Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 81: Chương 81




Tiêu Duệ vừa ra cung liền có thị vệ ra roi thúc ngựa chạy về Vương phủ báo nên khi xe ngựa của Tiêu Duệ dừng trước cửa Vương phủ, một thê ba thiếp của hắn đều đã đứng ở cửa chờ.

Tạ di nương và Đào di nương đứng đằng sau Dư Lộ. Mặc dù hai người sớm biết Dư Lộ đã trở về nhưng vì cô chỉ lén lút trốn đi, hai người cũng sợ bị liên lụy nên chỉ làm như không biết.

Nhưng không nghĩ rằng hiện tại nàng ấy cũng ra nghênh đón Vương gia. Nhìn sắc mặt nàng ấy vô cùng tốt, không hề giống như bị nghiêm phạt, hai di nương nhịn không được trao đổi ánh mắt mấy lần. Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong, Dư Lộ này không chỉ bắt được tâm của Vương gia, ngay cả Vương phi cũng không định làm gì nàng ấy. Nếu những người khác làm ra chuyện trốn chạy một mình thế này, chỉ sợ bây giờ đã sớm bị giết rồi đi?

Nhưng nàng ấy thì lại không bị sao cả, đúng là kỳ lạ mà.

Lâm Thục cũng không nhịn được lặng lẽ nhìn Dư Lộ vài lần. Càng nhìn, nàng càng nghĩ không ra sao Tiêu Duệ sủng ái nàng ta như vậy.

Nếu bàn về thân phận, nàng ta không so được với bản thân. Nếu bàn về xinh đẹp, Tạ di nương còn đẹp hơn. Nếu bàn về dịu dàng săn sóc, Đào di nương hơn xa nàng ta. Cho nên, đến cùng thì Tiêu Duệ thích nàng ta điều gì, thích công phu trên giường của nàng ta sao?

Dường như trừ cái này ra, nàng ta cũng không còn gì khác.

Lâm Thục nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy buồn nôn, cho đến khi nhìn thấy Minh Nguyệt đứng bên cạnh Dư Lộ thì mới khá hơn chút. Nghĩ đến đấy, nàng thực sự phải cảm ơn phụ thân nàng rồi. Nếu không phải ông ấy không cho Minh Nguyệt nhận thân, nàng cũng không biết phải làm thế nào khi gặp tình huống thế này nữa.

Bây giờ có Minh Nguyệt ở đây, nàng không cần lo lắng đến địa vị sau này, cũng không cần lo về con nối dòng. Đợi sau này Minh Nguyệt sinh con xong rồi nói cho nàng ấy thân phận của nàng, tình nghĩa chị em sẽ sâu đậm hơn tình chủ tớ hiện nay nhiều. Dù sao, nàng cũng vì muốn tốt cho Minh Nguyệt mà thôi.

Tiêu Duệ xuống xe ngựa.

Có Lâm Thục ở, những người khác không dám di chuyển, chẳng qua Lâm Thục nguyện ý tới cửa nghênh đón đã là cực hạn, bảo nàng phải giả vờ làm bộ nghênh tiếp, điều đó là không thể.

Nàng đứng tại chỗ, chờ Tiêu Duệ đi đến gần mới khụy gối hành lễ, nói: “Vương gia đã về rồi.”

Vì nghĩ đến Dư Lộ nên lòng Tiêu Duệ có ba phần áy náy với Lâm Thục. Nàng ấy là Chính thê, cần có thể diện tôn quý nhất, ngoài mặt thì hắn làm rất tốt, nhưng bên trong thì đuổi theo Dư Lộ, bỏ Lâm Thục lại. Với Lâm Thục, đúng là hắn đã quá mức.

Hành vi này của nàng ấy chắc cũng vì biểu đạt sự bất mãn trong lòng đi, hắn cũng không tính toán nhiều, gật đầu thản nhiên.

Lâm Thục lui sang một bên, lúc này Tạ di nương Đào di nương mới vây quanh Dư Lộ tiến lên, thi lễ với Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ theo bản năng vươn tay, nhưng cuối cùng cũng không đỡ Dư Lộ dậy mà thả xuống lại, gật đầu, đi nhanh vào phủ, “Các ngươi đều về đi, gia đi ngoại viện có việc.”

Dư Lộ và hai người Tạ Đào lại hành lễ. Lúc Tiêu Duệ đã đi xa, Lâm Thục hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn Dư Lộ và hai người Tạ Đào, rất không khách khí nói: “Còn đứng đấy làm gì, không mau trở về đi! Thân là nữ tử mà lại đi xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, đúng là không biết phép tắc mà!”

Tất cả mọi người đều biết lời này của Lâm Thục là đang mắng Dư Lộ. Hai người Tạ Đào không dám gần gũi với Dư Lộ ở nơi đây, vội cúi đầu thi lễ với Lâm Thục rồi vội vã rời đi.

Minh Nguyệt thì có vài phần bất an nhìn Dư Lộ.

Dư Lộ thấy xung quanh không có ai, cười nhỏ giọng nói: “Sao vậy, sợ ta ghen ghét cô nương nhà ngươi à? Được rồi, nàng là Chính thê ta là tiểu thiếp, nàng ấy không thích ta là chuyện bình thường thôi. Thái độ này rất tốt, không thích ta ra mặt, cũng đỡ cho ta khỏi phải giả bộ.”

Tâm tình Minh Nguyệt phức tạp, chỉ thở dài không nói gì.

Tiêu Duệ trực tiếp đến phòng giam Trần Chiêu và Trần Bì.

Tuy hai người bị cột vào ghế nhưng khi thấy Tiêu Duệ bước vào, hai người vẫn miễn cưỡng hành lễ với hắn. Chỉ là sợi dây trói trên người rất chắc, hai người vừa đứng lên liền lảo đảo ngã xuống đất cùng cái ghế.

Tiêu Duệ cau mày, nói với thị vệ bên cạnh: “Thả người ra.”

Thị vệ tiến lên cởi trói cho hai người. Hai người tự động quỳ xuống, chỉ là trong lòng biết sai điều gì nhưng không hề mở miệng cầu xin tha.

Im lặng một lúc lâu Tiêu Duệ mới thản nhiên nói: “Thế nào, cho đến bây giờ ngươi vẫn không có lời gì muốn nói với gia?”

Trần Chiêu biết Vương gia đang hỏi hắn.

Nhưng hắn có thể nói cái gì? Nói nữ nhân kia hèn hạ, nói nữ nhân kia câu dẫn hắn, nói hắn bị gạt, cho nên mới mang nàng ta ra khỏi phủ sao?

Nói như vậy thì sẽ liên lụy đến bản thân.

Hắn dập mạnh đầu một cái, nói: “Thuộc hạ có sai, xin Vương gia trách phạt.”

Tiêu Duệ cười lạnh.Trần Bì vội vàng quỳ gối tiến lên, dập đầu ba cái cho Tiêu Duệ rồi mở miệng: “Cầu Vương gia tha mạng, cầu Vương gia tha mạng. A Chiêu, A chiêu đệ ấy chính là hồ đồ, đệ ấy cũng không dám nữa đâu. Cầu Vương gia tha mạng, tha cho đệ ấy!”

”Mang Trần Bì xuống đánh năm mươi đại bản, ném ra khỏi phủ!” Tiêu Duệ phân phó, nhìn về phía Trần Chiêu, đáy mắt hiện lên sự tàn khốc, “Còn Trần Chiêu, gia tin ngươi bị uy hiếp nên mới dám làm chuyện như vậy, nên gia không giết ngươi. Chỉ cần ngươi chịu nổi hai trăm đại bản, nếu ngươi có thể sống sót thì đó chính là số, còn nếu không, thì đó là mệnh của ngươi!”

Hai trăm đại bản!

Bọn họ là hộ vệ của Vương gia, đúng là có hiểu biết chút võ nghệ, thân thể cũng cường kiện hơn người thường. Đại ca bị đánh năm mươi đại bản, tĩnh dưỡng hơn mười ngày là có thể khỏe hẳn, nhưng còn hắn... một trăm đại bản thôi cũng đã muốn nửa cái mạng, hai trăm đại bản, kết quả sau khi chịu đánh xong chỉ có thể là chết!

Vương gia đang muốn giết hắn vì nữ nhân kia!

Trần Chiêu bỗng ngẩng đầu nói: “Vương gia, thuộc hạ xin được nói ra suy nghĩ của mình.”

Tiêu Duệ lạnh nhạt nói: “Ngươi còn cái gì để nói?”

Trần Chiêu nhìn thị vệ đứng bên cạnh mình, lại nhìn Thôi Tiến Trung đứng bên cạnh Tiêu Duệ, nói: “Vương gia, thuộc hạ muốn nói riêng với ngài.”

”Vương gia, không thể!”

Thôi Tiến Trung lập tức căng thẳng hô lên, hai thị vệ đứng bên cạnh cũng bước lên một bước, chắn trước người Tiêu Duệ.

”Không cần, các ngươi ra ngoài đi.” Giọng Tiêu Duệ bình tĩnh, “Mang Trần Bì xuống đánh ngay bây giờ.”

”Vương gia!” Mặc dù biết Trần Chiêu và Trần Bì huynh đệ tình thâm, nhưng dù đã bắt Trần Bì rồi cũng khó tránh khỏi việc Trần Chiêu sẽ uy hiếp Vương gia.

Tiêu Duệ lạnh lùng nhìn Thôi Tiến Trung, “Đi ra ngoài!”

Mọi người chỉ đành phải lui xuống, đóng cửa lại.

Trần Chiêu vẫn đang quỳ. Hắn ngửa đầu nhìn nam nhân trước mặt. Đây là chủ nhân hai đời của hắn, là người cho hắn cơ hội sống sót, cho hắn cơ hội có thể đường đường chính chính đứng trên rất nhiều người.

Đời trước hắn hoàn toàn là bất đắc dĩ mới phải rời đi. Đời này, hắn chỉ muốn thuần phục người đó, đi theo bên cạnh người này cả đời.

Nhưng mà, người này bây giờ lại muốn giết hắn!

Chỉ vì một nữ nhân mà ai cũng có thể lấy làm chồng!

”Vương gia cảm thấy thuộc hạ bị uy hiếp nên mới mang nữ nhân kia rời đi sao?” Nữ nhân kia, bây giờ hắn ngay cả tên nàng cũng không muốn kêu.

Tiêu Duệ nắm chặt tay vịn vì sự bất kính trong lời nói của hắn ta với Dư Lộ, nhưng trong giọng hắn không có chút không vui nào, “Không phải sao?”

Trần Chiêu có thể đoán được rằng cái uy hiếp này là Dư Lộ nói, đây là tốt nhất cho cả hai người, nhưng giờ Tiêu Duệ rõ ràng không muốn tha cho hắn, vậy thì hắn cũng không cần nữa.

Hắn cười giễu cợt, nói: “Đương nhiên là không phải. Thuộc hạ có tội, thuộc hạ đáng chết, nhưng nữ nhân kia lại càng đáng chết hơn!”

”Ả câu dẫn thuộc hạ. Ả đi dạo hoa viên trong phủ, làm như vậy để vô tình gặp được thuộc hạ. Lúc ra ngoài có cầm tờ giấy trong tay là để truyền tin cho thuộc hạ, còn mở cả cửa sổ để hoan nghênh thuộc dạ nhập vào hương khuê.”

”Vương gia, ả câu dẫn thuộc hệ để thuộc hạ mang ả đi. Ả rất dễ thay đổi, không biết xấu hổ, tội đáng chết vạn lần!”

”Cho nên lúc ở Kim Lăng ngươi mới muốn giết nàng?” Tiêu Duệ hỏi.

Trần Chiêu nói: “Đúng vậy, nữ nhân như thế căn bản không xứng với Vương gia ngài. Thuộc hạ muốn vì ngài phân ưu nên mới dự định giết ả. Vương gia, thuộc hạ một lòng trung thành với ngài, nguyện cả cuộc đời đi theo ngài, đến chết cũng không đổi!”

Tiêu Duệ tức quá hóa cười. Đây là lý luận gì vậy, hắn là chủ tử hay Trần Chiêu là chủ tử? Hắn ta chỉ là hạ nhân mà dám tự tiện làm chủ thay hắn?

”Trần Chiêu, xem ra ngươi muốn chết thật.” Hắn đứng dậy nói.

Trần Chiêu vẫn ngửa đầu nhìn Tiêu Duệ, cũng không thấy sợ vì lời của hắn. Ngược lại, lúc này Trần Chiêu càng ân cần khuyên bảo hơn, “Vương gia, ngài vì một nữ nhân như vậy mà giết một thị vệ trung tâm với ngài sao?”

”Trong lòng ngươi nàng ấy là một nữ nhân như vậy, nhưng trong lòng ta, nàng ấy là nữ nhân mà ta yêu.” Tiêu Duệ nói, sau đó giương giọng kêu với người bên ngoài, “Người đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.