Mấy nha hoàn quỳ trên mặt đất, cả thở mạnh cũng không dám.
Cái tội này vừa lớn vừa nhỏ. Nhỏ, vì nhất thời chỉ bị chê trách thôi, nhưng lớn, vì bị nói trong lòng không có chủ tử. Làm nha hoàn, tâm tư của ngươi không đặt lên chủ tử, thế ngươi đặt ở đâu?
Vậy nên không ai dám biện hộ cho mình.
Tiêu Duệ lạnh lùng nhìn mấy cái nha hoàn, nghĩ không thể phạt hết cùng một lúc khiến không có ai hầu hạ Dư Lộ được, nên nói với Thôi Tiến Trung: “Kéo hai đứa này xuống, mỗi người đánh tay ba mươi cái. Nếu còn có lần sau, trực tiếp đuổi ra khỏi phủ!”
So với chuyện bị đuổi ra phủ, việc bị đánh tay ba mươi cái cũng chỉ là chuyện nhỏ. Hương Lê và Thạch Lưu vội vàng dập đầu tạ ân, đứng lên đi nhận phạt.
Dư Lộ ở trong tịnh phòng nên không nghe thấy gì hết, rửa mặt xong, lúc ra không nhìn thấy Tiêu Duệ, chạy nhanh như chớp vào phòng trong đổi y phục. Bởi vì không biết bên ngoài có chuyện gì, Dư Lộ đành phải tự buộc cho mình cái đuôi ngựa dài rồi đi ra ngoài.
Anh Đào nghiêm cẩn mang điểm tâm đến.
Dư Lộ vẫn chưa gọi điểm tâm. Đây là do Tiêu Duệ phân phó, một bát cháo tổ yến, bốn cái bánh bao, tám cái há cảo, và bốn cái nem rán. Ngoài ra còn có mấy món phù hợp để ăn sáng, một chén canh, tuy ít nhưng đầy đủ.
Dư Lộ ngồi xuống. Vì có Tiêu Duệ, lúc Dư Lộ nhìn quanh không thấy Hương Lê với Thạch Lưu cũng không dám hỏi, đành phải ngồi im lặng gắp cái nem rán ăn.
Tiêu Duệ đã ăn rồi, nhưng vẫn lấy một chén canh chậm rãi uống với Dư Lộ. Đến khi thấy Dư Lộ ăn đủ rồi mới hỏi: “Gần đây ngươi rất thân với Đào di nương và Tạ di nương thì phải?”
Việc không thể nói chuyện có chỗ tốt là không cần vội vàng giải thích, nên chỉ cần khống chế biểu cảm trên mặt, là có thể ẩn núp tâm tình được. Không biết Tiêu Duệ hỏi như vậy là có ý gì, Dư Lộ chỉ biết nháy mắt nhìn hắn, không chịu trả lời.
Tiêu Duệ nhìn bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu của cô, không nhịn được đưa tay sờ tóc, nói: “Có phải đang chán không?”
Dư Lộ biết kiểu người mà Tiêu Duệ thích Tiêu Duệ ghét, nhưng mà vì sợ hắn, cô không dám lộ vẻ không thích hắn. Người bên ngoài có thể không biết, nhưng cô thì khác, cô biết chẳng qua mình chỉ là thế thân mà thôi, nên với hành động dịu dàng của Tiêu Duệ, cô không thấy cảm động chút nào, mà chỉ thấy ghê ghê.
Nhưng dù khó chịu đến đâu thì cũng biết làm sao đây. Đừng nói chạy trốn, đừng nói phản kháng, chỉ cần cô nói câu nào khiến Tiêu Duệ bất mãn, chắc chắn hắn có thể bóp chết cô trong cơn nóng giận.
Dư Lộ rất muốn đi xa, nhưng mà Trần Chiêu thật sự cách cô quá xa vời.
Cô vừa nghĩ liền đỏ mắt, nghiêng đầu nhìn chỗ khác, không chịu nhìn Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ biến sắc, duỗi tay nắm lấy cổ tay của cô: “Làm sao thế? Có người khiến ngươi khó chịu? Hay là muốn gặp người nhà, muốn mấy tỷ muội trong cung hồi trước?”
Dư Lộ giãy giụa mãi mà vẫn không thoát khỏi, mọi uất ức và không cam lòng lại dâng lên, gần như không nhịn được.
“Chiều nay gia phải ra ngoài một chuyến, có lẽ phải đến cuối tháng chín mới trở về được. Lần này không tiện mang theo ngươi. Hay là gia vào cung, mang mấy tỷ muội của ngươi ra khỏi cung, kêu mấy người đó hầu hạ, nói chuyện với ngươi. Được không?” Bộ dáng này của Dư Lộ khiến Tiêu Duệ thấy không nỡ. Nhưng nhìn rõ thái độ chống đối của Dư Lộ, hắn chỉ phải nắm tay cô thật chặt, không nghiêng người ôm cô.
Dư Lộ vẫn không nói chuyện, chỉ lắc đầu.
Tiêu Duệ nói: “Sao, không thích các nàng ấy, hay là sợ phiền phức? Không có phiền, chỉ cần gia vào cung nói một tiếng với nương nương là được rồi.”
Coi như đến đây hơn nửa tháng, nhưng số lần thực sự tiếp xúc với Tiêu Duệ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Không biết trước giờ Tiêu Duệ có dịu dàng với nguyên chủ như vậy hay không, nhưng đây là lần đầu tiên Dư Lộ được đối xử như vậy. Uất ức trong lòng Dư Lộ cứ trào dâng, dưới sự dịu dàng của hắn, cô đặt nỗi sợ qua một bên, rốt cuộc bạo phát.
“Không muốn!” Cô nói, hất tay Tiêu Duệ ra.
Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám đối với hắn như vậy. Ánh mắt Tiêu Duệ lập tức nghiêm lại, nhưng thấy hàng lệ trên mặt Dư Lộ, hắn tận lực khắc chế, đè cơn tức xuống.
“Sao vậy? Ngươi muốn cái gì, nói hết ra. Chẳng lẽ gia không thỏa mãn ngươi được?” Tiêu Duệ suy nghĩ một lát, thực sự không nghĩ tới Dư Lộ đang bực cái gì: “Ngươi đang trách gia mấy ngày nay không đến Tầm Phương viện nhìn ngươi sao?”
Thời gian này bận quá. Mười ngày có đến năm ngày ở thư phòng, còn lại đều đến chỗ Đào di nương, cũng chỉ vì nàng ta có tay đấm bóp tốt, khiến nàng ấy giúp mình thả lỏng thôi, nếu không thì cũng chỉ đi đến chỗ Tạ di nương đôi lần.
Giờ bắt đầu ghen rồi?
Tiêu Duệ không quá vui vẻ. Thế này đã ghen, đợi hắn cưới Chính phi trắc phi rồi, nếu ở bên kia hơn phân nửa thời gian, có phải ghen lật trời rồi không?
Hắn đưa tay bế Dư Lộ lên, ôm chặt trong ngực, cúi đầu ép cô nhìn thẳng vào hắn: “Nói!”
Dư Lộ hừ lạnh: “Không phải là không cho phép ta nói chuyện sao?”
Tiêu Duệ ngẩn ra, nói: “Hiện tại cho phép.”
Ngươi cho phép thì ta nói, đây không phải quá mất mặt sao?
“Ngươi không thể mang ta đi, vậy ngươi muốn dẫn ai?” Nàng nói: “Tạ di nương? Đào di nương? Hay còn nữ nhân nào khác?” Không dám nói đến việc mình là thế thân, cũng không muốn cầu hắn cho mình đi cùng, Dư Lộ đành phải quanh co lòng vòng.
Tiêu Duệ nhìn cô một lát, bỗng dưng nở nụ cười.
Đúng là ghen rồi, sức ghen còn rất lớn nữa.
Nhưng mà, khi cô nói những lời này, hắn lại không thấy tức giận chút nào.
“Đều không mang!” Hắn nói: “Lúc này có chính sự, ai cũng không mang, cũng không tìm người khác. Đợi xong hết việc, cuối tháng sau trở về.”
Dư Lộ chậm chạp phát hiện lời mình khiến hắn hiểu lầm, chỉ sợ trong lòng đang đắc ý chết được đi. Cô vùng vẫy không ra, đành nhấp miệng cúi đầu, nói: “Vẫn là mang đi đi, nếu không, lúc ngươi có nhu cầu thì phải làm sao đây. Mang theo, ít nhất còn giải quyết được, không cần vội vàng tìm.”
Ta nói những lời này, ngươi sẽ không hiểu lầm ta thích ngươi nữa chứ?!
Thật ra nhu cầu về phương diện kia của Tiêu Duệ không lớn. Tuy hắn đã mười bảy, đúng ở trong giai đoạn huyết khí phương cương, nhưng hồi trước trong lòng có Bạch nguyệt quang, nhìn ai cũng thấy không đủ tốt. Đào di nương mỗi tháng không nhất định phải đến một lần, Tạ di nương thì có thể hai ba lần gì đó, nhưng khoảng thời gian này hắn lo lắng Tiêu Dật, đến đó chỉ vì đi tìm hiểu chút.
Xuất hành lần này không phải không thể dẫn người theo. Nếu không đi cùng Tiêu Dật, hắn nguyện ý mang theo Dư Lộ. Nhưng có Tiêu Dật ở, Tiêu Duệ liền không muốn. Hắn không muốn cho Tiêu Dật thấy Dư Lộ. Còn những nữ nhân khác, mang theo thì không tiện, chi bằng không mang.
“Được rồi, đừng giận dỗi, ai cũng không mang.” Tiêu Duệ nhẹ nhàng vỗ vỗ Dư Lộ: “Gia nói là giữ lời.”
Dư Lộ rất muốn cầu hắn mang!
Từ đã, phải đi hơn một tháng???
“Ngươi, ngươi đi lần này, cần rất nhiều người hả? Nếu không sẽ gặp nguy hiểm?” Dư Lộ nói xong, liền nhìn Tiêu Duệ với đôi mắt mong chờ.
Nói cho ta biết, ngươi mang ai đi?
Có lưu Trần Chiêu lại hay không?
Nếu hắn lưu lại có khi mình có đường chạy!
Không có Vương phi, không có trắc phi, Thôi Tiến Trung cũng đi theo. Trong nhà không có đại vương, chỉ cần cô có thể khuyến khích được Trần Chiêu, là chắc chắn có đường chạy.
Tiêu Duệ thấy mắt cô lóe lên tia lo lắng, cúi đầu hôn trán cô, dịu dàng nói: “Không cần. Chỉ mang theo Trần Chiêu là được, gia để Thôi Tiến Trung ở nhà. Nếu ngươi có việc gì thì, cứ tìm hắn.”
Một lòng nhiệt tình của Dư Lộ trong nháy mắt bị lời này xối không còn.
Trời cũng không giúp cô!
“Gọi người đến chải đầu cho ngươi. Tối nay mới đi, giờ gia mang ngươi đi vòng vòng.” Tiêu Duệ bật cười, tưởng cô lo lắng một người Trần Chiêu là không đủ nên xuống tinh thần: “Hôm nay gia mang Trần Chiêu theo, lát nữa cho ngươi thấy một chút bản lãnh của hắn. Có hắn ở, ngươi cứ yên tâm về sự an toàn của gia.”
Vốn Dư Lộ không muốn đi, thấy hắn nhắc đến Trần Chiêu, không muốn đi cũng phải đi. Trong hoàn cảnh khó khăn, muốn có tự do, ngày lành, thì không thể bỏ qua cơ hội dù chỉ nhỏ bé nào.
Tiêu Duệ tạm thời không rời khỏi, Dư Lộ giãy ra khỏi hắn, gọi người bên ngoài: “Hương Lê!”
Hương Lê đã chịu phạt xong, nghe vậy nói vâng một tiếng, lập tức tiến vào.
Dư Lộ vừa đi vào phòng trong vừa nói: “Sơ cho ta cái đầu đơn giản, chốc nữa ta phải ra ngoài.”
Hương Lê gật đầu, đợi Dư Lộ ngồi xuống trước bàn trang điểm, liền cầm lược lên giúp Dư Lộ chải đầu. Chịu đánh ba mươi cái, lại đánh thật mà không lưu tình chút nào, khiến tay Hương Lê trong thời gian ngắn đã sưng hết lên, nhiều chỗ còn bị đánh ra máu.
Đôi tay như vậy cầm lược còn không xong, huống chi là chải đầu.
Hương Lê cầm lược còn chưa chắc, lược đã rớt. Lần thứ hai nhặt lên được rồi, để lên đầu Dư Lộ lại run tay, đập xuống đầu Dư Lộ.
Dư Lộ á một tiếng, quay đầu lại, Hương Lê cũng đã quỳ xuống, hiển nhiên thấy được tình trạng đôi tay của Hương Lê, giờ đã sưng lên không còn hình dạng đầu.