Tiết Xảo Nhi bị đạp bay đập vào cửa, rơi cái “rầm” xuống. Nàng còn đang nhãn mạo kim tinh* chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Tiêu Duệ đã đi nhanh ra ngoài.
*Nhãn mạo kim tinh: kiểu đầu óc quay mòng mòng ấy.
”Này, vị gia gia này...” Nàng nhìn Thôi Tiến Trung, cật lực ngửa đầu.
Thôi Tiến Trung vẫy tay, vội vàng kêu thị vệ trong sân đến, “Mau mau mau, mau ném nàng qua đầu tường.”
Thị vệ bị kêu đến cảm thấy như bản thân đã nghe lầm, ném? Mặc dù tường này không cao lắm nhưng dù sao cũng là ném qua, đây không phải chuyện đùa. Hơn nữa, rõ ràng Vương gia còn đá nữ hài tử này không nhẹ.
Thôi Tiến Trung tức giận: “Ngươi muốn nhìn nàng ta chết à? Nhanh lên!”
Giờ ném qua là chỉ chịu chút đau mà thôi. Nếu xíu nữa Vương gia trở về, với một số câu hồi nãy lão loáng thoáng nghe được, chỉ sợ Vương gia muốn mệnh nha đầu này đó!
Lúc này thị vệ mới chạy tới nhấc Tiết Xảo Nhi lên, không đợi nàng sợ hãi kêu, hắn đã chạy đến gần bức tường, thấy bên kia không có ai bèn vội ném Tiết Xảo Nhi qua.
Tiêu Duệ đang đứng ở cửa chính, ngây ra nhìn về phía dưới tàng cây, Dư Lộ đang đứng đấy nói gì đó với Tôn Vân Hạo. Nàng hơi khom người, nụ cười dịu dàng treo trên mặt.
Cười thản nhiên thư thái. Sau khi hắn tìm nàng trở về, hắn chưa từng thấy nụ cười ấy trên mặt nàng. Nhưng bây giờ, khi biết có nữ nhân ở trong nhà với hắn, nàng vẫn cười như vậy...
Kiểu như một chút cũng không để ý.
Lời Dư Lộ, hắn bán tín bán nghi, nhưng hắn biết thân phận hắn cao quý, ngày thường trông cũng rất tuấn lãng, lại vô cùng sủng ái nàng, nàng thích hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nên lời của nàng tuy nghe nực cười vô lí, nhưng nếu nghĩ kĩ thì cũng không phải không thể.
Dù sao, khi thật lòng thích một người, cho dù là nam hay nữ đều có tâm lý độc chiếm.
Vậy hiện tại thì sao?
Sau khi bị bắt về, nàng dịu ngoan cung kính, cái gì cũng nghe hắn, dù hắn nói một hay nói hai. Nếu không phải hắn tức giận, nàng thật sự định giống như những nữ nhân khác ở trước mặt hắn, tự xưng thiếp, muốn ngồi cũng phải chờ hắn đồng ý, lúc đứng cũng phải nhìn sắc mặt hắn, chỉ cần hơi có chút biến hóa, nàng liền sợ đến mức quỳ xuống.
Ngay cả với đứa bé kia, dù trong lòng nàng để ý nhưng nàng cũng không dám nói thẳng.
Giờ nàng như vậy là sao, không thích hắn?
Hay là nàng không dám thích hắn, chỉ thuận theo ở lại, còn lòng thì bỏ đi?
Đúng vậy, hắn biết khúc mắc của nàng, cũng biết điều nàng để ý, nhưng hắn không thể cho nàng một câu trả lời thuyết phục.
Hắn là Vương gia, là Thất Hoàng tử, là Thành Vương điện hạ của Vương triều Đại Viêm. Hắn đã cưới Vương phi, sau này còn có trắc phi, coi như hắn có thể bỏ hết mấy thiếp thất này nhưng Vương phi trắc phi là do thánh chỉ tứ hôn, hắn không thể làm vậy, cũng không dám không muốn.
Là một Hoàng tử, hắn không thể không có đích trưởng tử.
Nàng không bằng lòng thích hắn như trước kia sao? Nàng thích hắn, chỉ chịu thích một bộ phận của hắn, lại không thể thích toàn bộ sao?
Nhưng nàng và Trần Chiêu chạy trốn, hắn có thể không tính toán với nàng.
Cái người vừa nãy nói nàng và một nam nhân trong thôn có tư tình, hắn có thể hoàn toàn không tin.
Hắn có thể đối xử như vậy với nàng, nàng lại không thể...
Tiêu Duệ nghĩ vậy, nỗi bất mãn dữ dội trong lòng bỗng nhiên dừng lại. Không giống, hắn và nàng không giống nhau. Hắn đúng là từng có nữ nhân khác, nhưng nàng, nàng không có nam nhân khác.
Nếu nàng phản bội hắn thật, nếu nàng có người khác, dù hắn từng không có quyết định, nhưng ý niệm giết nàng cũng từng lóe lên trong đầu hắn.
Là nam nhân, không ai có thể chịu được nữ nhân của mình quá trớn.
Vậy còn nữ nhân, nếu nữ nhân thật thích một người nam nhân, tự nhiên cũng hy vọng mình là duy nhất, hy vọng đối phương cũng không có nữ nhân khác đi?
Không phải Tiểu Lộ Nhi của hắn cũng mong đợi như vậy với hắn sao?
Vậy thì tốt lắm.
Hắn thích nàng, nguyện ý thương nàng, sủng ái nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên người hắn, cùng với hắn, hắn có thể đối xử với nàng như vậy cả đời.
Giờ nàng đã bị bắt trở về, đúng là nàng rất ngoan, nhưng vì sao hình như hắn không thích nàng ngoan như vậy?
”Vương gia.” Minh Nguyệt phát hiện Tiêu Duệ trước, vội vàng đi lên hành lễ.
Dư Lộ nghe vậy, nụ cười trên mặt thu lại, cánh tay đang kéo Tôn Vân Hạo cũng lập tức thả ra. Hai người một trước một sau đi tới hành lễ.
”Gia.” Dư Lộ mở miệng: “Ta đã đi Tưởng gia xong, có thể đi được rồi.”
Với việc trong phòng hắn có nữ nhân khác hay không, nàng một câu cũng không hỏi.
Tiêu Duệ lạnh lùng gật đầu, phiền não quay sang giương giọng phân phó: “Thôi Tiến Trung, nhanh lên, xe ngựa chuẩn bị xong chưa, chúng ta xuất phát!”
Mấy thị vệ đều cưỡi ngựa, cả Thôi Tiến Trung cũng vậy. Xe ngựa dự bị chỉ có hai chiếc, Tiêu Duệ một chiếc, Tiêu Dật một chiếc.
Tiêu Duệ mắt lạnh nhìn Dư Lộ leo lên xe ngựa, chỉ vào Tôn Vân Hạo nói với Minh Nguyệt đứng đằng sau: “Ngươi mang theo đứa bé kia đi lên xe ngựa của Cửu Hoàng tử.”
Đi xe ngựa của Cửu Hoàng tử! Minh Nguyệt biết sắc, đang định cầu tình, Dư Lộ trên xe ngựa đã mở miệng trước: “Gia, hay là để Vân Hạo qua một mình đi. Nếu Minh Nguyệt cô nương mà qua đấy, bên này không có ai hầu hạ gia cả.”
Tiêu Duệ liếc nàng một cái, hờ hững nói: “Ngươi không phải người?”
Hắn cũng nói vậy rồi, Dư Lộ lập tức đứng dậy, làm vẻ như thụ giáo: “Gia dạy phải, ta nói sai rồi.”
Tiêu Duệ không muốn để ý cô nữa, mặt đen lên ngựa.
Lời Dư Lộ cũng vô ích, Minh Nguyệt không dám nói gì nữa, đành phải kéo tay Tôn Vân Hạo lên xe ngựa phía sau.
Bởi vì không có thời gian nên xe ngựa đi rất nhanh. Sau khi lên xe Tiêu Duệ vẫn luôn đen mặt không nói lời nào, Dư Lộ cũng trầm mặc cúi đầu đờ ra. Không nói lời nào cũng được, cô không có lời gì để nói với Tiêu Duệ, cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Tiêu Duệ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô, càng nhìn bộ dạng không quan tâm này của cô càng khiến hắn buồn bực, nhưng hắn không thể cứ hỏi trực tiếp được nên buộc phải đè cơn tức xuống. Không khí trong xe ngựa đều là lạnh băng dọa người.
Bởi vì thời gian ra cửa hơi sớm, đi cũng nhanh nên lúc đến thành Kim Lăng cũng vừa mới qua hơn nửa buổi trưa mà thôi.
Mọi người dự định đi tìm tửu lâu ăn trưa trước.
Dư Lộ đã chuẩn bị tâm lí mình sẽ trở thành một món “đồ chơi” xong nên dĩ nhiên phải cố gắng sao cho đạt mức ưu tú. Cô cung kính đi theo Tiêu Duệ xuống xe, cung kính vào tửu lâu với hắn, lại cung kính rót rượu chia đồ ăn cho hắn, hết sức hiền lành.
Đương nhiên, chỉ hiền lành mặt ngoài mà thôi.
Từ tối qua, Tiêu Dật không dám lộ diện trước mặt Tiêu Duệ, chỉ là nhìn Dư Lộ hiền lành như vậy, gã không nhịn được chậc chậc hai tiếng.
Đương nhiên tiếng chậc chậc này của gã có hàm nghĩa, nhưng không phải vì nhìn ra Dư Lộ đang giả vờ hiền lành mà là gã cho rằng, thì ra Thất ca của gã thích kiểu nữ nhân giống như nha hoàn này. Chẳng lẽ được nàng ta hầu hạ như vậy thì có lợi hơn so với người ngoài sao, nên mới có thể tha thứ nàng ta một mình chạy trốn.
Nhưng người xem vô ý, người trong cuộc như Tiêu Duệ này lại có lòng. Một đường tích góp từng tí lửa giận, lúc này rốt cuộc bạo phát ra.
”Được rồi!” Hắn đột nhiên gầm lên.
Dư Lộ còn đang cầm bầu rượu trong tay, bị hắn gầm một tiếng, cô lập tức làm rơi bầu rượu xuống đất.
Mặt cô hơi biến sắc, chỉ là có người ngoài ở đây nên cô chỉ cúi đầu, không nói gì. Thật ra cô không biết mình đã làm sai chỗ nào, không phải cô còn làm tốt hơn so với lúc mới tới hay sao?
Không nói nhảm, chỉ thành thật ngoan ngoãn làm việc, đây không phải kiểu Tiêu Duệ thích sao?
Cho nên, hắn đột nhiên phát hỏa, không phải vì cô đi?!
Tiêu Dật còn căng thẳng hơn Dư Lộ. Lúc Tiêu Duệ gầm lên gã liền lập tức bật dậy, chỉ là sau đó thấy Tiêu Duệ nhìn chằm chằm Dư Lộ mới hiểu chuyện không liên quan đến gã.
Gã ngồi xuống lại, cười ha hả: “Tiểu tẩu tử đừng làm vậy, mau ngồi xuống ăn đi, Minh Nguyệt!” Gã nói với Minh Nguyệt: “Còn đứng đấy làm gì, mau đi rót rượu chia đồ ăn đi!”
”Vâng.” Minh Nguyệt vội vàng lên tiếng.
Dư Lộ thấy vậy liền định ngồi xuống, nào biết còn chưa ngồi, Tiêu Duệ bỗng đưa tay kéo cô lên lầu trên.
Nơi bọn họ ăn là lầu hai, lầu ba là nơi để dừng chân. Tiêu Duệ kéo cô lên lầu, tiểu nhị trong tửu lâu đang định gọi lại, Thôi Tiến Trung vội vàng chạy đến ngăn cản.
Dư Lộ bị kéo đến lầu ba. Tiêu Duệ tùy ý đá mở một gian phòng trống ra rồi đóng cửa lại, ép Dư Lộ lên ván cửa.
”Dư Lộ, ngươi đang cố ý đúng không?” Hắn đặt tay lên người Dư Lộ, thấp giọng hỏi: “Cố ý làm như vậy, cố ý khiến gia tức giận, có đúng hay không?”