Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 42: Chương 42




Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Tiêu Duệ đi.

Tại ngày đại hôn của hắn, trong đêm động phòng hoa chúc, nghe được tin tiểu thiếp của hắn không thấy, bỏ lại Vương phi của hắn, dứt khoát rời đi tìm.

Lâm Thục nằm trên giường, có chút chóng mặt. Tay nàng nắm thật chặt lớp chăn dày trên người, không khỏi thấy may mắn, may mắn rằng đã vào đông, lớp đệm trên giường rất dày, nếu không thì, cú ngã lúc nãy của nàng sẽ rất nguy hiểm.

Minh Hà nhìn Vương gia và Thôi công công trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, ngây ra như phỗng.

Minh Nguyệt phản ứng kịp trước, vào phòng, vội vã chạy đến phòng ngủ hô “Cô nương” một tiếng, nhưng sau đó muốn nói gì thì nàng lại không biết. Cũng không thể hỏi “Cô nương ngài không sao chứ” được, đêm tân hôn, trượng phu bỏ đi vì tiểu thiếp, làm sao không có chuyện gì cho được.

Minh Nguyệt nghĩ, vừa thầm hận Dư Lộ, vừa đau lòng thay Lâm Thục.

“Cô nương…” Nàng bước lên hai bước, đứng ở mép giường, nhìn Lâm Thục đang ngây người trên giường, nước mắt lập tức rơi xuống, “Cô nương, để nô tỳ về nói cho Quốc công gia, Thành Vương chuyện làm quá mức, để Quốc công gia ra mặt cho ngài!”

Phụ thân? Lâm Thục tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Minh Nguyệt ở cạnh giường. Minh Nguyệt khóc rất xấu, hai mắt nheo lại, nhíu mũi, nhếch miệng, thực sự không giống Lâm gia bọn họ.

Nhưng mà, nàng lại là người của Lâm gia, còn là trưởng nữ của phụ thân, đại tỷ thứ xuất của nàng!

Phụ thân sẽ không vì việc này mà ra mặt cho nàng. Hơn nữa, nàng cũng không cần.

“Không cần, ta không sao.” Nàng nói, chống tay xuống giường muốn đứng lên, Minh Nguyệt vội vươn tay đỡ nàng, Lâm Thục hất tay Minh Nguyệt ra, phân phó: “Cầm y phục qua đây cho ta.”

“Cô nương, ngài muốn làm gì?” Minh Nguyệt hoảng sợ.

Lâm Thục cười lạnh một tiếng, nói: “Ta là Vương phi, là nữ chủ nhân của Thành Vương phủ, việc hôm nay, ta phải xử lý mới đúng.”

Minh Nguyệt thấy nàng không phải muốn rời đi trong ngày đại hỉ, yên lòng lại, vội vàng lấy y phục trên bình phong ở phòng trong, giúp Lâm Thục đổi xong liền đi theo nàng, chuẩn bị đến Tầm Phương viện.

Lúc này Lý ma ma lại vội vàng chạy tới, đứng trước cửa ngăn Lâm Thục lại, “Cô nương nghe nô tỳ nói một câu thôi, ngài không thể đi. Ngài cứ đợi ở trong phòng, Vương gia giải quyết chuyện này xong, tất nhiên sẽ trở lại.”

Lý ma ma là một trong mấy người Lâm Nguyệt mang theo khi gả lại đây. Bà từng là đại nha hoàn của Lâm phu nhân, lúc Lâm Thục mười tuổi liền được điều qua để hầu hạ. Chỉ là Lâm Thục vẫn luôn thông tuệ hiểu chuyện, không cần bà giúp gì, nên bà cũng không quan tâm nhiều lắm, đây là lần đầu bà nói chuyện từ lúc đến chỗ Lâm Thục.

Lâm Thục hỏi ngược lại: “Nếu Vương gia không trở lại thì sao?”

Nếu Vương gia không trở lại, nàng là tân nương một mình trông phòng ở đêm tân hôn. Truyền ra ngoài, nàng sẽ không còn mặt mũi trước mấy tỷ muội ngày xưa, nàng cũng không thể ngẩng đầu trong mấy Vương phi của Hoàng gia được, có khi cũng vì nàng mà Lâm gia sẽ trở thành trò cười trong kinh thành.

Nàng quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Lý ma ma không thể cam đoan Tiêu Duệ chắc chắn sẽ về, không trả lời được vấn đề này, bà dứt khoát bỏ qua nó, hỏi: “Cô nương đi là dự định làm gì?”

Lâm Thục hơi không kiên nhẫn, nếu không phải nể bà từng là người của mẫu thân, nàng cũng không thèm để ý bà đó. Nghĩ đến mẫu thân vô năng ngây thơ, Lâm Thục cũng không cho rằng Lý ma ma lợi hại lắm. Nàng không nóng không lạnh hừ một tiếng, không thèm nói lý do, vượt nhanh qua người Lý ma ma.

Lý ma ma cũng không tức giận khi bị làm mất mặt, đuổi nhanh theo, nhỏ giọng nói với Lâm Thục: “Cô nương, dù qua đó rồi, cũng mong cô nương có chuyện gì thì hãy thương lượng với Vương gia trước đã, ngàn lần đừng tự quyết định, khiến Vương gia tức giận. Còn có, chuyện lúc nãy cũng phải dìm xuống, không thể cho mọi người biết rồi bàn luận.”

Lâm Thục dừng lại, lạnh lùng nhìn Lý ma ma.

Lý ma ma này, là hạ nhân của nàng, hay là hạ nhân của cái ả ở Tầm Phương viện kia chứ!

Lý ma ma không khỏi hối hận, thường ngày bà quá lười biếng rồi, nếu sớm biết tính tình của đại cô nương là không muốn nghe lời khuyên thế này, bà phải gần gũi sớm hơn, để còn có quyền nói chuyện trước mặt cô nương.

Bà gấp đến độ chảy mồ hôi đầy đầu, nhỏ giọng vội vàng nói: “Cô nương, ta là hồi môn của phu nhân, bây giờ lại theo ngài đến Vương phủ, đương nhiên là trung tâm với ngài. Chỉ là…cô nương không hiểu nam nhân, chỉ cần nhìn sự để ý của Vương gia với cái vị ở Tầm Phương viện kia, là ngài không thể để lời đồn truyền ra ngoài, nếu không, chặn đường trở về của vị kia, sao Vương gia không tức giận cho được. Còn có, nếu lời đồn truyền ra, ngài cũng sẽ bị nói là không biết quản gia, Vương gia thì giống như bị đội nón xanh, càng không bỏ được người này rồi!” Nếu không phải lời của bà không có tác dụng thì bà đã phân phó trước rồi, không cần trở lại báo với cô nương.

Lâm Thục trầm mặc, không thể không nói, lời của Lý ma ma cũng có vài phần đạo lý, nhưng dù biết vậy, trong lòng lại nuốt không trôi cơn tức này.

Đây là ngày vui chỉ có một lần trong đời của nàng, lại bị một thứ đê tiện làm rối, nàng không chỉ phải xử lý cho ả, còn phải hỗ trợ che chở ả, thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, Vương gia một chút cũng không nể mặt nàng, nàng đúng là muốn cho mọi người đều biết, Vương gia bị đội nón xanh thế nào cơ!

Lý ma ma cắn răng nói: “Cô nương, ngài lại nhịn một ít nữa, đợi tìm về tiện nhân kia rồi, không phải ngài thích xử lý thế nào thì xử lý sao, không cần phải tranh chấp mấy việc nhỏ nhặt này! Cho dù ngài có tranh thắng thì có ích lợi gì chứ, nói không chừng Vương gia sẽ giận ngài, rồi bắt đầu đau lòng cho ả kia thì sao!”

Lâm Thục nghe xong lời này, không khỏi nhìn Lý ma ma một cái, không nghĩ đến, bên cạnh mẫu thân lại có một người tài ba như vậy.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, liếc Minh Hà, Minh Hà lập tức lui xuống. Mà Lý ma ma và Minh Nguyệt thì một trái một phải theo Lâm Thục đi Tầm Phương viện.

Bên Tầm Phương viện, Hương Lê Thạch Lưu đi tìm khắp mà không thấy người nên đã trở về. Lúc này hai người đang cùng Anh Đào quỳ gối trong phòng thượng hạng, ở dưới chân Tiêu Duệ.

“Chúng nô tỳ thật sự không biết.” Anh Đào sợ đến toàn thân run rẩy, giọng nói cũng run theo, “Chủ tử phát tiền thưởng cho mọi người xong liền tự về phòng. Đến giờ cơm tối liền đi ra kêu không cần bữa tối rồi khóa cửa lại. Sau đó lúc chúng nô tỳ phát hiện không đúng thì trong phòng đã không có người rồi, cũng không thấy một ít đồ trang sức, trân châu Vương gia thưởng lúc trước cũng không, chỉ còn lại mỗi cái hộp.”

Mặt Tiêu Duệ đen lại, không nói một câu.

Hương Lê cũng vội vàng gật đầu, “Đúng, đúng như vậy. Trước đó chúng nô tỳ cũng không nhận ra chủ tử có điều gì khác lạ, nhưng…không biết sao mà nàng ấy đã đi rồi.”

Có lẽ thấy Tiêu Duệ không tức giận, gan Thạch Lưu liền lớn hơn, “Chủ tử là đau lòng, cả một buổi chiều cũng không nói chuyện, tối cũng không nuốt nổi cơm. Chắc nàng ấy núp vào chỗ nào khóc rồi…” Nói cứ như nàng tận mắt nhìn thấy vậy, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Vương gia!” Trần Bì sải bước tiến vào, “Hồi Vương gia, bọn thuộc hạ phát hiện ở dãy nhà sau có một lỗ chó, bùn đất bên cạnh trông rất mới, hẳn là có người đào lên để chui ra.”

Tiêu Duệ đứng lên, “Đi!”

Chính là dãy nhà phía sau Tầm Phương viện. Trần Bì dẫn Tiêu Duệ đi xem cửa sau trước, lại đi nhìn lỗ chó nhỏ hẹp cạnh đấy. Đất bên cạnh đúng là nhìn mới thật, gọi một tiểu nha hoàn chui qua, đúng là có thể chui vừa.

Tiêu Duệ ngồi xổm xuống, bốc một ít đất nắm trong lòng bàn tay.

Tháng mười hai trời giá rét, trên người hắn vẫn còn mặc bộ đồ lúc đi ra từ phòng Lâm Thục, gió lạnh thổi lâu như vậy, bờ môi hắn đều lạnh đến tím lại. Thấy khuôn mặt xanh mét của hắn, ngay cả Thôi Tiến Trung cũng không dám khuyên hắn mặc thêm xiêm y.

“Trần Chiêu, nàng ta chạy trốn từ chỗ này thật sao?” Hắn bỗng nhiên mở miệng, giọng lạnh lùng hỏi Trần Chiêu còn đang ngồi xổm dưới đất.

Chỗ này, là Trần Chiêu phát hiện đầu tiên.

Trần Chiêu gật đầu, nói: “Theo thuộc hạ thấy thì đúng là như vậy.”

“Nơi này có hai viên trân châu!” Bỗng nhiên có người kêu lên, Trần Bì vội vàng đi qua, cầm hai viên lại đưa đến trước mặt Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ thả nắm đất trong tay ra, cầm lấy viên trân châu. Viên trân châu tròn tròn mượt mượt, màu cũng là thượng đẳng, đúng là viên mà hắn thưởng cho Dư Lộ lúc trước.

“Truy! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Trần Bì, ngươi dẫn người đuổi theo từ nơi này!” Hắn đột nhiên nói, lại nhìn Trần Chiêu, “Trần Chiêu, ngươi đến Tầm Phương viện với ta!”

Đến Tầm Phương viện!

Đây là muốn xử lý mấy hạ nhân!

Hai mắt Trần Chiêu lóe lên, nhanh chóng “Vâng” một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.