Đêm hôm ấy trời bỗng nhiên đổ mưa, mưa rơi còn rất lớn. Ở bên ngoài, Dư Lộ đã quen với việc sống nương tựa với Tôn Vân Hạo, dọc đường đi lại vội vàng nên cũng không để ý gì nhiều, nhưng giờ về Tầm Phương viện, nửa đêm bị tiếng mưa rơi đánh thức, cô bỗng cảm thấy có chút cô đơn phiền muộn.
Cô ngồi dậy, đốt đèn lên rồi mặc xiêm y đi đến chỗ cửa ngăn.
Cửa sổ bị đóng chặt lại, nghe tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài, cô vô ý thức bước đến. Đặt tay lên cửa sổ một lát, cô dùng sức định đẩy cửa sổ ra, nhưng chỉ đẩy ra được một ít liền kẹt lại, không thể đẩy tiếp được.
Cô nhìn không rõ lắm, quay đầu cầm ngọn đèn dầu chiếu lên cửa sổ mới phát hiện bên ngoài có thêm một bức tường được dựng cạnh cửa sổ phòng cô, cách tầm một nắm đấm, vừa đủ chặn cánh cửa sổ lại.
Xem ra là Tiêu Duệ làm, để phòng ngừa cô chạy trốn lần nữa sao?
Dư Lộ không khỏi bật cười, bỗng nhiên cảm thấy mình quá may mắn. Làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà cô vẫn có thể đứng đây được, vẫn có thể làm Dư chủ tử được sủng ái, đây giống như là có hào quang nữ chính vậy.
Hay là, Tiêu Duệ thực sự thích cô rồi?
Bây giờ hắn cho cô nói cho cô cười, cô cũng không giống vị quận chúa kia nữa đúng không?
Cô đặt ngọn đèn qua một bên, leo lên chiếc giường La Hán*. Vì là đầu mùa xuân nên khá lạnh, cô ôm lấy hai đầu gối, không khỏi trầm tư một lát.
Thật ra Tiêu Duệ cũng rất tốt, chưa từng có ý hại cô. Cô làm ra việc chạy trốn với nam nhân khác, hắn không chỉ không có nghiêm phạt cô, thậm chí giờ biết cô không phải thật lòng thật dạ, hắn cũng không ép cô chuyện lên giường nữa.
Nam nhân như vậy, nếu cô cố gắng một chút, vậy cũng có thể làm người trong lòng của hắn đi? Giống như Minh Nguyệt trong truyện, cùng hắn trải qua một đời một kiếp một đôi người, hạnh phúc đến trọn đời.
Nhưng mà... có phải làm như vậy thì giống như đoạt hạnh phúc của người khác không?
Còn có... hắn đáng giá không?
Từng lời từng chữ Tiêu Duệ từng nói vang lên bên tai Dư Lộ. Dư Lộ chậm rãi lắc đầu, không đáng. Tiêu Duệ là nam nhân bình thường ở thời cổ đại, có thói hư tật xấu của nam nhân thời đại này, có kiêu căng và tự phụ của nam nhân nơi chức cao.
Là một nữ nhân có tư tưởng của người hiện đại, trừ phi là nô tính phát tác, nếu không cô đúng là không thể đến với hắn được.
Cho nên, người này không đáng.
Đúng là hắn đối xử với cô tốt thật, nhưng đó là chiếu theo thời đại này. Đa số mọi người thấy tốt, nhưng đó không phải cái tốt mà cô mong muốn.
Cô muốn...
Dư Lộ không khỏi nghĩ tới Trần Chiêu. Lúc đầu cô muốn người giống như Trần Chiêu vậy, nhưng bây giờ cô đã chết tâm rồi. Cô đâu có hào quang nữ chính. Cả nam phụ mà cũng muốn bán cô vào kỹ viện bẩn thỉu, ngay cả nữ phụ cô cũng không bằng, nhiều lắm cũng chỉ là một con pháo hôi mà thôi.
Chẳng qua, Tiêu Duệ thả cô, không biết sẽ đối phó với Trần Chiêu thế nào?
Tuy Trần Chiêu rất xấu, nhưng có lẽ hắn đối xử như vậy với cô cũng vì có nguyên nhân, hơn nữa cuối cùng mình cũng thoát được, không bị hắn hại đến, hy vọng Tiêu Duệ cũng có thể buông tha cho Trần Chiêu đi.
Chỉ là cô không thể xin dùm cũng không thể hỏi thăm, nếu không không chỉ làm tăng độ xử lí của Tiêu Duệ với Trần Chiêu, chỉ sợ chính cô cũng bị hiểu lầm. Bây giờ Tiêu Duệ không xử lí cô thật ra cũng vì cô không có quá trớn, nếu không, với một nữ nhân ngoại tình, Trần Chiêu thì được coi như là gian phu, chỉ sợ cả hai đều có kết cục không tốt.
Với lại, không có người nào tự dưng xấu được, cô thực sự rất muốn biết vì sao Trần Chiêu hận cô như vậy.
Mưa rất lớn. Ở bãi tha ma vùng ngoại ô, hai thị vệ nâng một cái bọc chiếu xuống xe ngựa. Đội mưa đi được mấy bước, hai người quẳng cái bọc ra ngoài.
Một thị vệ vỗ tay một cái, xoay người định đi, một thị vệ khác đã kéo hắn lại, “Chúng ta làm vậy có phải có chút không tốt không?”
Thị vệ kia dừng chân lại, “Sao vậy?”
Thị vệ bắt lời móc hai thỏi bạc từ trong lồng ngực ra, “Vương gia thưởng bạc để chúng ta an táng hắn cho tốt. Chúng ta tham bạc còn chưa tính, nhưng chẳng lẽ lại ném người ở đây thật?”
Nơi này gần rừng núi hoang vắng, vứt ở đây không phải là để dã thú nhai nát vụn sao.
Thị vệ kia không để ý xua tay, “Người chết cũng chết rồi, còn biết cái gì nữa. Được rồi được rồi, trời đang mưa đấy, đi mau lên không về lại mắc bệnh giờ.”
Hắn dẫn đầu chạy trước, thị vệ bắt chuyện có chút nhát gan, cũng không dám đợi, vừa đi về xe ngựa vừa lẩm bẩm: “Xin lỗi, muốn trách cũng đừng trách chúng ta nhé.”
Xe ngựa lộc cộc đi xa. Mưa rơi quá lớn, chỉ một thoáng liền không nghe thấy tiếng gì nữa. Trong rừng cây không người, cái bọc giật giật, sau đó lăn hai vòng, hiện ra một người mặc áo đen bên trong.
Xa xa bỗng truyền đến tiếng la: “A Chiêu, A Chiêu là đệ sao?”
Bóng đen mở miệng: “Là đệ.” Tiếng nói tuy thấp nhưng không tính là quá yếu ớt.
Trần Bì kích động lảo đảo chạy tới. Trời tối đen nên không nhìn rõ, nhưng vẫn có thể thấy được khuôn mặt trắng bệch của Trần Chiêu, y như của người chết vậy.
”A Chiêu, A Chiều à!” Hắn bỗng bật khóc, cũng không biết do miệng vết thương bị dính mưa nên quá đau hay là do vui quá mà khóc.
A Chiêu...
Trần Chiêu nghe lời này, khuôn mặt tái nhợt không chút máu có trong nháy mắt ngẩn ngơ, sau đó cười lắc đầu, “Đại ca, đừng khóc, đệ đã nói rồi, huynh sẽ không chết, đệ cũng sẽ không chết.”
”Nhưng, nhưng mà...” Tâm trạng Trần Bì không thể bình tĩnh ngay được.
Trần Chiêu thấp giọng nói: “Nhưng mà chúng ta không thể ở lại kinh thành được nữa. Nhưng vậy cũng tốt, ít nhất Vương gia cho đệ chết chứ không phải cho người đuổi giết đệ. Đại ca, đệ có một nơi đẹp đáng để đến, huynh đi cùng đệ đi.”
Trần Bì gật đầu thật mạnh, giúp Trần Chiêu đứng lên, khập khiễng đi.
Giọng họ từ xa truyền tới, “A Chiêu, sao đệ trốn được vậy, bọn họ cho huynh biết để đến nhặt xác đệ...” Cho nên lúc hắn thấy cái chiếu di chuyển còn tưởng là xác chết vùng dậy.
”Đệ từng giúp người hành hình.”
”A Chiêu, đệ nói gì với Vương gia vậy? Nếu không ngài ấy cũng không muốn giết đệ được. Chúng ta theo Vương gia lâu như vậy, lại một mực trung tâm, lần này... lần này đệ...”
”Đại ca, đừng nói nữa, đệ mệt mỏi.”
Lần trốn đi này giúp Dư Lộ hiểu rõ được những thiếu sót của bản thân, nên cô mới hỏi Minh Nguyệt có tài nghệ sở trường nào không, cô muốn học một chút.
Minh Nguyệt là đại nha hoàn cùng xuất giá với đại cô nương phủ Định Quốc Công, tài nghệ sở trường đương nhiên là có. Nói thật thì, tố chất tổng hợp mọi mặt của nàng ấy còn mạnh hơn ba người Hương Lê Thạch Lưu Anh Đào cộng lại nữa. Cho nên Dư Lộ dự định học cái gì dễ hơn trước, đó chính là nữ công.Xe chỉ luồn kim tự nhiên là không cần học. Dư Lộ nghĩ để Minh Nguyệt dạy cô châm pháp đơn giản trước, sau đó mới đi làm mấy thứ như hà bao, khăn tay hay đồ trong.
Dư Lộ hùng tâm bừng bừng dự định học thật tốt, đây chính là thứ cơ bản giúp cô sống yên ổn và có cơm ăn sau này. Lần chạy đi này, dù Tiêu Duệ không bắt cô trở về, ở bên ngoài cô vẫn sống rất kham khổ. Mặc dù không biết sau này có thể rời khỏi Tiêu Duệ và Vương phủ hay không, nhưng nếu có thể rời đi mà không thể mang theo tiền tài, mình có chút bản lĩnh, đi ra ngoài có thể khiến mình sống khá hơn chút.
Chỉ là cô căn bản không có cách nào chăm chú học. Tiêu Duệ “bị bệnh” nên rảnh rỗi, sáng sớm ngày thứ hai liền đến Tầm Phương viện, ăn sáng xong rồi ăn trưa, ăn trưa xong rồi lại ăn chiều, đúng là ỳ tại chỗ không chịu đi.
Ngay cả thư phòng hắn cũng không đi, cứ cả ngày nương nhờ ở Tầm Phương viện như vậy, Dư Lộ chuyện gì cũng không làm được.
Ngay từ đầu là không dám làm. Sau đó là hắn ngồi đọc sách, cô ngoan ngoãn ngồi một bên làm gối dựa; hắn viết chữ, cô phải hồng tụ thiêm hương*giúp mài mực; hắn ăn cái gì cô cũng phải ngồi hầu ở một bên.
*Hồng tụ thiêm hương: Chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh.
Dư Lộ rất buồn rầu.
Nhất là đến buổi tối, đêm nay Lâm Thục không đến mời, hắn liền thoải mái rồi. Mà nghe nói tối qua hắn không có đến chỗ Lâm Thục mà là đi thư phòng, cả người Dư Lộ càng thấy không tốt hơn.
Nam nhân này bỗng nhiên không gần nữ sắc, tín hiệu này rất nguy hiểm!
Minh Nguyệt vừa tới, Dư Lộ đã nói để nàng chuyên môn quản xiêm y, cho nên tối nay Tiêu Duệ muốn lưu lại, nàng liền trước tiên không phúc hậu chạy đi. Cũng may Hương Lê và Thạch Lưu rất xứng chức, ở lại chuẩn bị hầu hạ Tiêu Duệ rửa mặt.
Sau khi ăn cơm tối, đầu tiên Tiêu Duệ đọc sách nửa canh giờ, đến lúc Dư Lộ buồn ngủ đến gật gà gật gù thì hắn mới cất sách đi, kéo cô xuống nhuyễn tháp.
Dư Lộ mê man trừng trừng, cao giọng gọi người, “Hương Lê, Thạch Lưu vào hầu hạ...”
Lời còn chưa nói hết, Tiêu Duệ đã cắt lời cô, “Không cần, các ngươi mang hai thùng nước nóng lại đây.”
Hai thùng nước nóng! Dư Lộ lập tức thanh tỉnh, trợn to mắt nhìn Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ đưa tay che mắt cô rồi buông cô ra đi đến tịnh phòng.
Dư Lộ ngây ra, nhìn Hương Lê và Thạch Lưu mang hai thùng nước nóng vào, sau đó đi tới nói với cô: “Dư chủ tử, Vương gia kêu ngài vào hầu hạ.”
Dư Lộ gật đầu. Được thôi, hầu hạ thì hầu hạ vậy.
Lúc đi vào cô mới phát hiện mình nghĩ sai rồi, người ta không phải muốn tắm uyên ương rồi đại chiến ba trăm hiệp với cô. Tiêu Duệ đã tự rửa mặt, sau khi rửa xong liền đưa tay ra, ý là muốn khăn lau mặt.
Dư Lộ lập tức đưa tới.
Rửa mặt xong là rửa chân. Thành Vương gia kim tôn ngọc quý đặt chậu gỗ lớn xuống đất, múc một bầu nước lạnh, lại đổ nửa thùng nước nóng vô, đưa tay thử, thấy nước còn nóng, lại đổ thêm nửa bầu nước lạnh, rốt cuộc hài lòng.
Nhìn Tiêu Duệ ngồi xuống cởi vớ, Dư Lộ cảm thấy có chút huyền huyễn.
Thần sắc Tiêu Duệ như thường, thả chân vào chậu gỗ, hình như là quá thoải mái, hắn còn khẽ hừ một tiếng, sau đó quay mặt nhìn Dư Lộ, “Ngươi cũng cùng ngâm.”
Ngươi cũng cùng ngâm, là câu trần thuật, mệnh lệnh cho nàng.
Dù sao ngâm chân cũng tốt hơn tắm. Dư Lộ lập tức cầm cái ghế nhỏ qua, cởi giày cởi vớ, thả chân vào chậu gỗ.
Chậu gỗ rất lớn, chân to của Tiêu Duệ và chân nhỏ của Dư Lộ như có ranh giới ở giữa, cách nhau rất xa.
Cái này cũng không sao cả, Dư Lộ nghĩ.
Nhưng lát sau, chân Tiêu Duệ dịch lên phía trước, nhẹ nhàng áp lên chân Dư Lộ. Nóng, bàn chân to ấm áp đặt lên chân cô, phản ứng đầu tiên chính là nóng, chân nóng, khuôn mặt cũng nóng.
Dư Lộ nhất thời cúi đầu, bởi vì đỏ mặt nên không muốn cho đối phương thấy. Trong lòng lại nghĩ, nam nhân này đúng là thích cợt nhả*, đây là đang ve vãn cô sao?
*Cợt nhả: trêu đùa một cách sỗ sàng, không đứng đắn.
Đáng tiếc hắn không phải người cô thích, nếu không cô có thể càng cợt nhả hơn. Hai người có thể ganh đua nhau một lần, nhìn xem năng lực tán gái của nam nhân cổ đại này mạnh, hay là bản lĩnh cua trai của nữ nhân hiện đại là cô cao hơn.
Tiêu Duệ chợt hỏi Dư Lộ, “Ngươi cũng biết tại sao ta lại bị bệnh?”
Không phải là bị bệnh, là giả vờ bị bệnh được không? Dư Lộ phỉ nhổ trong lòng, trên mặt thì lắc đầu, thấp giọng nói: “Không biết, Vương gia nhìn Thái y chưa, Thái y nói thế nào?”
Vấn đề này, hôm qua Tiêu Duệ không trả lời, hôm nay cũng như vậy.
Tiêu Duệ nhìn cổ chân nhỏ nhắn trước mắt. Đúng là đẹp mà, thì ra chân nữ nhân bình thường đều đẹp như vậy sao, hắn thật muốn đưa tay sờ một cái.
”Ngươi rất nhanh sẽ biết.” Hắn trả lời như vậy.
Dư Lộ oán thầm, nói cũng như không nói.
Cứ như vậy, Tiêu Duệ ở Tầm Phương viện dưỡng bệnh. Chính viện Lâm Thục không có phản ứng, Tạ di nương Đào di nương lại xoắn xuýt, nên học Chính viện không quản không hỏi, hay là làm tiểu thiếp thành thành thật thật, đi Tầm Phương viện hỏi một chút, quan tâm Vương gia một chút đây?
Đào di nương và Tạ di nương không giống Lâm Thục. Không phải thân phận không giống mà là lòng với Tiêu Duệ không giống. Hai vị này, ngoại trừ nghĩ được sủng ái để có thể sống tốt hơn ra thì vẫn là hai người duy nhất trong Vương phủ thật lòng thích Tiêu Duệ.
Hai oan gia tụ đầu, thương lượng xem có nên đi Tầm Phương viện hay không.
Tạ di nương sợ, “Không đi! Ta không dám quá thân thiết với Dư Lộ đâu. Lần trước nàng ta đào tẩu, Vương gia tới chỗ ta, suýt chút nữa thì hù chết ta rồi.”
Đào di nương nhịn không được bĩu môi “Xì” một tiếng, “Ngươi thì tốt rồi, cái đêm đó Vương gia ở chỗ ta, cả đêm ta đều phải nói về Dư Lộ. Sau đó không phải ta bị bệnh đến nửa tháng sao, chính là vì sợ đó.”
Tạ di nương còn không biết chuyện này thật, nhất thời cười hả hê, “Úi chà, ta thấy Vương gia không đi Chính viện là may mắn cho ngươi rồi còn gì, không phải tối đó Vương gia gọi nước đến mấy sao?”
Đào di nương trợn trắng mắt, “Hắn bởi vì Dư Lộ chạy thoát, ở bên ngoài lâu lắm, lúc về hai đùi đều cứng, lại ngâm chân lại làm nóng đầu gối, có thể không gọi mấy lần nước sao? Không nói nữa, cuối cùng có nên đi Tầm Phương viện không đây?”
Tạ di nương nói: “Vậy đi, ta gọi Bạch Lộ qua nói chuyện với Thạch Lưu, sau đó quyết định sau.”
Đào di nương cũng không có biện pháp nào, lại sợ Tạ di nương lừa mình, vội nói: “Ta cũng gọi Hồng Châu đi qua.”
Chỉ là hai nha hoàn còn chưa đi qua, ngày thứ hai Lễ bộ Thị lang liền tự mình tới cửa.
Lễ bộ Thị lang Nhiễm đại nhân, phụ thân của trắc phi tương lai Nhiễm Y Vân. Ông tới, người toàn phủ mới hiểu được, căn bệnh này Vương gia gieo họa cho người nào.
Thời gian cưới trắc phi sắp đến, Vương gia lại đang chữa bệnh, trắc phi còn có thể cưới sao? Vương phủ không có phản ứng, Thánh Thượng không hạ chỉ, chỉ sợ Nhiễm gia đã huyên náo đến long trời lở đất đi?
Nếu không, Nhiễm đại nhân cũng được coi như là cha rể của Vương gia, tại sao phải chạy tới cửa thúc giục làm gì chứ?