Mặc dù tay nghề của Đào di nương và Tạ di nương không thể so với các đại trù trong Vương phủ, nhưng vì làm ra sau nhiều lần nếm thử, làm cho đến thấy ngon nhất mới dám mang lên. Ngay cả canh trứng gà của Dư Lộ, dù đơn giản, nhưng cơ bản là Thạch Lưu làm, mùi vị cũng không tệ.
Một bữa cơm tối, ở trong không khí vui vẻ hòa thuận kết thúc.
Tiêu Duệ tỏ vẻ rất vui vẻ. Là nam nhân, trở về hậu viện, tự nhiên là hi vọng kiều thê mỹ thiếp sẽ hòa thuận. Tuy bây giờ thê tử chưa vào cửa, nhưng ba người thiếp ở chung hòa hợp như vậy, đây cũng là chuyện khiến người thấy vui vẻ.
Dùng cơm xong, Đào di nương và Tạ di nương mỗi người đưa quà sinh nhật của mình, một bộ áo trong và một đôi giày. Tiêu Duệ nhìn xong khen không sai, rồi gọi tiểu thái giám thu. Dư Lộ thì làm một cái hà bao, mặt trên thuê trúc xanh. Bởi cái trước cô làm trông quá xấu, nên cái hà bao này là Hương Lê làm, trúc xanh là Thạch Lưu thêu, Dư Lộ thì làm công việc kết thúc.
Tuy công việc kết thúc không như ý lắm, nhưng không ảnh hưởng quá lớn, dù sao cái hà bao này vẫn nhìn được.
Tiêu Duệ nhìn, y phục và giày không dùng ngay được, nên thuận tay treo hà bao lên người.
Đào di nương và Tạ di nương thấy, trong lòng liền biết, hôm nay sinh nhật là Vương gia, tất nhiên sẽ đi phòng của Dư di nương rồi.
Người ấy, nếu gặp người mạnh hơn mình chút xíu, thì sẽ thấy hâm mộ và ghen ghét, thậm chí còn muốn giở chút thủ đoạn nhỏ để đả kích một phen, nhưng trước người mạnh hơn mình rất nhiều, thì chỉ còn ao ước, tuyệt không dám đố kị.
Đối với Đào di nương Tạ di nương mà nói, Dư Lộ là người mà đại nha hoàn thiếp thân của Vương phi tương lai cũng có thể lung lạc. Người tài ba như vậy, phải ôm chặt bắp đùi mới là hợp lý.
Hai người nghĩ thông suốt liền đứng dậy muốn cáo từ. Dư Lộ cũng vội vàng đứng lên.
Tuy đã mấy ngày Tiêu Duệ không đến Tầm Phương viện, nhưng hành động và lời nói trước đó của hắn, Dư Lộ vẫn không dám quên. Hôm nay là sinh nhật hắn, lại uống rượu, buổi tối đáng sợ như vậy, cô cũng không muốn đụng vào.
“Vương gia, thiếp lui xuống trước vậy.” Cô nhỏ giọng nói một câu rất nhanh: “Hai ngày nay trong người có chút bất tiện.”
Cô cũng không có nói dối. Phải biết là ở trong Vương phủ, mỗi tháng đều có người chuyên môn ghi chép nguyệt sự của các di nương. Dư Lộ đoán chắc rằng nguyệt sự của cô vào khoảng hai ngày này. Hôm nay nói trước, cũng không có ảnh hưởng gì, lát nữa hơi chút che đậy là được.
Đào di nương và Tạ di nương nghe xong lời này, hai mắt đều sáng lên. Nếu người Dư Lộ không tiện, Vương gia cũng chỉ có thể đi đến chỗ hai người thôi. Hai người lập tức ngước nhìn Tiêu Duệ, trong lòng đều mong Tiêu Duệ có thể chọn đi đến chỗ mình.
Nếu không phải lời của Huệ phi hôm nay, không chừng Tiêu Duệ sẽ như ý nguyện của các nàng, nhưng bây giờ thì, hắn nói với Dư Lộ: “Ngươi về trước đi, lát nữa gia qua.”
Cái, cái gì?
Trên mặt ba di nương đều ngây ra.
Không dám cự tuyệt lại không dám phản kháng, Dư Lộ chỉ có thể đi ra cửa trước.
Trong lòng Đào di nương và Tạ di nương đều lệ chảy thành sông. Được rồi, Vương gia tình nguyện đến chỗ Dư Lộ ngủ cũng không chịu qua phòng các nàng, đây quả thực là quá đau lòng rồi!
Đào di nương hành lễ lui ra ngoài, Tạ di nương lại bị giữ lại, theo Tiêu Duệ ly khai phòng khách.
“Vương gia?” Tạ di nương thận trọng ngẩng đầu nhìn Tiêu Duệ.
Nàng cũng không cảm thấy Vương gia lưu nàng lại, là muốn làm gì với nàng trong khoảng thời gian ngắn này, mà chỗ này cũng không phải là nơi nàng có thể ở. Huống chi, sắc mặt Vương gia lúc này cũng không quá tốt. Nàng chỉ nghĩ là không biết mình đã làm sai điều gì, khiến Vương gia muốn xử lý. Tỉ mỉ suy nghĩ một lúc lâu, xác định mình không có làm chuyện gì quá phận, nàng mới an tâm hơn chút.
Tiêu Duệ ngồi ở ghế trên, mắt lạnh nhìn Tạ di nương một lát mới mở miệng: “Từ lúc ngươi vào phủ đến giờ, Cửu Hoàng tử có tìm qua ngươi?”
Cửu Hoàng tử? Đang yên đang lành, Vương gia sao lại nhắc tới Cửu Hoàng tử? Tạ di nương lập tức quỳ xuống, dứt khoát lắc đầu, “Không có. Từ khi thiếp vào phủ, vẫn chưa từng liên lạc với ngoại giới. Kể cả lúc trước, thiếp cũng chưa thấy Cửu Hoàng tử bao giờ, lại càng chưa từng nói chuyện nhiều với Cửu Hoàng tử.”
Tiêu Duệ tự nhiên biết lời Tạ di nương là thật. Địa phương khác trong phủ thì không nói, Tạ di nương ở tiểu viện, cũng là có người thường xuyên nhìn chằm chằm.
“Tốt. Ngươi nhớ kỹ, về sau không cần liên lạc với hắn nữa. Nếu không…” Hắn cũng không nói xong lời này.
Tạ di nương sợ đến trắng cả môi, run run không nói thành lời, chỉ có thể gật đầu thật mạnh mấy lần, dùng hành động này để biểu thị rằng mình nhất định nghe lời.
Nàng là do Cửu Hoàng tử đưa cho Vương gia, nàng không so được với hai người kia là do trong cung ban thưởng. Cho nên nàng càng phải cẩn thận hơn, quyết không thể lưu lại nhược điểm gì. Nếu không, kết quả của nàng, nhất định sẽ rất thảm.
Ra cửa, Bạch Lộ tiến lên đỡ lấy Tạ di nương, phát hiện tay nàng ấy lạnh như băng vậy.
“Chủ tử, làm sao vậy?” Bạch Lộ kinh ngạc không thôi.
Tạ di nương lắc đầu, đợi đi tới viện không người mới nhẹ giọng hỏi Bạch Lộ: “Từ lúc ta vào phủ có ai tới tìm ta không?! Còn ngươi nữa, cũng không có ai tìm ngươi, mà ngươi cũng không truyền tin gì ra ngoài đúng không?”
Bạch Lộ suy nghĩ cẩn thận một lát rồi lắc đầu: “Không có. Sao thế chủ tử? Sao ngài lại hỏi chuyện này? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thời gian Bạch Lộ hầu hạ nàng không tính lâu. Nhưng vào Vương phủ, hai người đã là cùng một thuyền. Nếu nàng có sai, Bạch Lộ trốn không thoát, nếu Bạch Lộ phạm sai lầm gì lớn, nàng cũng phải mất một lớp da, có khi còn cùng nhau gặp họa nữa.
Tạ di nương lắc đầu, nói: “Cái gì cũng đừng hỏi. Chỉ là về sau ngươi phải nhớ kĩ, chúng ta vào Thành Vương phủ, thì đã là người của Thành Vương phủ. Bên ngoài, bất kể là ai, cũng phải đoạn tuyệt quan hệ hết. Nếu không…” Nàng bỗng quay đầu nhìn Bạch Lộ, mắt mở thật to, “Nếu không, đến lúc đó không chỉ có ta, mà ngươi cũng phải chết!”
Bạch Lộ sợ đến tim đập thật mạnh, cái gì cũng không dám nghĩ, ngay lập tức gật đầu thề.
Dư Lộ quay về Tầm Phương viện trước, đuổi Hương Lê và Thạch Lưu đi, trở về liền mang ‘băng’, nhưng trong lòng vẫn luôn bất an, rất muốn đặt mỹ nhân hộc lên bệ cửa, nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn không làm gì hết.
Nếu Tiêu Duệ tới, cô đặt mỹ nhân hộc, chẳng phải là kêu Trần Chiêu gặp mặt? Khiến hắn không may thì không nói, ở trước mặt Tiêu Duệ, hắn cũng không bảo vệ cô được. Hôm nay, cô chỉ có thể tự ứng đối. Cũng may cô đã lấy lý do trong người bất tiện, chẳng lẽ Tiêu Duệ cầm thú như vậy, một chút cũng không để ý đến.
Tiêu Duệ tới, đổi một thân xiêm y, trên người nhìn thật thoải mái.
Dư Lộ thành thật dâng trà cho hắn rồi đứng một bên. Tuy trong lòng rất tò mò rằng hắn biết cô không có phương tiện mà vẫn tới để làm gì, nhưng vẫn ngậm chặt miệng không có hỏi.
Tiêu Duệ tâm tình không tệ, thấy cô đứng xa như vậy liền đưa tay ra: “Đứng xa vậy để làm gì, gia còn ăn ngươi được chắc?”
Dư Lộ bước lên đưa tay tới.
Tiêu Duệ kéo cô vào lòng, hôn gò má của cô, buồn cười hỏi: “Gia còn không biết, Tiểu Lộ Nhi có năng lực như vậy, lại có thể có quan hệ tốt với Đào di nương và Tạ di nương như thế.”Nếu ở hiện đại, nam nhân cũng không dám nói đến nữ nhân khác trước mặt nữ nhân của mình. Nhưng ở chỗ này, Tiêu Duệ đây là quang minh chính đại nhắc đến. Dư Lộ cũng biết, ở thời đại này, hắn như vậy là bình thường.
Cô mất tự nhiên khom người chút, không dám lau chỗ bị Tiêu Duệ hôn, đành phải giơ tay lên che mặt, khô khan nói: “Do các nàng ấy tốt, đều rất hiền lành.”
Tiêu Duệ từ chối cho ý kiến. Hắn cũng chỉ thuận miệng nói thôi, mà cũng không thích thái độ của Dư Lộ. Tâm tình của hắn rất tốt chạy qua đây, lại thấy nữ nhân phụng phịu trước mặt, làm sao mà vui vẻ tiếp được.
Hắn kéo tay Dư Lộ xuống, cầm mặt cô để cô đối diện với hắn, “Đừng để bộ dáng này. Gia đã sớm nói rồi, cho phép ngươi làm chính mình.”
Dư Lộ không dám nhìn thẳng hắn, con mắt nhìn mũi và môi hắn. Sóng mũi cao, môi trên mỏng chút, môi dưới dày chút. Dư Lộ đọc sách thấy có câu, nam nhân môi mỏng tương đối bạc tình. Tiêu Duệ như vậy, không biết là bạc tình hay thâm tình?
“Gia không phải không thích ta nói không thích ta cười sao?” Cô từ tốn nói: “Hôm nay là sinh nhật gia, ta cũng không cần làm chính mình đâu, làm dáng vẻ gia thích là được rồi.” Bây giờ cô không cười nổi với Tiêu Duệ, kĩ xảo không hợp cách.
Tay Tiêu Duệ ôm Dư Lộ xiết lại thật chặt, sau đó nhịn không được, khẽ hôn môi Dư Lộ.
Dư Lộ giật mình, vội vươn tay đặt lên ngực hắn, Tiêu Duệ lại lập tức rời đi. Cô chỉ nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Không sao, có lẽ là gia sai rồi, không nên như vậy. Ngươi là chính ngươi, ngươi cũng chỉ là ngươi, không phải người khác.”
Giọng nói rất nhẹ, tựa như đang thì thào, nhưng Dư Lộ đang trong ngực hắn, nên nghe được rõ ràng từ đầu đến cuối. Cô cũng không biết Tiêu Duệ đang nổi cái điên gì, đừng nói là không muốn coi cô là thế thân của Bạch nguyệt quang nữa đấy nhé?
Nhưng mà, hình như trong truyện đâu có chi tiết này đâu?
Có điều, dường như từ lúc cô xuyên đến đây, đã có không ít chuyện không giống trong truyện. Rõ ràng nhất, một là cô vẫn chưa lên giường với Tiêu Duệ, hai là Tạ di nương và Đào di nương. Trong truyện hai người đều hướng về nguyên chủ, nhưng cũng chỉ là mặt ngoài, trong lòng vẫn mang theo ác ý. Nhưng bây giờ cô lại thấy, hai người đấy cũng không có ý xấu gì quá lớn đối với mình.
Những việc đã cải biến này, trước mắt là chuyện tốt với cô.
Tiêu Duệ mở miệng lại: “Được rồi, còn chưa hỏi ngươi, lần trước Nhất Phẩm Hương làm đồ ăn ăn có ngon không? Nếu thích, lần sau gia lại kêu họ tới làm cho ngươi ăn.”
Tối hôm nay Tiêu Duệ bị sao vậy, sao bỗng dưng buồn nôn thế.
Dư Lộ sợ nhất là thái độ này. Cô nhìn môi Tiêu Duệ chằm chằm, nói: “Không cần. Ăn rất ngon, nhưng đầu bếp trong phủ làm cũng ngon. Ta cũng thích đồ ăn đầu bếp trong phủ làm hơn.”
Trong lòng ôm mỹ nhân, ôn nhuyễn kiều hương, nàng ấy lại nhìn môi mình chằm chằm, Tiêu Duệ ừ một tiếng, liền nhịn không được lại cúi đầu, lần nữa ngậm chặt môi Dư Lộ. Tay cũng không thành thật, mặc dù không xốc xiêm y lên, cũng là một tay xiết chặt, giữ lấy vòng eo, một tay từ vòng eo hướng lên trên.
Có phải say rượu liền dễ loạn tính?
Dư Lộ bị hành vi vô lại của Tiêu Duệ làm tức muốn chết, cắn chặt răng không cho hắn tiến vào, tay càng dùng sức đẩy ra ngoài. Không phải là dục cự còn nghênh*, mà là thực sự mâu thuẫn, muốn đẩy người ra. Tiêu Duệ nhận thấy được, đành phải buông lỏng cô ra.
*dục cự còn nghênh: nghĩa giống mặt chữ ấy, kiểu thích mà còn muốn từ chối.
“Làm sao vậy?” Hắn chỉ rời một chút, bởi vì cử động vừa rồi nên vẫn còn hơi hơi thở hổn hển.
Thật ra miệng hắn cũng không còn mùi rượu nữa, nhưng hơi thở của hắn cứ luẩn quẩn ở chóp mũi, điều này khiến Dư Lộ rất khó chịu. Tựa như lần trước đi Nhất Phẩm Hương vậy, vì hành động ôn nhu của hắn mà động tâm, lúc Trần Chiêu tới liền không còn một mảnh. Lúc này cô nhìn Tiêu Duệ, lại không dám nghĩ đến Trần Chiêu, chỉ sợ mình sẽ không nhịn được mà cho tên đăng đồ tử* trước mặt một cái tát.
*đăng đồ tử: yêu râu xanh.
“Trong người ta bất tiện!” Trong giọng nói cũng không nhịn được mà lộ ra chút không vui.
Tiêu Duệ không rõ cô đang bực mình chuyện gì, nói: “Ta cũng đâu muốn làm gì ngươi, chỉ là hôn ngươi một cái thôi mà.”
Nhưng ta không muốn cho ngươi hôn đó!
Đáy lòng Dư Lộ rất căm uất, dùng dằng muốn đi ra từ ngực hắn.
“Đừng nhúc nhích!” Tiêu Duệ xiết chặt hai tay, thanh âm cũng thấp đi một tí, “Ngươi đàng hoàng chút. Ta chỉ hôn ngươi một cái, ngươi nếu cứ nhích tới nhích lui chọc ta, ta sợ sẽ không nhịn được.”
Dư Lộ không dám động, nhưng trong lòng lại thấy khuất nhục. Cô không muốn khóc, chỉ cắn môi thật chặt.
Tiêu Duệ vì uống rượu và đang vui nên mới có chút trì độn, lúc nãy cũng đã phát giác, Dư Lộ đây là đang chống đối hắn, không cho hắn đụng. Giống như lần trước vậy, bởi vì hắn đụng vào mà sợ như lâm đại địch.
Nàng căn bản là nữ nhân của hắn, cần gì phải như vậy?
Một lần là nàng nhát gan chưa chuẩn bị xong, lần thứ hai, mọi chuyện không đơn giản như vậy nữa.
Tiêu Duệ đưa tay nâng cầm Dư Lộ, trên mặt đã không có ý cười. Dư Lộ biết hắn tức giận, không dám tránh, chỉ có thể nhìn hắn.
“Trong lòng ngươi có người khác?” Tiêu Duệ hỏi.
“Không có!” Dư Lộ lập tức lắc đầu, “Không có. Trong cung ta ai cũng không thấy. Từ lúc nương nương thưởng ta cho ngươi, vẫn ở hậu viện này, không có gặp người khác.”
Đây là lời nói thật, nhưng Tiêu Duệ lại không quá tin tưởng, “Vậy sao ngươi cứ chống đối gia như vậy? Không thích gia?”
Dư Lộ là không thích thật, nhưng cô đâu dám nói chứ.
“Nói!” Tiêu Duệ quát lên, tay cầm cằm Dư Lộ cũng không nhịn được đổi thành bóp.
Hắn tức giận như vậy, hắn sẽ giết mình sao?! Mặc dù mình có gương mặt này, nhưng hắn vừa rồi mới nói, cô chỉ là cô, hiện thực cùng truyện không giống nhau đâu.
“Không phải, thích, thích.” Dư Lộ vội nói.
Tiêu Duệ lạnh lùng nói: “Đã là thích, vậy sao phải chống đối gia như vậy? Ngươi có thể nghĩ xong rồi mới trả lời gia, gia không thích nói dối.”
Bởi vì sao? Bởi vì sao?
Dư Lộ bị thái độ của Tiêu Duệ làm sợ đến lạnh run, trong đầu lập tức nhớ đến cảnh chết của nguyên chủ trong truyện, trong lúc ấy, đầu óc cô tựa như đã tính sẵn, bật thốt lên: “Cũng vì rất thích, cho nên mới chống đối. Bởi vì, bởi vì gia có nhiều nữ nhân, ta…ta không thích!”