Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
P/s: surprise?! 2c quà mừng năm mới nhé!!
Công chúa Ngu Văn mờ mịt nhìn theo bóng lưng của Tiêu Duệ, lòng đau như cắt, cũng không biết đau vì tình tỷ đệ mới mất đi hay là vì, nàng vừa lấy dũng khí định đi theo hắn, hắn lại không hề quan tâm đến nàng.
Tiêu Dật cũng không quan tâm nàng, gã bước nhanh vào cửa.
“Mẫu phi!” Gã đỡ Huệ Phi tức đến sắp ngất đi, giọng có chút trầm, “Lời ngài nói với Thất ca có hơi nặng!”
Huệ Phi hít vào một hơi, chần chờ hỏi: “Nặng sao?” Dừng một lát, “Nhưng nó, con nghe nó nói gì rồi đấy, nó lại vì nữ nhân khác mà... Ta là mẹ ruột của nó đấy! Dật Nhi, nếu là con, con sẽ nói chuyện với ta như vậy sao?”
Gã sẽ sao?
Vậy cũng phải xem tình huống gì. Nếu mẫu phi vô duyên vô cớ chướng mắt nữ nhân gã thích, không nói với gã mà đã định giết chết nữ nhân kia, hoặc là bắt đi... Hẳn là gã sẽ làm vậy, thậm chí còn gắt hơn Thất ca nữa.
Sự trầm mặc của Tiêu Dật khiến Huệ Phi triệt để hiểu.
Đây là tấm lòng của hai đứa con trai này đây! Bà là ngạch nương, dù bà có trả ra bao nhiêu cho bọn nó, bọn nó đều sẽ có thê tử quên nương!
Huệ Phi hất tay Tiêu Dật ra, một câu cũng không nói, đi thẳng vào phòng trong.
“Mẫu phi, đến cùng là tiểu Thất tẩu bị bắt đến đâu, ngài mau thả người ra đi, đừng gây chuyện với Thất ca nữa.” Tiêu Dật nhịn không được hô lên.
Tiểu Thất tẩu! Bà gây chuyện với Tiêu Duệ!
Huệ Phi không dừng bước, nổi giận gầm lên: “Con câm miệng!”
Tiêu Dật muốn khuyên bà vài câu, nhưng nghĩ đến lúc này bà vẫn đang nổi nóng, sợ rằng càng khuyên bà càng tức giận hơn. Gã đành thở dài nhìn Huệ Phi, định đi tìm Tiêu Duệ.
Công chúa Ngu Văn được đỡ đi vào, thấy Tiêu Dật, hai mắt nàng chứa đầy nước mắt và sự mong chờ.
Tiêu Dật tránh đi ánh mắt của nàng.
“Dật Nhi.” Công chúa Ngu Văn vội vươn tay bắt lấy Tiêu Dật, “Đệ, đệ đang định đi tìm Thất ca đệ sao?”
Tiêu Dật thấp giọng nói ừ.
“Vậy đệ giúp biểu tỷ giải thích với đệ ấy một câu được không?” Dường như công chúa Ngu Văn có chút xấu hổ, ép giọng xuống rất thấp, “Ta, ta thật...”
Đối với Tiêu Dật, đương nhiên công chúa Ngu Văn không thể bằng Huệ Phi được.
Gã nghe công chúa Ngu Văn phủ nhận, không khỏi tức giận, “Biểu tỷ, chắc Thất ca biết hết cả rồi, giờ tỷ còn muốn phủ nhận, nghĩa là muốn đùn đẩy hết trách nhiệm lên người mẫu phi sao?” Gã nhìn công chúa Ngu Văn chằm chằm, nhịn không được lộ ra vẻ khinh thường, “Những lời mẫu phi vừa nói, chắc lúc trên đường tỷ cũng nói với Thất ca rồi đi? Tỷ muốn ở lại nên có thể không quan tâm đến người khác sao? Tỷ muốn ở lại, cho nên có thể tự mình đa tình, cho rằng Thất ca phải tiếp nhận tỷ sao? Cho dù như vậy thật, tỷ cũng nên dám làm dám nhận! Đừng có làm rồi mà vẫn muốn trốn tránh trách nhiệm, nếu không thì khác gì làm kỹ nữ...”
Tiêu Dật cắn đầu lưỡi, nhịn không nói ra.
Nhưng công chúa Ngữ Văn vẫn hiểu được. Tiêu Dật đang mắng nàng đừng làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết.
Lời như vậy, lời như vậy lại dùng để mắng nàng...
Công chúa Ngu Văn run rẩy toàn thân, nhịn không được trượt xuống, xụi lơ ra trên đất.
Tiêu Dật không dám ở lại, vội vàng lao ra ngoài.
Ra cung, Tiêu Duệ lập tức cho người đến trạm dịch nơi người đi cùng công chúa Ngu Văn ở.
Lúc hắn đến, Tiêu Dật và Vu Quốc Đống đều đã mang người của phủ mình đến. Các Hoàng tử ra mặt, người phụ trách trạm dịch nào dám giấu giếm cái gì, lập tức tìm toàn bộ hộ vệ theo đến từ Mông Cổ và binh sĩ Đại Hoàng tử phái ra để bảo hộ công chúa Ngu Văn đến.
Thôi Tiến Trung đi qua, rất nhanh liền trở về, “Vương gia, hộ vệ bên Mông Cổ đều đông đủ, chỉ là người Đoan Vương phái tới lại thiếu một, là tiểu đầu mục của bọn họ, chỉ biết là họ Trần, mọi người đều gọi hắn ta là Trần tướng quân.”
Trần tướng quân, chẳng lẽ là Trần Chiêu thật?
Tiêu Duệ nhớ kỹ, ngày công chúa Ngu Văn trở về, hắn đúng là có thấy một thân ảnh quen thuộc thật. Lúc đó hắn không suy nghĩ nhiều, nhưng lần này Dư Lộ biến mất, hắn nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng thấy khả nghi.
Nếu Trần Chiêu không chết thật, nếu hắn bắt Dư Lộ đi thật... Vậy có khi nào hắn sẽ trả thù Dư Lộ không?
Thấy thần sắc trên mặt Tiêu Duệ không đúng, Vu Quốc Đống vội đứng dậy đi tới, “Vương gia, nếu do người Đoan Vương phái tới thật thì để thần đưa tin cho Đoan Vương, lập tức sẽ tra ra thân phận của hắn ta ngay thôi. Hơn nữa, đào binh là sẽ bị mất đầu, dù thế nào hắn cũng sẽ không dám tự mình chạy thoát đâu.”
Huống chi hắn còn là một tướng quân nữa, chỉ sợ hắn cũng sẽ luyến tiếc chức quan nho nhỏ này đi?
Tiêu Duệ trầm ngâm một lát, nghĩ nếu Trần Chiêu không chết thì hẳn là Trần Bì cũng ở cùng hắn. Hắn đồng ý lời Vu Quốc Đống nói: “Tốt, ngươi lập tức truyền tin qua đó. Một là để tra ra thân phận của hắn, hai là nhờ Đại ca cho người theo dõi xem mấy ngày gần đây hắn ta có về hay không. Còn có, xem xem có phải trong quân doanh hắn còn có một huynh đệ tên là Trần Bì không, nếu có, lập tức bắt lại!”
Vu Quốc Đống kinh ngạc nói: “Ý ngài là, tên họ Trần kia sẽ mang người về? Không phải hắn ta nghe lệnh của Huệ Phi nương nương và của công chúa Ngu Văn sao?”
Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không mang người về, nhưng nếu người nọ là Trần Chiêu, mang về là điều hắn mong muốn. Hắn sợ Trần Chiêu sẽ giết Tiểu Lộ Nhi, dù sao đã mấy ngày trôi qua nhưng Trần Chiêu không hề mang Tiểu Lộ Nhi tới uy hiếp hắn.
“Thất ca, huynh biết người bắt đi tiểu Thất tẩu?” Tiêu Dật cũng rất kinh ngạc.
“Hiện tại còn chưa rõ lắm nhưng rất có khả năng đó. Hắn ta là một cố nhân chạy trốn dưới đao của ta.” Tiêu Duệ nói, trong lòng đã giận chó đánh mèo những thị vệ hành hình và mang thi thể Trần Chiêu ra ngoài. Bọn họ làm vậy không chỉ làm việc không nghiêm cẩn mà còn bằng mặt không bằng lòng, cứu người từ trong tay của hắn!
Dù là kiểu nào thì đều không dùng được.
Nếu có thù oán thật thì vấn đề đã nghiêm trọng hơn. Vu Quốc Đống trịnh trọng gật đầu, vội vã rời đi.
Tiêu Duệ cũng chuẩn bị đi.
Tiêu Dật vội vàng đi theo, “Thất ca, huynh định đi đâu vậy?”
Tiêu Duệ không dừng lại, “Đi tìm người, đi hướng Tây Bắc!”
“Thất ca!” Tiêu Dật bắt cánh tay Tiêu Duệ lại, “Thất ca, giao cho thị vệ đi thôi, huynh không thể đi, huynh cần nghỉ ngơi. Hơn nữa, nếu huynh đi rồi thì bên phụ hoàng phải trả lời sao đây? Còn có...”
Còn có mẫu phi, nếu Thất ca cứ đi như vậy, tình mẹ con giữ Thất ca và mẫu phi thực sự không thể vãn hồi được nữa.
Tiêu Duệ cầm tay gã, tuy chậm nhưng rất có lực dỡ tay gã ra, “Cửu đệ, nếu đệ còn coi ta là Thất ca của đệ thì đệ gọi ta một tiếng. Nếu không thì hãy giống như mẫu phi, coi như ta chưa từng tồn tại đi!”
Dứt lời, hắn thả tay ra, xoay người rời đi.
“Thất ca!” Nhìn bóng lưng của hắn, Tiêu Dật nhịn không được kêu lên.
Tiêu Duệ dừng một lát, cuối cùng vẫn giải thích một câu, “Đệ cũng nghe thấy rồi đấy, người nọ có thù với cả ta và Thất tẩu của đệ. Nếu ta đi tìm trễ một khắc, Thất tẩu của đệ lại thêm một phần nguy hiểm! Đã vậy, đệ còn muốn khuyên ta sao?”
Tiêu Dật há miệng, nói: “Đệ sẽ nói với phụ hoàng việc buôn bán của huynh ở Tây Bắc có vấn đề, huynh không kịp hồi bẩm, lập tức lên đường.”
Lần trước, vì tìm Dư Lộ, Tiêu Duệ đã góp một số bạc lớn từ Giang Nam vào quốc khố. Nếu lúc này có liên quan đến buôn bán, Thừa Nguyên Đế luôn không có yêu cầu cao với hắn hoàn toàn có thể chấp nhận.
Tiêu Duệ thở dài nói: “Đa tạ!” Tuy rằng, hắn đã không cần.
Hơn mười ngày rồi, vết thương của Trần Chiêu đã sắp khép lại mà Tiêu Duệ vẫn chưa tìm đến. Từ sự chờ mong lúc bắt đầu, Dư Lộ dần dần chuyển sang thất vọng.
Đương nhiên cô không hoài nghi tình cảm Tiêu Duệ dành cho cô, cô biết chỗ mà Trần Chiêu mang cô đến trốn không dễ dàng tìm được.
Dù hắn thực sự tìm khắp bốn phương tám hướng, sao hắn có thể biết rằng thật ra Trần Chiêu vẫn không đi xa mà chỉ ở trong một rừng cây nhỏ ở phía Bắc này chứ? Theo lẽ thường thì hẳn phải chạy thẳng luôn chứ?
Hơn mười ngày nay, có quỷ mới biết được cô phải trải qua những gì!
Trần Chiêu sợ cô đi, căn bản sẽ không đi tìm thức ăn người bình thường hay ăn. Ngay cả lần mang thức ăn về duy nhất, cô phải đổi một bộ quần áo khác, Trần Chiêu cũng phải đánh ngất cô, đi ra ngoài tìm bộ đồ khác, thuận tiện cầm mấy cái bánh bao và một ít muối ăn về mà thôi.
Hơn mười ngày nay, mỗi ngày cô đều ăn cá Trần Chiêu bắt từ sông, ăn mấy món hoang dã trong rừng. Lúc đầu là không thêm gì hết, gần đây cũng chỉ thêm có muối!
Một ngày hai ngày khi còn quá đói thì còn được. Ăn mấy ngày liên tục, cô thực sự muốn chết. Mấy ngày nay cô đều cảm thấy không có sức gì, chỉ sợ dù bây giờ cô có cơ hội chạy trốn thì cũng không đi được đâu xa. Cũng không biết đây có phải do Trần Chiêu cố ý hay không nữa!
Hôm nay lại là ăn cá. Trần Chiêu xiên tầm bốn năm con cá lớn bằng bàn tay về, thấy Dư Lộ đang ngồi dưới tàng cây, lúc thì nhíu mày lúc thì lắc đầu, dáng vẻ không vui cho lắm.
Hắn không chủ động đi đến hỏi, thu tầm mắt lại, đốt lửa lên. Cá đều đã được xử lý tốt, đốt lửa xong là có thể nấu ngay. Nhìn cái lọ bể nhặt được bên chân, hắn lại ngẩng đầu nhìn sang.
“Ta mới lượm được cái lọ bể, đã rửa sạch rồi, lát nữa chúng ta không những được ăn cá nướng mà còn có thể ăn canh cá nữa. Lát nữa ta sẽ đi lấy ít rau dại.” Hắn nói, còn đưa cái lọ bể được chà đến tỏa sáng cho Dư Lộ nhìn.
Ngay cả nhìn Dư Lộ cũng lười nhìn, “Cũng không biết trước kia cái lọ này có đựng phân hay nước tiểu gì không, lại còn không biết bị vứt ở ngoài đã bao lâu, ngươi vừa nhặt được liền mang đi nấu canh cá, đúng là không thể hiểu nổi mà!”
Tay Trần Chiêu trầm xuống, lọ sành rớt xuống cỏ, lăn hai vòng. Nữ nhân này... Hắn thấy nàng ăn không quen mấy thứ này, có lòng tốt muốn cải thiện thức ăn cho nàng, kết quả là nàng lại nói những lời này khiến hắn khó chịu.
Như vậy thì sao mà nuốt trôi được?
Dư Lộ nhìn lại, bĩu môi, “Trần Chiêu, người sai ngươi bắt ta không có kế hoạch gì tiếp sao? Nhiều ngày như vậy, không phải mục đích của người kia là để cho ngươi và ta trốn trong mảnh rừng này đấy chứ?”
Không phải là không có kế hoạch sau mà là không liên lạc được.
Trần Chiêu biết, chỉ sợ Tiêu Duệ đã điều tra ra là công chúa Ngu Văn sai người bắt Dư Lộ rồi. Nghiêm trọng hơn chút, biết đâu hắn ta đã điều tra ra người bắt Dư Lộ là hắn nữa.
Cho nên, vì chưa chuẩn bị hết cho mọi tình huống, hắn thực sự cảm thấy tiến thoái lưỡng nan*. Hắn tuyệt không thể đưa Dư Lộ trở lại kinh thành, nhưng nếu Tiêu Duệ biết người bắt Dư Lộ đi là hắn, vậy hắn cũng không thể mang Dư Lộ đi Tây Bắc, chỉ có thể vẫn luôn ẩn núp để Đại ca được an toàn.
*Tiến thoái lưỡng nan: ở vào tình thế bế tắc, khó xử, tiến cũng khó mà lui cũng khó.
Là hắn thiếu suy xét, lẽ ra trước đây hắn phải an bài cho Đại ca xong rồi mới trở lại kinh thành.
Chỉ là cứ ẩn núp như vậy cũng không phải kế lâu dài.
Trân Chiêu nhặt cái lọ bể kia lên, “Kế tiếp hẳn sẽ phải chạy thường xuyên, ngươi ăn món tốt chút để bồi bổ, sau đó chúng ta sẽ xuất phát.”
Dư Lộ không nhịn được nói: “Thân thể lúc đầu của ta vốn vô cùng tốt, nhưng cứ theo ngươi như vậy, chỉ sợ càng ngày càng không xong.”