Bà tử của Mãn Hương lâu nhìn tình hình trong phòng, ngây ra một lát rồi vô cùng bất mãn nhìn Trần Chiêu.
”Ta nói chứ, ngươi bị gì vậy hả? Đùa lão nương vui lắm phải không?” Một chuyến tay không đã khiến bà rất tức giận, bà vừa mắng vừa đi đến chỗ Trần Chiêu: “Người đâu? Không phải nói có nữ nhân muốn bán cho Mãn Hương lâu sao? Sao giờ lại thế này? Đừng nói nữ nhân, cả một đầu heo mẹ cũng không có!”
Mãn Hương lâu là kỹ viện lớn nhất thành Kim Lăng, nhưng bà tử này cũng không phải là nhân vật lớn gì trong đó. Ở kinh thành có nhiều người biết Trần Chiêu, nên người nể mặt hắn cũng nhiều. Nhưng khi đến thành Kim Lăng, lại là ở Mãn Hương lâu, người ta thấy khẩu âm lạ của hắn liền tùy tiện sai một bà tử bình thường đến.
Bà tử thô lỗ vô lễ, nếu là ngày thường thì Trần Chiêu đã không thèm để ý, nhưng vào lúc này, nhìn gian phòng trống rỗng, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, nghĩ đến nữ nhân hay ngửa mặt nhìn hắn cười đã không thấy, hắn cảm giác như ngực mình đã bị khoét mất một miếng thịt, vừa trống rỗng, vừa đau xót.
Hắn vung bà tử ra, đi nhanh đến chỗ cửa sổ, nhìn xuống là mặt nước lạnh lẽo vô tình, không hề có dấu vết gì. Nhưng trên chấn song có dấu hiệu bị hư vì có người đang giãy dụa làm ra, trên đó còn có vết máu loang lổ.
Trần Chiêu thấy vết máu kia như mũi tên đâm vào mắt hắn, quay đầu lại, vết máu trên sàn lại càng nhiều hơn.
Cả nỗi đau vì kinh nguyệt Dư Lộ còn không chịu nổi, nếu đây là vết máu của nàng...Nàng đau đến thế nào cơ chứ!
Là ai? Là ai đã bắt nàng đi?
Sẽ không là Vương gia. Nếu là Vương gia, không có khả năng chỉ bắt mỗi nàng mà thả mình đi như vậy. Vậy là ai? Chẳng lẽ có người dọc đường đều quan sát hắn và Dư Lộ, thừa dịp lúc hắn xuống thuyền liền bắt Dư Lộ đi?
Bỗng nhiên Trần Chiêu vô cùng hối hận. Hắn không nên xuống thuyền. Hắn biết Dư Lộ rất đẹp, sau khi theo hắn ra ngoài, hắn không cho phép nàng bôi lên mặt những đồ bẩn thỉu ấy nữa. Nàng xinh đẹp như vậy, hắn còn không thời thời khắc khắc canh giữ nàng, chẳng phải là cho người ngoài cơ hội để bắt nàng đi sao!
”Ê! Ngươi bị câm à?” Bà tử bị xem nhẹ rất tức giận, đẩy Trần Chiêu một cái thật mạnh.
Tuy bề ngoài Trần Chiêu không thu hút lắm, nhưng bà dùng sức đẩy mạnh như vậy mà Trần Chiêu lại không nhúc nhích nửa phần. Bà tử lập tức giật mình, đang không biết làm sao thì thấy Trần Chiêu quay đầu nhìn bà một cách đáng sợ.
Môi khẽ mở, lạnh lùng nói một chữ, “Cút!”
Bà tử bị ánh mắt âm u lạnh lùng của hắn dọa sợ, một câu đều không dám nói, cứ chạy thẳng một mạch không quay đầu lại.
Thuyền cập bến ở chỗ gần một dãy gồm mười mấy căn nhà đất. Lúc này trời đã hoàn toàn tối, ở góc của dãy nhà, Dư Lộ run lẩy bẩy lặng lẽ ôm túi kinh nguyệt Ngô thị làm, mắt nhìn chằm chằm vào cửa bến.
Sắc trời quá mờ, cô chỉ có thể dựa vào vóc dáng để nhận người. Thấy một phụ nhân mập mạp và hai nam nhân gầy gò vội vã chạy ra, cô cũng lập tức chà chà đôi chân đã đông cứng rồi đuổi theo.
Tuy đội thuyền dừng ở bên cạnh, nhưng đây là tháng lạnh nhất, cô vừa tới kinh nguyệt, vừa cắt mu bàn tay lấy máu, lại còn trực tiếp nhảy vào dòng nước lạnh như vậy, có thể hiểu được giờ cô lạnh đến thế nào. Thật ra, điều cô cần làm nhất ngay lúc này là phải mau tìm một khách sạn, gọi bình trà nóng, rồi gọi thùng nước nóng tắm mới có thể không bị bệnh.
Nhưng, trong lòng cô có một sự kiên trì khác.
Cô muốn biết, đến cùng thì Trần Chiêu có ý gì, ba người mà hắn mang đến là ai.
Mắt nhìn có thể là giả, nhưng sự cảm nhận của trái tim không thể là giả được. Tuy cô đã nghĩ đến kết cục xấu nhất, nhưng cô vẫn không tin, Trần Chiêu muốn hại cô thật.
Cho nên, cô nhất định phải điều tra cho rõ chân tướng mới được.
Một đường xa xa theo ba người, cũng may ba người không ngồi xe ngựa lại đây. Dư Lộ thận trọng theo dõi, lúc đến đích, tuy xiêm y vẫn ướt nhưng người cũng không lạnh như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy ba người đi vào một Mãn Hương lâu xa hoa trụy lạc, một Mãn Hương lâu người đến người đi, Dư Lộ dừng bước. Cô không dám tin nhìn các cô nương đứng chào khách ở cửa Mãn Hương lâu. Giờ cô như bị rớt vào hầm băng vậy, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều cảm thấy lạnh.
Trần Chiêu! Hắn lại muốn bán cô vào kỹ viện!
Là một nam nhân, hắn không thể không biết cái gì là hang hổ hang sói với nữ nhân được. Nhưng hắn! Một mặt thì giả ý đối tốt với cô, mặt khác thì lại định bán cô vào kỹ viện!
Đến cùng là mối hận như thế nào hắn mới có thể đối xử với cô như vậy?!
Dư Lộ không ngừng hỏi trong lòng, nhưng không thể tỉnh táo lại để nhớ về mấy tình tiết trong truyện. Cô nhìn Mãn Hương lâu đầy náo nhiệt, đầu đau muốn nổ, lòng đau muốn nứt...
Sao lại vậy! Tại sao lại là như vậy!
Nam nhân cô động lòng, cho dù muốn mạng cô thì cô cũng sẽ không hận như vậy. Nhưng hắn thì sao, hắn lại muốn bán cô vào kỹ viện!
Ngay cả Tiêu Duệ có mấy phụ nhân trong hậu viện cô cũng không muốn theo, bán cô vào trong đó, không phải là muốn mạng cô sao?
Dư Lộ bỗng nhiên che miệng lại, khóc không ra tiếng.
Cô vừa khóc vừa chạy, đêm tối không thấy đường, chạy mãi rồi cũng bị ngã một cái.
Cô mặc kệ cơn đau, tiện tay sờ đống tro dưới đất [1], trừ chỗ mu bàn tay đã được băng kỹ, chỗ nào cô cũng bôi lên, sau đó cởi bao đựng túi kinh nguyệt ra, nhét túi vào vạt áo đã đông lại thành đá, buộc bao qua loa lên đầu.
Ngay cả Trần Chiêu cũng không thể tin, cô không biết phải tin ai được nữa.
Sau khi thu thập xong, bởi vì quá muộn nên cô cũng không mua được xiêm y sạch sẽ. Cô định giả dạng làm phụ nhân, tìm một khách sạn còn mở, đặt một gian phòng nhị đẳng để ở.
Đổ một ấm trà nóng, xiêm y đều cứng rắn vì kết băng, cô cũng không tắm, chỉ cởi xiêm y ra đặt một bên, dùng chăn bao mình lại, đổ một thùng nước lớn để ngâm chân. Đêm đã khuya, khóa trái cửa xong, mặt và tay cũng không dám rửa, cô để nguyên bộ dạng nhếch nhác ấy rồi bò lên giường.
Đương nhiên là không ngủ được, thậm chí đóng hai mắt lại cũng không dám. Lúc này, trong lòng cô không hận Trần Chiêu nữa. Cô chỉ mong bây giờ từ biệt, sau này cả đời đều không gặp lại mới tốt.
Một thời đại như vậy, một nữ nhân như cô, lại có thân phận thế này, gặp lại không chỉ không báo thù được, có khi còn hại mình lần nữa mất.
Dư Lộ kéo chăn che kín mặt, cuối cùng nỗi sợ không thắng nổi cơn uể oải, chậm rãi nhắm hai mặt lại.
Ở bến đò, gió lạnh thổi mạnh qua màn đêm đen, trên con thuyền đến từ kinh thành, rất nhiều người chen nhau đứng trên đó.
Nam nhân thấp giọng mắng chửi, nữ nhân nhỏ giọng nức nở, có đứa nhỏ bị đông cứng cả miệng, cũng có đứa nhỏ buồn ngủ cứ xin đại nhân cho về phòng ngủ. Nhưng mà, tất cả đều giảm nhỏ âm lượng xuống. Không một ai dám lớn tiếng, cả đứa bé hai ba tuổi không hiểu chuyện, đang muốn nhếch miệng khóc lớn cũng bị đại nhân đúng lúc bụm miệng.
Người phụ trách chiếc thuyền này là một hán tử hơn bốn mươi tuổi, người phương Bắc. Lúc mọi người sắp không chịu được nữa, cuối cùng y cũng mang người chui ra từ khoang thuyền.
Y đi nhanh đến trước mặt Trần Chiêu đang cầm đao đứng, cung kính nói: “Vị đại gia này, đều lục soát cả rồi, thật...thật không thấy bóng dáng thê tử của ngài.”
”Ngươi xác định?” Hắn lạnh giọng hỏi.
Chỉ là ba chữ đơn giản nhưng cũng làm người phụ trách kia sợ đến suýt quỳ xuống, tuy đã cố nén, nhưng hông của y cách mặt đất cũng không xa.
”Thật, thật không có.” Y nói: “Ngài chờ mấy người đi ra tìm lúc nãy một lát! Nếu, nếu không ngài lại thẩm tra những khách nhân này lại đi. Nếu vẫn không biết, liền, liền thả họ về buồng nhỏ trong thuyền đi thôi! Hôm nay cũng quá...quá...”
”Quá lạnh?” Trần Chiêu hỏi ngược lại.
Người phụ trách thuyền không ngừng gật đầu, sau đó định ngẩng lên nhìn Trần Chiêu.
Lại nghe giọng Trần Chiêu càng lạnh hơn, hình như còn mang theo ý cười không rõ, “Lạnh, chỉ mỗi các ngươi lạnh, thê tử của ta không lạnh sao? Còn chưa tìm ra thì ngươi đã không nỡ cho bọn họ. Hôm nay thê tử của ta biến mất trên thuyền của ngươi, lẽ nào ngươi không có gì để nói với ta sao?”
”Ta, ta...” Người phụ trách không biết phải nói gì mới được, nhưng lúc này, có một đứa bé cuối cùng cũng cựa khỏi tay mẫu thân, bỗng nhiên khóc lên, “Oa...oa...oa...oa...”
Trần Chiêu bỗng nhiên quay đầu. Phụ nhân đang ôm đứa bé không kịp nhìn mặt hắn, vừa bụm miệng đứa bé lại vừa quỳ xuống đất.
Tiếng đầu gối đập xuống sàn nhà vang lên thật lớn, làm lòng người phụ trách thuyền cũng run rẩy theo.
Trần Chiêu quay đầu đi, nói: “Nữ nhân và đứa nhỏ về trước đi, mấy nam nhân khác đều ở lại đợi cho ta.”
Các nữ nhân như vừa được đại xá, từng người vội vàng ôm hài tử về buồng. Mấy nam nhân giận mà không dám nói gì, chỉ phải tiếp tục tức giận ở lại, cũng vì lúc nãy có người không chịu nghe theo đã bị chặt một ngón tay, mọi người cũng không dám la lối nữa.
Trần Chiêu kêu người phụ trách ở ngoài trông chừng mấy nam nhân, mình thì kêu thêm hai thợ thuyền đi vào buồng lần nữa. Tỉ mỉ tìm kiếm lần nữa vẫn không thấy bóng dáng Dư Lộ đâu.
Sau khi đi ra, người thợ thuyền chạy đuổi theo hỏi mấy người khách đã rời thuyền cũng quay về rồi, và đương nhiên vẫn không có tin gì.
Dư Lộ không phải bị khách xuống thuyền hôm nay bắt đi.
Dư Lộ cũng không ở một góc nào trên thuyền.
Càng không phải bị người Vương gia phái đến bắt.
Vậy nàng đi thế nào? Đi nơi nào?
Rốt cuộc Trần Chiêu cũng bỏ qua cho mấy nam nhân bị lạnh cóng trên thuyền, nắm chuôi đao đi nhanh về phòng hắn và Dư Lộ ở. Lại kiểm tra một lần, hắn kinh ngạc phát hiện, Dư Lộ, rất có thể là tự chạy trốn!
Sao nàng phải tự chạy trốn?
Bỗng dưng Trần Chiêu vô lực khuỵu xuống sàn, lời Dư Lộ nói hôm qua cứ lặp đi lặp lại bên tai hắn.
Nàng nói: Chàng đối xử với ta thật tốt.
Nàng nói: Ta sợ chàng giống như phù dung sớm nở tối tàn, sẽ không dài lâu được. Ta sợ, có một ngày chàng sẽ không đối xử tốt với ta nữa.”
Nàng đoán ra điều gì rồi đúng không?
Vậy nàng...biết mình mang người Mãn Hương lâu đến? Nếu nàng biết, nếu nàng biết!
Bỗng nhiên Trần Chiêu dùng đao đâm mạnh xuống sàn làm khác lầu dưới thét chói tai. Mũi đao của hắn xuyên qua sàn, ngay ở trên đỉnh đầu của mấy khách nhân.
Một con thuyền lớn sang trọng khác đang rẽ nước đi trong đêm. Gió lớn, nước lạnh, mặc dù trên thuyền đã đốt than thượng hạng nhưng Tiêu Dật vẫn run như cầy sấy.
Gã không chịu về phòng mình mà cứ ở chỗ Tiêu Duệ. Trong phòng trừ Tiêu Duệ còn có Trần Bì và Minh Nguyệt, ngoài ra còn có tiểu thái giám gã mang theo, nhiều người, phòng cũng có nhân khí, trong lòng cũng thấy ấm áp hơn chút.
Đi ra gần một tháng, theo thời gian trôi qua, sắc mặt và tính khí Tiêu Duệ cũng giống nhau, đều ngày một kém đi. Bây giờ Tiêu Dật không dám lại đi trêu chọc Tiêu Duệ nữa. Gã mang theo ít người, nếu gã chọc Tiêu Duệ tức thật, trời cao Hoàng đế xa, Tiêu Duệ lại sửa trị gã, cho dù gã khóc cũng không có chỗ khóc đâu.
Bọn họ một đường đi đi tìm tìm, bảy ngày trước đã đến Dương Châu, không có tin tức có nữ nhân họ Dư kia, cũng không có tin của tên thị vệ Trần Chiêu. Tiêu Duệ dành thời gian xử lý công vụ, góp đủ số bạc để cho người vận chuyển về kinh thành trước, mình thì tiếp tục khởi hành.
Lúc đó gã có nghe được tin gì đó, đi đường thủy, vừa đi vừa nghỉ, xem ra muốn bắt Trần Chiêu và nữ nhân họ Dư kia trên đoạn đường này.
Tiêu Dật uống trà, không ngừng liếc Tiêu Duệ đang cầm sách mà nửa ngày vẫn chưa thấy lật. Trong lòng gã đang rất tò mò, lâu như vậy, thanh bạch của nữ nhân họ Dư kia đã sớm không có rồi đi?!
Thất ca không kêu người đi bắt Trần Chiêu kia và nàng ta trở về đánh chết đi, lại còn phải phân ra hai nhóm, một nhóm đi tìm họ, mình thì cũng mang theo một nhóm đi tìm làm gì?
Coi như tìm được, đối với nữ nhân đã mất thanh bạch, hắn còn muốn được hả?
Nếu không thì cũng không giống bây giờ, tuy đã bị đeo nón xanh, nhưng nữ nhân cũng đã chạy rồi, hắn còn làm gì được nữa. Nếu có thể bắt trở lại thật, nữ nhân kia cũng đã bị nam nhân khác dùng, một thứ hạ tiện, thân thể cũng bị ô uế, hắn còn muốn lấy làm bảo bối chắc?!
Cùng với nữ nhân như vậy, còn không bằng...mắt gã chậm rãi nheo lại, nhìn chằm chằm Minh Nguyệt đang thuê thùa dưới đèn. Không biết có phải đi ra lâu lắm, không gần nữ sắc được hay sao mà gã lại thấy tiểu nha hoàn này càng ngày càng ngon miệng vậy?
Nếu Thất ca thực sự không muốn nha đầu này, không bằng cho gã đi? Theo gã cả đoạn đường này, còn lại đại nha hoàn của Thất tẩu, theo gã, thế nào cũng có thể làm chủ tử được.
”Minh Nguyệt!” Gã chợt lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, “Gia uống trà xong rồi, rót tiếp cho gia một ly.”
[1]: đừng hỏi Mễ vì sao lại có tro ở đó =v=.