Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 38: Chương 38




Ngài mai chính là đại hôn. Mặc dù đã chuẩn bị cho hôn sự hơn một năm rồi, nhưng tối trước ngày xuất giá, Lâm Thục vẫn rất nôn nóng, bất an, cứ ôm cánh tay Lâm phu nhân mãi, không cho bà ly khai.

Lâm phu nhân đã ba mươi tư, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi. Đứng cùng với Lâm Thục, trông giống như tỷ muội hơn là mẫu nữ.

Bà đến Lâm gia được mười bảy năm, hài tử sinh hai đứa, bây giờ nữ nhi cũng xuất giá rồi, trong bụng lại thêm một đứa. Bà ngày thường đều được Định Quốc Công sủng ái, khiến cho bà còn ngây thơ hơn cả khuê nữ là Lâm Thục.

“Thục Tỷ Nhi chớ sợ. Xuất giá là chuyện tốt nha, ở nhà có phụ thân và mẫu thân thương con, xuất giá rồi thì có thêm vị hôn phu thương, thật tốt.” Lâm phu nhân vuốt ve mái tóc của nữ nhi, trong nét mặt không có một chút không nỡ, “Thân phận Thành Vương cao quý, người lại anh dũng tuấn mỹ, là vị hôn phu tốt mà biết bao khuê nữ cầu cũng không được đâu.”

Mẫu thân cỡ nào ngây thơ, lời nói cỡ nào đơn thuần, Lâm Thục không khỏi bật cười, ôm Lâm phu nhân chặt hơn chút nữa, “Nhưng mẫu thân à, vị hôn phu cao quý ưu tú như vậy, nữ nhi lo lắng không bắt được tâm của hắn.”

Lâm phu nhân bật cười, nói: “Cô nương ngốc, con là nữ nhi của mẫu thân, hiểu chuyện khả ái như vậy, sao lại có người không thích được. Nghe lời mẫu thân, đừng đoán mò nữa, ngủ một giấc thật ngon, để ngày mai tràn đầy tinh thần xuất giá.”

Lâm Thục bất đắc dĩ thở dài. Đúng vậy, nàng là nữ nhi của mẫu thân, nhưng khuôn mặt đẹp của bà ấy nàng chỉ thừa kế được hai phần mười, lấy cái gì để làm nam nhân vui đây?

“Mẫu thân, đêm nay ngài có thể lưu lại không, lưu lại bồi bồi nữ nhi.” Lâm Thục làm nũng với mẫu thân.

Lâm phu nhân lắc đầu thật nhanh, trên mặt bay lên rặng mây đỏ, “Không được. Không có ta ở, phụ thân ngươi không ngủ được. Vậy đi, nếu Thục Tỷ Nhi sợ, cứ gọi Minh Nguyệt vô nói chuyện với con một chút.”

Lâm Thục còn định nói gì nữa, Lâm Nhị phu nhân đã tới.

Quan hệ giữa mấy vị phu nhân của Lâm gia cũng không tốt. Lâm phu nhân nhận hết sủng ái của trượng phu, thành địch nhân của mấy vị phu nhân khác. Cho nên Lâm nhị phu nhân vừa lộ diện, Lâm phu nhân liền vỗ vỗ đầu vai Lâm Thục, vội vã giục nha hoàn đi về.

Lâm Nhị phu nhân nhìn bóng lưng chạy trối chết của Lâm phu nhân, tức giận: “Đúng là người ngốc có cái phúc của người ngốc. Nếu Thục Tỷ Nhi có năm phần vận khí của mẫu thân cháu, đời này được hưởng phúc rồi.” Nói một lát, lại thở dài, “Không đúng không đúng, dù cháu có đầy đủ vận khí của mẫu thân cháu, cháu cũng không hưởng được phúc. Cháu nha, quá thông minh. Điểm ấy giống ta, đặc biệt không tốt. Người thông minh nhìn thông thấu, thông thường đều không hạnh phúc.”

Không chỉ có Lâm Nhị phu nhân Lâm Tam phu nhân, cả bà nội của Lâm Thục là Lâm lão phu nhân, cũng nói sau lưng Lâm phu nhân mấy câu. Lâm Thục biết mấy người đang đố kị, cũng chỉ cười cười, không tiếp lời này.

“Sao Nhị thẩm lại tới đây vậy?” Nàng tiếp Lâm Nhị phu nhân ngồi xuống, tự tay rót chén trà dâng, “Có chuyện gì không?”

Lâm Nhị phu nhân nâng chén trà trong tay, nói: “Là phụ thân cháu gọi tới. Mẫu thân cháu như vậy, cái gì cũng không học được. Dù sao ta cũng là Nhị thẩm của cháu, cũng phải nói cho cháu biết.”

Lâm Thục là đích nữ của Định Quốc Công, Lâm gia chi thứ hai thứ ba đều phải dựa vào đại phòng, nên dù tất cả mọi người đều không thích Lâm phu nhân, nhưng với đứa cháu rất biết làm người như Lâm Thục, cũng nổi lên vài phần thật tình. Tỷ như Lâm Nhị phu nhân, có một nữ nhi, nhìn Lâm Thục liền nghĩ đến nữ nhi nhà mình, đương nhiên là luyến tiếc nàng gả ra ngoài lại cái gì cũng không hiểu. Không có mệnh như mẫu thân nàng, lại phạm mấy khuyết điểm như mẫu thân, đắc tội hoàng gia, toàn Lâm gia cũng không có quả ngon để ăn.

Lâm Thục lập tức làm ra tư thế chăm chú lắng nghe.

Lâm Nhị phu nhân vừa uống trà, vừa chậm rãi dạy Lâm Thục một ít đạo làm vợ, lại nói chút thủ đoạn ngầm trong thế gia đại tộc, còn chuyện lấy lòng nam nhân các kiểu, bà sẽ không nói. Mấy việc quản gia đã sớm mời người dạy, còn lấy lòng nam nhân, có Lâm phu nhân ở, Lâm Thục tự nhiên cũng thường thấy.

Sau cùng, Lâm Nhị phu nhân đưa lời muốn đi, Lâm Thục tất nhiên là vô cùng cảm kích đứng dậy tiễn bước. Đến cửa, Lâm Nhị phu nhân kéo tay Lâm Thục, lấy nhanh quyển sách nhỏ từ cái túi vải đỏ trong ngực ra, nhét vào lòng Lâm Thục.

“Buổi tối trước khi ngủ, bản thân một người lặng lẽ xem.” Lâm Nhị phu nhân chỉ căn dặn một câu như vậy rồi nhanh bước biến mất trong màn đêm.

Lâm Thục cầm sách nhỏ, thiếu nữ chưa lấy chồng còn chưa hiểu gì, lập tức tiến vào phòng ngủ mở nhìn. Thấy mấy hình ảnh trong sách, mặt Lâm Thục lập tức đỏ bừng lên, kinh hoàng lấy vải đỏ bọc sách lại.

Minh Nguyệt lại ở bên ngoài hồi bẩm: “Cô nương, Quốc Công gia tới.”

Phụ thân? Mẫu thân vừa mới đi, sao phụ thân lại tới nữa?

“Tới ngay.” Lâm Thục cao giọng nói, kéo chăn ra nhét bọc vải vào, chạy vào tịnh phòng lau mặt bằng nước lạnh mấy lần mới nghiêm mặt đi ra ngoài.

Định Quốc Công Lâm Đồng Phương đuổi Minh Nguyệt ra ngoài, chỉ để lại mỗi Lâm Thục.

Lâm Thục nhìn khuôn mặt ngượng nghịu của ông, trong bụng lại buồn bực, phụ thân đang muốn nói điều gì khó xử với nàng hay sao mà lại có bộ dáng này?

Nàng chủ động cười nói: “Phụ thân có chuyện cứ nói thẳng ra đi. Còn cái gì không thể nói, nữ nhi đều nghe hết.”

Định Quốc Công hít một hơi thật sâu, khổ sở nói: “Thục Tỷ Nhi, con lập gia đình rồi mang theo mấy đứa nha hoàn, trong đó có Minh Nguyệt phải không?”

Sao phụ thân lại hỏi chuyện này?

Lâm Thục gật đầu.

“Con có thể đáp ứng với phụ thân, sau này tìm cho nàng ấy một mối hôn nhân khá chút, cho thêm ít đồ cưới, cho nàng ấy gả khá chút được không?” Định Quốc Công nói tới đây, thấy Lâm Thục lập tức trợn to mắt, có chút xấu hổ cúi đầu.

Lâm Thục chấn kinh đứng lên, giọng run run hỏi: “Phụ thân…ngài…ngài sẽ không, sẽ không đem Minh Nguyệt…”

“Con nói nhăng nói cuội gì vậy!” Định Quốc Công cắt đứt lời nàng, “Không có, phụ thân sao có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy được!”

Lâm Thục nghĩ Định Quốc Công muốn ngủ nha hoàn của nàng nên mới luống cuống như vậy, thấy Định Quốc Công phủ nhận, vẻ mặt mới thoáng bình tĩnh chút. Chỉ là nàng cũng không tin rằng, Định Quốc Công sẽ không vô duyên vô cớ mà nói những lời này, nên vẫn nhìn thẳng vào Định Quốc Công.

Định Quốc Công lúng túng ho khan hai tiếng, nghĩ trưởng nữ đã phải ủy khuất làm nha hoàn mười bảy năm, sau này ông không muốn đứa bé ấy lại phải ủy khuất thêm nữa. Nhưng nếu không nói rõ ra, lại sợ thứ nữ cũng không thể làm tốt, nên liền quyết định nói ra sự thật.

“Thục Tỷ Nhi, Minh Nguyệt nó…thật ra nó là tỷ tỷ của con.”

Tỷ tỷ? Nha hoàn Minh Nguyệt hầu hạ nàng gần mười bảy năm, lại là tỷ tỷ của nàng? Lâm Thục như nghe được chuyện cười vậy, phản ứng đầu tiên là nở nụ cười, “Phụ thân, ngài đang nói đùa gì vậy, đứa trẻ thứ nhất mà mẫu thân sinh là con mà.”

Nàng mới là đích trưởng nữ của Lâm gia!

Cũng là nữ nhi duy nhất của Định Quốc Công!

“Minh Nguyệt nó…nó không phải do mẫu thân con sinh.” Định Quốc Công không dám nhìn nữ nhi, ánh mắt của nữ nhi làm ông thấy xấu hổ, “Đứa bé ấy là do phụ thân hồ đồ trước khi kết hôn, cho nên mới…mới có. Con đừng hỏi nhiều như vậy, phụ thân thiếu tỷ con rất nhiều, coi như là con giúp đỡ phụ thân, giúp phụ thân đối tốt với nàng ấy một chút!”

Vội vội vàng vàng nói xong lời này, Định Quốc Công lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

“Đứng lại!” Lâm Thục bỗng nhiên hét lớn một tiếng, tiến lên hỏi: “Mẫu, mẫu thân có biết?”

Định Quốc Công không quay đầu lại, “Bà ấy không biết. Phụ thân không có mặt mũi nói với bà, con…con cũng đừng có nói!”

Nước mắt Lâm Thục cứ chảy xuống, trong lòng nàng vô cùng khổ sở, vô cùng tức giận, nhưng nàng không biết có nên trách Minh Nguyệt hay không.

Minh Nguyệt hầu hạ nàng nhiều năm như vậy, sớm đã không phải chủ tớ đơn thuần. Nha hoàn nàng thích nhất là Minh Nguyệt, lúc Thánh chỉ tứ hôn đến xong, người thứ nhất quyết định dẫn theo cũng là Minh Nguyệt, nhưng…nhưng nếu Minh Nguyệt cũng là nữ nhi của phụ thân, vậy nàng…nàng đang làm cái gì?

Nói cho mẫu thân!

Đúng rồi, nói cho mẫu thân đi!

Muốn cho mẫu thân đừng ngốc như vậy nữa, đừng coi phụ thân là trời, coi phụ thân là duy nhất nữa. Một người nam nhân như vậy, một người nam nhân trước khi thành thân đã có thứ nữ, một nam nhân mà ngay cả đạo đức cá nhân còn không đạt tiêu chuẩn như vậy, ông ấy căn bản không xứng đáng!

Lâm Thục khóc chạy ra ngoài.

“Cô nương, ngài muốn đi đâu vậy?” Minh Nguyệt tay xách thùng nước vừa lúc vào cửa, “Đã trễ vậy rồi, ngày mai là xuất giá, có chuyện gì để nô tỳ chạy đi thay cho, ngài nhanh tắm rửa rồi đi ngủ, đừng để ngày mai có quầng thâm ở mắt, sẽ trông xấu lắm đấy.”

Ngọn đèn dầu mờ mờ, trong bóng đêm, Minh Nguyệt không nhìn thấy biểu tình trên mặt Lâm Thục.

Nhưng Lâm Thục có thể thấy rõ ràng. Mặt nàng ấy thân thiết lại lo lắng, chắc bởi vì nhắc đến chuyện xuất giá, còn mang theo vài phần bỡn cợt. Việc này ở ngày xưa là cực kì bình thường, nhưng vào thời khắc này, lại làm Lâm Thục thấy cực kì chướng mặt.

Nàng dậm chân, bước đến trước mặt Minh Nguyệt, vươn tay xô ngã thùng nước trong tay Minh Nguyệt. Đồng thời đẩy Minh Nguyệt một cái, mắng: “Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, mấy việc này cứ để cho tiểu nha đầu làm! Ngươi là đại nha hoàn trong phòng ta, nơi nào đến phiên ngươi làm mấy thứ này!”

Lâm Thục đột nhiên quát lớn làm Minh Nguyệt hoảng sợ, đang định nhận lỗi thì thấy nước mắt trên mặt Lâm Thục, lập tức quan tâm hỏi: “Cô nương ngài làm sao vậy? Tại sao lại khóc? Là, là có chuyện gì sao?”

Nàng vừa nói vừa lấy khăn ra lau nước mắt cho Lâm Thục.

“Ngươi đúng là đồ không có lòng tự trọng! Đang yên đang lành, đại a đầu thì không làm, cứ thích đi làm mấy việc bẩn thỉu này!” Lâm Thục không cho nàng lại gần, dùng sức đẩy nàng ra, xoay người chạy vào phòng, khóa cửa lại.

Động tĩnh nơi này quá lớn, trong thời gian ngắn đã tụ tập không ít nha hoàn bà tử. Nhìn Minh Nguyệt bị ngã dưới đất, mấy nha hoàn khác của Lâm Thục gồm Minh Hà Minh Phương Minh Tâm chạy tới nâng nàng dậy, nhỏ giọng hỏi mọi chuyện ra sao.

Lâm Thục ở trong phòng nghe âm thanh ở bên ngoài, bỗng nhiên cắn tay mình thật chặt.

Nàng biết, chuyện này Minh Nguyệt không có sai, ngay cả chuyện mình là thiên kim tiểu thư nàng ấy còn không biết, nhưng mà, lúc nãy mình bị sao vậy, sao lại không khống chế được mà phát bực với nàng ấy chứ?

Rõ ràng không nên tức giận với nàng ấy.

Nước mắt Lâm Thục rơi như mưa, trong lòng thì không ngừng nghĩ, may mà, may mà lúc nãy không có xúc động mà đi tìm mẫu thân. Giờ mẫu thân đang mang thai, biết mấy chuyện này, còn không biết sẽ ra sao nữa.

“Cô nương, ngài, ngài đừng khóc.” Đại nha hoàn Minh Hà dán lỗ tai lên ván cửa, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Mai ngài thành thân rồi, nếu giờ khóc sưng mắt lên, ngày mai sẽ không trang điểm được đâu. Nếu, nếu Minh Nguyệt có làm gì sai, ngài thấy nên đánh thì đánh, thấy nên phạt thì phạt, nhưng đừng làm chính mình khó chịu chứ.”

Đúng vậy, ngày mai là ngày vui của nàng, ngày vui chỉ có một lần trong đời.

Lâm Thục nhấc tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Không sao, là do tâm trạng ta không tốt, Minh Nguyệt không có lỗi gì cả. Ngươi đi nhìn nàng ấy xem sao. Nếu bị thương thì bôi thuốc cho nàng.”

Minh Hà vội vàng nói vâng, còn nói muốn lấy nước qua đây.

Lâm Thục không muốn rửa mặt, nhưng không rửa thì không được. Ngày mai nàng có thân phận mới rồi, Thành Vương phi, đây là con dâu của hoàng gia, không thể có bất kì sai sót nào.

Nàng cúi đầu nói ừ, phân phó Minh Hà múc nước rồi trực tiếp mang đến tịnh phòng, mở khóa cửa, mình thì về phòng ngủ.

Kéo ra chăn lại thấy sách nhỏ, Lâm Thục bỗng cảm thấy vô cùng ghê tởm. Lấy chậu than, nàng cầm kéo cắt hết hai quyển sách nhỏ.

Rốt cuộc trời cũng sáng. Định Quốc Công phủ bận rộn gả nữ nhi, Thành Vương phủ thì bận rộn cưới vợ.

Thậm chí vì bận rộn nên hôm nay chỉ đưa đến Tầm Phương viện ít điểm tâm.

Thạch Lưu và Anh Đào nói nhỏ. Hai người đều rất khó chịu, Hương Lê quát lớn các nàng rồi chạy lại an ủi Dư Lộ, lại thấy Dư Lộ đã ăn ba khối bánh ngọt, uống một bát cháo lớn.

“Chủ tử, ngài…” Hương Lê lo lắng Dư Lộ không chịu được.

Dư Lộ đâu có không chịu được. Dư Lộ nghĩ đến hôm nay có thể chạy trốn lền kích động muốn chết.

Cô cười với Hương Lê: “Không biết tại sao, bánh hôm nay lại ngon vô cùng, bất tri bất giác liền ăn nhiều mấy miếng.”

Ăn điểm tâm, cô gọi hạ nhân đến thượng phòng, phân phó Hương Lê mang tráp đựng tiền tới.

“Ngày hôm nay là ngày lành, Vương gia cưới Vương phi, Tầm Phương viện chúng ta tự nhiên muốn thưởng.” Cô nói: “Mỗi người một xâu tiền, đứng xếp hàng tới lĩnh.”

Bọn hạ nhân hân hoan lĩnh tiền, cảm tạ xong rồi vui vẻ rời đi.

Đến lượt Hương Lê Thạch Lưu Anh Đào, Dư Lộ chuyên môn chuẩn bị cho mấy nàng cái hà bao, mỗi người một cái, xong lại thưởng cái vòng vàng. Là cái bình thường nhất, chuyên môn dùng để khen thưởng người khác.

Ba người đều là giống nhau, cầm vòng vàng, lại nhìn năm mươi lạng trong hà bao, ba nha hoàn đều sợ hãi.

Hương Lê sợ sệt đẩy về, “Chủ tử, cái này, nô tỳ không thể nhận.”

Thạch Lưu rất luyến tiếc, nhưng mà vẫn từ chối: “Đúng vậy! Nhiều tiền như thế, nô tỳ không thể nhận được.”

Anh Đào rất dứt khoát, không nói gì, trực tiếp quỳ xuống.

Đi đến nơi đây liền gặp được mấy nha hoàn này, ở chung cũng gần nửa năm, giờ sắp phải rời khỏi, trong lòng cũng có vài phần chua xót. Dư Lộ kéo từng người dậy, cười nói: “Sao không thể nhận được. Đây là cho các ngươi, sau này Vương phi vào phủ rồi, cuộc sống của ta liền khó khăn. Ta khó khăn, các ngươi cũng phải chịu uất ức. Ta đây là đưa đồ tốt cho các ngươi trước, để về sau nếu các ngươi bị ủy khuất gì thì cũng bớt hận ta một chút.”

Hương Lê vội hỏi: “Chủ tử ngài nói gì vậy, tụi nô tỳ sẽ không như vậy đâu. Nếu tụi nô tỳ đã tới hầu hạ chủ tử, thì cả đời này đều là người của chủ tử, đừng nói chịu uất ức, nếu chết vì chủ tử thì cũng là nên.”

Thạch Lưu gật đầu, tán thành lời nói của Hương Lê, “Chủ tử, thật không cần mà. Ngài đối xử với chúng ta rất tốt. Không chỉ là Thành Vương phủ, chỉ sợ khắp kinh thành này cũng không tìm tới chủ tử tốt như ngài đâu.”

Anh Đào cũng nói: “Chúng ta thân là hạ nhân, vốn phải phục vụ chủ tử, trung tâm như một là điều cơ bản nhất. Chủ tử, hàng tháng số tiền ngài được phát cũng không nhiều lắm, lần này lại xuất ra nhiều như vậy, chính ngài lại không còn gì nữa mất. Ngài mau thu trở lại đi!”

Mỗi tháng Dư Lộ được phát hai mươi lượng, mà Hương Lê Thạch Lưu là nhất đẳng nha hoàn có hai lượng, còn như Anh Đào, mỗi tháng chỉ có một lượng. Năm mươi lượng là tiền lương mấy năm của các nàng, nhưng với Dư Lộ, ba người là 150 lượng, số tiền đấy còn hơn cả tiền tiêu nửa năm của Dư Lộ nữa.

Trong này, một nửa là tiền phát hàng tháng, một nửa là vốn riêng để dành được trong cung. Dư Lộ vốn muốn đi tìm Trần Chiêu, kêu hắn bán giúp đồ trang sức để lấy ít tiền, nhưng thứ nhất là sợ bại lộ, thứ hai là sợ mấy nha hoàn phát hiện, cho nên chỉ có thể nghĩ lại.

Nhưng bây giờ mấy nha hoàn nói vậy lại làm Dư Lộ càng hổ thẹn hơn. Nghĩ đến lời Trần Chiêu, đợi cô đi rồi thì mấy nha hoàn này có thể sẽ bị đánh bằng roi. Dư Lộ nghe vậy thôi đã thấy không còn mặt mũi gặp các nàng, chỉ có thể kêu các nàng ra ngoài.

Đóng cửa trốn trong phòng, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả của các tiểu nha hoàn bên ngoài. Tất cả mọi người thấy Dư Lộ nhìn thoáng, không vì Vương gia cưới Vương phi mà khó chịu, nên có tin tức gì cũng nói ở trong sân.

Rốt cuộc cũng nghe thấy Tiêu Duệ đã đi đón dâu, Dư Lộ nói không cần ăn cơm tối rồi trở về phòng ngủ, lấy bọc quần áo sớm chuẩn bị sẵn trong chăn ra, ôm thật chặt vào lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.