịnh phòng, “Để con xoa bóp cho ngài đi, xoa bóp thì sẽ thoải mái hơn ít.”
Sắp đến hôn kỳ lại phải giải trừ hôn ước, khi về đến nhà, sắc mặt Nhị lão gia của Hạ gia rất âm trầm.
Nhị lão gia ôn hòa nhất nhà lại vì hạ nhân mang trà hơi nóng tí mà tức đến hất chén trà đi, đập lên mặt ma ma làm cho mặt ma ma đó lập tức đỏ lên.
Hạ Nhị lão gia cũng không uống trà nữa, thở phì phò đứng dậy, buổi tối vẫn chạy đến sân của cháu gái.
Nhị lão phu nhân lắc đầu thở dài, kêu ma ma thiếp thân xuống dưới nghỉ ngơi, lát sau lại cho người thưởng thuốc mỡ và một cái vòng tay bằng vàng.
Hạ Nhị lão gia vào phòng, Hạ Mộng Oánh phất tay đuổi hạ nhân trong phòng ra. Nhìn sắc mặt của Hạ Nhị lão gia, Hạ Mộng Oánh vội vén chăn xuống giường, đi tới ôm cánh tay ông, “Nhị thúc, có phải thành rồi không?”
Hạ Đại tướng quân và tướng quân phu nhân chết sớm, Hạ Mộng Oánh lớn lên với Nhị thúc Nhị thẩm từ nhỏ. Tuy mặt nổi chỉ có thể coi nàng là cháu gái nhưng trong ngầm, hai lão của Hạ gia đều rất thương yêu Hạ Mộng Oánh, thậm chí còn thương hơn cốt nhục thân sinh một chút.
Dù sao, bây giờ Hạ gia có dòng dõi như vậy đều do phụ thân Hạ Mộng Oánh dùng tính mạng đổi lấy. Hai lão của Hạ gia đều là người rộng lượng, nên ngoại trừ thương yêu Hạ Mộng Oánh, hai người còn mang theo chút áy náy.
Hạ Nhị lão gia đưa tay sờ đầu cháu gái, vẻ mặt băng lạnh tiêu tán, đổi thành nụ cười thở phào.
“Thành rồi, Nhị thúc mang thánh chỉ tứ hôn đi, Thánh Thượng đã thu hồi lại rồi.” Ông nói, cửa đột nhiên bị đẩy ra, thê tử của ông đi tới, dường như nghe thấy lời của hai người, đi tới nhìn Hạ Mộng Oánh với vẻ thương cảm, “Oánh Oánh, nhưng con phải làm sao đây. Chuyện này thành rồi, con liền thực sự chỉ có thể “bệnh chết” thôi.”
Hạ Mộng Oánh cười, nói: “Dù không làm Hạ Mộng Oánh, con vẫn là cháu gái Nhị thúc Nhị thẩm thương yêu nhất còn gì? Dù sao vậy cũng tốt hơn việc thực sự gả cho tên Tiêu Dật kia. Người bên cạnh hắn là con gái của Định Quốc Công, có thân phận này, về sau muốn lên chức cũng không khó. Còn nữa, nàng ta có thể nhẫn tâm với cha mẹ ruột như vậy, sau này khi con gả vào đó rồi, với thân thể này của con, không bị hành hạ chết mới lạ. Nếu vậy, con tình nguyện bị “bệnh chết” hơn.”
Hạ Nhị lão gia nói: “Oánh Oánh, con đừng sợ, có Nhị thúc và Nhị thẩm ở đây, cho dù thế nào, Nhị thúc Nhị thẩm đều sẽ che chở cho con.”
Hạ Mộng Oánh cảm kích gật đầu. Nàng biết Nhị thúc Nhị thẩm đồng ý đề nghị này hơn phân nửa là vì suy tính cho đường tỷ*, nhưng nàng cũng biết rằng phần nhiều cũng vì Nhị thúc yêu thương nàng.
*Đường tỷ: cũng là chị họ giống biểu tỷ, nhưng biểu tỷ là chị họ bên nhà ngoại ý, còn đường tỷ là chị họ bên nhà nội.