Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Thật, thật mang thai rồi sao?
Có khi nào là vì điều kiện sinh hoạt đột nhiên kém đi, gây ảnh hưởng đến thân thể nên kinh nguyệt đến chậm không?
Dư Lộ không biết, nhưng cô cũng không dám kêu Trần Chiêu tìm đại phu cho mình. Thậm chí cô cũng không dám để lộ nỗi lo của mình, mặc dù đa số thời gian cô đều muốn sờ bụng một cái, mặc dù một đường lên Bắc, thỉnh thoảng họ có thể ở nhờ nhà dân nào đó, thỉnh thoảng họ có thể ở tạm một khách sạn nhỏ trong một trấn nhỏ.
Vô số lần lúc muốn xoa bụng, hai tay cô lại nắm chặt lấy nhau, tận lực phóng tầm mắt mình ra xa. Sau đó lại nghĩ, mình ngụy trang như vậy không biết đứa nhỏ có khổ sở không.
Thành Thất đã nói cho Tiêu Duệ rồi đi?
Tiêu Duệ đã biết, có khi nào bây giờ đang trên đường tới cứu cô không, có khi nào... ngày mai hắn sẽ đến không?
Nhưng càng chờ đợi lại càng thấy đau khổ, bởi vì lần nào cũng là thất vọng cả. Tuy Dư Lộ cũng cố ăn, cũng để ý đến thân thể của mình hơn nhưng cô vẫn càng ngày càng gầy đi, cả người cũng càng ngày càng thẫn thờ.
Trần Chiêu thấy vậy, Trần Ngũ cũng thấy thế. À, Trần Ngũ là một trong những tử sĩ Trần Chiêu nuôi, được ban cho họ Trần, lại vì đứng hàng thứ năm nên gọi là Trần Ngũ.
Dư Lộ lại muốn sờ bụng rồi. Cô nắm chặt hai tay, mắt lại nhìn về phía xa.
Trần Ngũ thấy vậy, bèn nói với Trần Chiêu: “Trần gia, có phải Dư cô nương có chỗ nào không đúng không, nhìn cứ là lạ. Lúc chúng ta đến điểm dừng chân tiếp theo, chúng ta có nên mời đại phu khám cho nàng ấy không?”
Trần Chiêu cũng rất lo lắng.
“Ta đang có ý đó, nhưng mà...” Hắn hơi lúng túng một chút, không biết vì sao mà gần đây Dư Lộ càng ngày càng không muốn để ý đến hắn.
Trần Ngũ xung phong nhận việc, “Trần gia, để ta đi nói đi.”
Trần Chiêu gật đầu.
Trần Ngũ vừa đề nghị, Dư Lộ lập tức tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn hắn, đầu lắc như trống bỏi, “Không cần không cần, ta bình thường mà, cần gì phải mời đại phu!”
Trần Ngũ nói: “Dư cô nương, Trần gia cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi.”
Dư Lộ vẫn lắc đầu, giọng rất kiên định, “Không cần!” Cùng lúc đó, khi Trần Chiêu nhìn qua, cô còn hung tợn trừng mắt với hắn.
Trần Chiêu nhìn thẳng cô, cũng không vì thái độ của cô mà dời đi tầm mắt.
Chân mày Trần Ngũ nhíu chặt lại, bước lại gần Dư Lộ nhỏ giọng nói: “Dư cô nương, ta khuyên ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Trần gia khoan dung với ngươi, nhưng ta thì không vậy đâu, trừ phi...”
Trừ phi ngươi không muốn sống nữa!
Lời này hắn còn chưa nói ra miệng, Dư Lộ bỗng sợ đến lui lại, dưới chân vấp một cái ngã xuống đất.
Động tác quá nhanh, Trần Ngũ không kịp kéo cô, Trần Chiêu lại cách khá xa, lúc chạy tới Dư Lộ đã té ngã.
Mặc dù ngồi dưới đất nhưng khi gặp nguy hiểm, theo bản năng, Dư Lộ ôm lấy bụng mình.
“Ngươi không sao chứ?!” Trần Chiêu hỏi gấp.
Mặt Dư Lộ trắng bệch, nghe tiếng hỏi dồn dập như vậy, khó khăn lắm cô mới lấy lại tinh thần, nhưng không cách nào nói ra lời, chỉ lắc đầu với Trần Chiêu.
Trần Chiêu đã cầm lấy cánh tay và vai cô, định dìu cô đứng dậy.
Dư Lộ phản ứng kịp, vội vàng đẩy Trần Chiêu ra, “Không cần, ta tự đứng lên được.” Vẫn như vậy, có thể không tiếp xúc với hắn thì Dư Lộ không tiếp xúc, giờ cô còn có thai, cô càng không muốn đứa nhỏ “thấy“.
Dư Lộ như vậy khiến Trần Chiêu không thể không buông tay.
Hắn nhìn Dư Lộ cố gắng đứng dậy, đứng lên đi một bước thành hai bước, rõ ràng là muốn cách hắn rất xa, trong lòng nhịn không được thấy chua xót.
Bây giờ, Dư Lộ không chỉ không có cảm tình gì với hắn mà còn chán ghét hắn nữa.
“Đến chỗ nghỉ ngơi tiếp theo, đi tìm một đại phu xem sao đi, ngươi bây giờ gầy đi rất nhiều.” Giọng hắn rất thấp nhưng cũng rất bình thường, giống như không bị dao động bởi phản ứng của Dư Lộ.
Dư Lộ rũ mắt xuống, chỉ thấy được ống quần màu đen và đôi giày màu đen của hắn và Trần Ngũ. Giọng cô không dám cứng rắn như lúc nãy nữa, “Thật không cần, ta chỉ là ăn không ngon ngủ không yên mà thôi. Đến chỗ nghỉ tiếp theo, chỉ cần ăn ngon chút là được rồi.”
Trần Chiêu hỏi liền: “Ngươi muốn ăn gì?”
Dư Lộ không nghĩ nhiều: “Muốn ăn canh gà, canh xương hầm cũng được, hoặc ăn chút thịt và cá.” Có thể tranh thủ được thì cô phải tranh thủ. Nếu như có thai thật, cô muốn dùng hết sức để đứa nhỏ có thể tốt hơn chút.
Trần Chiêu gật đầu, nhìn Trần Ngũ một cái rồi xoay người rời đi.
Trần Ngũ không khách khí nhìn Dư Lộ, hừ hừ nói: “Được được được, muốn ăn thì cho ngươi ăn, đi, mau lên xe ngựa đi!”
Hai chiếc xe ngựa, Dư Lộ ngồi trên một chiếc, bên trong chất một ít vải vóc và lá trà, một chiếc khác thì chứa đầy các loại vải vóc và lá trà khác, từ Trần Ngũ và Trần Chiêu mỗi người đánh một chiếc. Không biết bọn họ tìm những thứ này ở nơi nào, giả trang thành tiểu thương nhân đi đến Tây Bắc.
Dư Lộ lên chiếc xe ngựa Trần Chiêu đánh, ngồi được một lát, xe ngựa từ từ chuyển động.
Ngồi trong xe ngựa không có ai, Dư Lộ mới dám đưa tay sờ bụng. Lúc nãy chỉ bị ngã đau ở mông, cái bụng không bị va chạm, sẽ không bị sao đâu ha.
Đây là một cửa thành có chút cũ, cũng không cao lắm, nếu người có võ công tốt thì không cần thang, chỉ cần nhảy hai ba cái là leo qua được rồi.
Mà lúc này, trước cửa thành có một nam nhân mặc bộ đồ cũ nát, trên người mang theo vô số vệt máu, trông vô cùng chật vật dựa vào cửa thành. Có lẽ vì hắn quá mức gầy yếu, có lẽ trông hắn quá mức đáng thương, hắn cứ dựa vào đó, không ai quản hắn.
Trời tháng bảy, tháng tám, ánh nắng vô cùng mãnh liệt, đứng đợi ở đây rất là mệt mỏi, nhất là với nam nhân thoạt nhìn bị thương không nhẹ nữa. Hắn híp mắt nhìn đằng trước, môi khô đến nứt ra chảy máu, mặt hồng lên không bình thường, thoạt nhìn thực sự rất đáng thương.
Thấy hai chiếc xe ngựa đi đến, ánh mắt hắn híp chặt hơn nữa, nhưng giữa khe hở ở mắt lại đầy tia sáng.
Xe ngựa dần dần đến. Nhìn người đánh xe đằng trước, hắn không có phản ứng gì, nhưng khi nhìn đến người phía sau, tuy người nọ có để ria mép, đồ mặc trên người rất phổ thông, trên cổ còn đeo chiếc dây chuyền bằng vàng trông rất tục tĩu nhưng hắn vẫn nhảy bật lên như phản xạ có điều kiện.
Trần Ngũ là người đi đằng trước, hắn nhất thời sợ run trong lòng.
Một người giống như đã chết đột nhiên bật dậy, hình ảnh đó trông rất đáng sợ. Hắn còn chưa nghĩ ra cách ứng đối, người kia đã nhìn sang bên này với vẻ mặt mừng như điên, sau đó hắn ta bước lên phía trước, chỉ là mới bước được hai bước thì hắn ta lại đột nhiên dừng lại.
Hình như hắn ta đi đứng có chút bất tiện, khi dừng đột ngột như vậy, hắn ta lập tức bị vấp và ngã xuống đất.
Nhưng hắn ta không ngồi dậy nổi, quỳ trên mặt đất một lát. Cho đến khi hắn vào cửa thành, hắn mới phát hiện tên kia đã ngồi dậy, dựa lưng vào tường thành, lại có bộ dạng híp mắt nửa chết nửa sống.
Hàng năm đều có việc lạ, năm nay đặc biệt nhiều!
Trần Ngũ tùy ý cảm thán một câu, không có để trong lòng.
Vào trấn nhỏ, đi thẳng đến một khách sạn thường thường, thuê phòng, Trần Ngũ nhận được ánh mắt ra hiệu của Trần Chiêu, theo hắn đi sang căn phòng cạnh phòng nhốt Dư Lộ.
Bọn họ không lo Dư Lộ sẽ chạy trốn. Công lực của hai người đều tốt, lại luôn luôn chú ý đến động tĩnh bên kia, dù họ không biết được mọi cử động của Dư Lộ nhưng để nắm bắt hành tung là đủ rồi.
Mà Dư Lộ cũng rất thông minh. Cô biết một nữ nhân như cô có chạy trốn thì càng nguy hiểm hơn, nên dọc đường đi lên về phía Bắc cô không cố tìm cách chạy trốn nữa.
Chẳng qua, vừa mới thuê phòng xong, Trần gia tìm mình có chuyện gì nhỉ? Trần Ngũ vừa vào phòng liền hỏi ngay.
Vào phòng rồi, mặt Trần Chiêu không giữ được nét bình tĩnh nữa. Hắn không trả lời câu hỏi của Trần Ngũ ngay mà là bắt lấy tay hắn, vội vàng nói: “Trần Ngũ, giờ ngươi chạy nhanh đến cửa thành, ngươi còn nhớ rõ nam nhân quần áo nhếch nhác ngồi dựa vào cổng thành không? Ngươi đi đi, lặng lẽ mang hắn đến đây cho ta!”
Trần Ngũ khó hiểu, “Trần gia, sao chúng ta phải làm vậy?”
Trần Chiêu vội la lên: “Đó là Đại ca của ta! Chắc là huynh ấy trốn ra được, nói không chừng Thành Vương đang ở gần đây rồi! Ta không tiện lộ mặt đi tìm huynh ấy, ngươi đi thay ta đi, nhưng không cần phải đích thân đi đâu, đi tìm người giúp mang huynh ấy tới là được rồi!”
Mặt Trần Ngũ nghiêm lại, lập tức đồng ý.
Tận đêm khuya, Trần Ngũ mới mang Trần Bì đã thay quần áo sạch tới.
Lúc đó Trần Chiêu đã ở trong phòng của Dư Lộ được nửa buổi chiều. Nhìn Dư Lộ ăn cơm tối xong, hắn vẫn ngồi ở đó nhắm mắt dưỡng thần.
Đến khi nghe được động tĩnh bên ngoài, hắn mới mở mắt ra, nhìn thoáng qua Dư Lộ đã nằm ngủ trên giường, hắn mới rón rén đi ra ngoài.
Trong gian phòng bên cạnh, Trần Bì vừa thấy Trần Chiêu liền nhào lên ôm lấy hắn, thấp giọng bật khóc, một lát sau vẫn không nói được câu nào.
Trần Chiêu biết, bởi vì hắn nên Đại ca mới phải chịu như vậy.
“Đại ca!” Trần Chiêu cũng vô cùng khó chịu. Kiếp trước, bởi vì hắn nên Đại ca không có tiền đồ tốt, kiếp này, vẫn bởi vì hắn mà Đại ca phải thảm như vậy, “Đại ca, là đệ có lỗi với huynh!”
Tiếng khóc của Trần Bì ngưng lại, sau đó buông hắn ra, đập vào ngực hắn, “Nói gì vậy, chúng ta là huynh đệ ruột, sao lại nói những lời xa lạ như thế?”
Sự khoan dung của Đại ca khiến Trần Chiêu vô cùng hổ thẹn, nhưng hắn cũng không nói thêm nữa, hắn có vấn đề cần hỏi càng quan trọng hơn.
“Đại ca, sao huynh lại ở đây? Còn có, huynh bị sao vậy, đệ thấy huynh bị thương, có phải Thành Vương tìm thấy huynh rồi không? Có phải hắn đánh huynh không?” Trần Chiêu có rất nhiều vấn đề, quan trọng nhất là, Đại ca trốn ra được, nếu Tiêu Duệ không ở chỗ này, vậy hắn cũng không cần mang Dư Lộ chạy theo hướng Bắc nữa.
Đại ca an toàn, họ có thể vẫn đi về phía Nam, hoặc về phía Đông, nói chung là cách nơi này càng xa càng tốt.
Trần Bì gật đầu, nói: “Đúng vậy, Thành Vương đã đến Tây Bắc rồi, hắn bắt ta. Ta vất vả lắm mới trốn thoát được. A Chiêu, đến cùng là đệ đang làm gì, nghe nói đệ bắt cóc trắc phi của Thành Vương?”
Trắc phi? Đời này Dư lộ thực sự tốt số hơn đời trước, nhưng mà... nhưng mà mang nàng ấy đi rồi, về sau hắn chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với nàng ấy.
Hắn không gạt Đại ca, “Không phải là trắc phi, huynh cũng biết đấy là ai, chính là cái người lúc trước ở Tầm Phương viện ấy.”
“Dư chủ tử?” Trần Bì rất kinh ngạc, “A Chiêu, đệ bắt cóc Dư chủ tử làm gì? Không phải là đệ muốn báo thù đấy chứ? A Chiêu, không được, đệ không thể làm vậy được. Khúc cô nương và Khúc phụ, họ vẫn còn ở trong tay Thành Vương đấy, ta chỉ có thể tự trốn đi, không thể cứu họ ra được. A Chiêu, Dư chủ tử ở đây, đệ có thể thả Dư chủ tử ra không?”
Rốt cuộc là đường đệ ruột, Trần Bì vẫn còn ôm chút hi vọng.