Tiêu Duệ quay đầu nhìn Dư Lộ, đưa tay vẫy hai cái, “Bệnh phương diện nào?”
Lời của hắn Nhiễm Trần Lý hiểu, chớ không phải là Dư Lộ cũng hiểu đấy chứ?
Dư Lộ lại gần một chút, không đưa tay cho hắn, đồng thời cũng kịp nhận ra dù bệnh này có thật hay không, cô cũng không thể hỏi đến. Nếu là thật, vậy không phải là ảnh hưởng đến mặt mũi của Tiêu Duệ sao. Nhưng nếu là giả, cô vừa hỏi Tiêu Duệ liền chứng tỏ với cô thì sao đây?
“Chính là bệnh khiến Nhiễm đại nhân không gả con gái cho ngươi ấy.” Dư Lộ cố gắng khiến mình trông thật ngây thơ, không rành thế sự.
Đáng tiếc, cô đã quan sát chỗ giữa hai chân Tiêu Duệ hai lần rồi. Tiêu Duệ không phải mắt mù, đương nhiên hắn nhìn ra được Dư Lộ nghĩ đến chỗ nào. Sắc mặt hắn như thường, đưa tay vẫy hai cái với Dư Lộ.
Thật ra Dư Lộ cách hắn rất gần, hắn có thể trực tiếp kéo Dư Lộ, nhưng hắn lại thích dùng cách như vậy để Dư Lộ tự đưa tay ra.
Dư Lộ đành phải thuận theo ý hắn.
Hắn kéo tay Dư Lộ, bỗng dưng có chút buồn vô cớ. Làm như vậy, có đáng không? Hắn nhìn Dư Lộ một cái thật sâu, làm như vậy, hẳn là đáng đi? Sớm muộn gì nàng cũng sẽ nhìn ra hắn đang làm gì, nhìn ra tâm tư của hắn đi?
Có lẽ ánh mắt của hắn quá dịu dàng, có lẽ sự chờ đợi dưới đáy mắt hắn quá mãnh liệt, Dư Lộ đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi nóng. Cô giật giật tay, nhìn như Tiêu Duệ cầm không hết tay cô, nhưng cô căn bản không thể động đậy được. Khí thế của cô lập tức yếu đi, cúi thấp đầu xuống.
Tiêu Duệ nắm tay thật chặt, sau đó đưa tay còn lại lên sờ tóc Dư Lộ, búi tóc của cô có chút tán loạn. Hắn nhíu nhíu mày, suy nghĩ một lát, đột nhiên mở miệng: “Vì chuyện vừa nãy hả? Có phải đụng vào nơi nào rồi không?”
Dư Lộ vội lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có.”
Tiêu Duệ lại sờ chỗ tóc rối, ấn vào hai cái nhưng không vào được, hắn trực tiếp rút sợi tóc rối ra, nhưng rút ra xong thì lại không biết nên để chỗ nào, nếu kệ nó thì trông toàn bộ kiểu tóc đều không đúng.
Hắn bỗng thả tay đang nắm tay Dư Lộ ra, vỗ vỗ vai cô, “Đi thôi, kêu người đến giúp ngươi chải đầu lại.”
Dư Lộ cảm thấy xong rồi. Tiêu Duệ vuốt tóc cô, xoắn xuýt với tóc của cô, rõ ràng là việc làm hết sức ngây thơ nhưng cô lại thấy tay hắn cực kì dịu dàng, như là sợ làm cô đau vậy. Sự cẩn thận này lại khiến lòng cô không khỏi nổi lên từng gợn sóng.
Hắn để cô đi, cô lập tức đứng dậy, đến lúc sắp đi vào phòng ngủ mới nhớ nói “Ừ” một tiếng.
Tiêu Duệ nhìn bóng lưng của cô, cong môi cười.
Minh Nguyệt xung phong nhận việc chải đầu cho Dư Lộ, đồng thời cẩn thận tìm hiểu tin tức, “Dư chủ tử, hôm nay phụ thân của Nhiễm Nhị cô nương sang đây để thúc giục hôn sự của Vương gia với Nhiễm Nhị cô nương sao?”
Dư Lộ không nhìn nàng, chỉ hỏi ngược lại: “Sao thế, cô tò mò à?”
Minh Nguyệt sợ Dư Lộ cho rằng nàng giúp Lâm Thục đi thám thính, vội vàng giải thích: “Không phải do tò mò, chỉ là cảm thấy, hình như Vương gia vì chủ tử ngài nên mới kéo dài thời gian nghênh Nhiễm Nhị cô nương vào cửa.”
Không phải, Vương gia của các ngươi không phải đang kéo dài, hắn trực tiếp không muốn thành thân.
Dư Lộ trầm ngâm, chẳng lẽ Tiêu Duệ không sợ sao. Chuyện mất mặt như vậy mà bị truyền đi, dù cho đến bây giờ hắn đều không để ý đến địa vị, nhưng dù sao cũng đủ để ném hết mặt mũi của một nam nhân. Còn có, hắn không muốn thành thân với trắc phi, Nhiễm gia sẽ làm gì với Nhiễm Nhị cô nương đây. Phụ thân nàng ấy... trông cũng không giống như người tốt.
Dư Lộ tò mò suy nghĩ của Tiêu Duệ, cũng tò mò cách giải quyết của Nhiễm Trần Lý.
Nhưng mà, cô biết lập trường của mình không dễ để hỏi về việc này.
Minh Nguyệt không biết tình huống cụ thể, thấy Dư Lộ không trả lời, đoán Dư Lộ đã nghe lọt lời mình, vội vàng nói tiếp: “Dư chủ tử, nô tỳ cảm thấy Vương gia đối xử với ngài thật sự rất tốt, ngài có định...”
Dư Lộ bỗng quay đầu trừng nàng, để nàng không nói tiếp được.
“Minh Nguyệt, cô đừng nói mấy lời này nữa. Cô có tin ta sẽ mê choáng cô rồi đưa cô lên giường Vương gia không.” Dư Lộ uy hiếp Minh Nguyệt. Trong truyện, đây chính là việc Lâm Thục làm với Minh Nguyệt, chẳng qua với điều kiện là phải chuốc say Tiêu Duệ trước.
Mặc dù biết Dư Lộ đang nói đùa nhưng Minh Nguyệt vẫn sợ đến trắng cả mặt, tay cũng run run, chiếc lược rơi xuống đất.
“Đi ra ngoài đi, để ta tự làm.” Dư Lộ cũng không giải thích, trực tiếp đuổi người.
Lúc trước bởi vì chạy trốn nên cô triệt để học hết cách nữ nhân cổ đại mặc quần áo và chải đầu, cho nên chuyện chải đầu phiền toái này, không có nha hoàn cô vẫn có thể làm rất khá.
Chính viện Lâm Thục cũng được tin, chỉ là nàng đại khái đoán được ý đồ đến đây của Nhiễm Trần Lý, nhưng Nhiễm Trần Lý được câu trả lời thế nào, nàng cũng không biết.
Nàng gọi Minh Hà tới, “Ngươi đến Tầm Phương viện, mang qua đó mấy phần điểm tâm phòng bếp mới làm, sau đó hỏi Minh Nguyệt xem Vương gia trả lời Nhiễm đại nhân thế nào.”
Minh Hà có chút do dự. Nàng và Minh Nguyệt là tỷ muội lớn lên với nhau từ nhỏ, đi hỏi như vậy, chẳng phải coi nàng ấy thành mắt ngầm của Chính viện sao? Nếu như vậy, Dư chủ tử sao dám dùng nàng ấy nữa? Không có niềm tin của Dư chủ tử, nàng ấy cũng không sống tốt ở Tầm Phương viện được, mà điều muốn học thì càng không học được.
“Vương phi, hỏi Minh Nguyệt như vậy có thể khiến Dư chủ tử nghi ngờ không?” Nàng nói: “Nếu Dư chủ tử nghi ngờ, chỉ sợ Minh Nguyệt sẽ có nhiều bất tiện.”
Lâm Thục lại không để trong lòng, “Không sao, ngươi lén lút qua đó hỏi, ta cũng không định làm gì, chỉ để yên tâm mà thôi.”
Minh Hà hơi yên lòng, thấy thái độ của nàng kiên quyết, quay người đi ra ngoài. Chỉ là Minh Nguyệt cũng không biết, đương nhiên không thể mang tin tức có ích gì về cho nàng được.
Lâm Thục không khỏi buồn bực nói: “Nha đầu Minh Nguyệt kia, thủ đoạn đúng là không được mà.” Nàng lại phân phó Minh Hà, “Vậy đi, ngươi phái người qua Nhiễm gia hỏi thăm chút. Không biết Vương gia trả lời thế nào, trong lòng ta luôn lo lắng.”
Nếu như lúc trước, Minh Hà còn dám lắm miệng hỏi một câu vì sao, nhưng từ lúc đến Thành Vương phủ, tính tình Lâm Thục thay đổi quá nhiều, nàng cái gì cũng không dám hỏi, chỉ gật đầu.
Nhiễm Trần Lý về nhà, lập tức gọi phu nhân vào phòng. Hai người nói nhỏ gần nửa canh giờ, cuối cùng đi đến phòng Nhiễm Y Vân.
Nhiễm Y Vân thấy phụ thân và mẫu thân đến thì hết sức kinh ngạc, vừa nghênh đón hai người vào phòng vừa nghĩ thầm cuối cùng là có chuyện gì. Nàng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên phụ thân nàng đến phòng của nàng.
Nhiễm đại nhân không tiện nói những lời này với nữ nhi, chắp tay sau lưng đứng nhìn xuân sắc trong sân. Nhiễm phu nhân kéo tay của nữ nhi, vừa không nỡ vừa thấy may mắn, “Vân Tỷ Nhi, hôn sự của con và Thành Vương, không thành.”
Nhiễm Y Vân lập tức ngây ngẩn cả người, tiếng nói như bị chặn ở cổ họng, một lát sau mới lớn giọng nói nên lời, “Vì sao? Là Thành Vương cự hôn sao? Con và hắn chính là do thánh chỉ tứ hôn, làm sao hắn dám?”
Nhìn con gái kích động như vậy, Nhiễm phu nhân vội vàng giải thích, “Không phải không phải, không phải là Thành Vương cự hôn. Là, là quyết định của phụ thân con, không thể đẩy con vào hố lửa được!”
Lời của mẫu thân khiến Nhiễm Y Vân thấy rất mơ hồ, “Nương, ngài đến cùng muốn nói cái gì, hố lửa gì chứ, Thành Vương phủ là hố lửa sao? Đây chính là Vương phủ, con gả qua chính là trắc phi, không phải ngài nói đây là mối hôn sự rất tốt sao? Lại nói, coi như Thành Vương phủ là hố lửa, phụ thân cũng không thể không đồng ý được, nếu không, Hoàng thượng mà biết thì sẽ giáng tội nhà chúng ta đó!”
Nhiễm phu nhân thở dài, kéo nữ nhi đến rỉ vào tai nàng mấy câu.
Sắc mặt Nhiễm Y Vân đầu tiên là đỏ lên, sau đó lại từ từ trắng đi. Nếu phương diện kia của Tiêu Duệ thật sự không được, vậy đúng là không thể gả. Một trắc phi, lại không có hài tử, đời này còn trông cậy vào cái gì được chứ?
“Nhưng mà nương, không phải Thành Vương rất sủng ái một tiểu thiếp họ Dư sao? Nghe nói là đi ra từ trong cung, hắn thích lắm. Nếu hắn không được thì sao lại sủng ái tiểu thiếp kia như vậy?” Nhiễm Y Vân cảm thấy không đúng lắm. Ngày ấy nàng đã ở Thành Vương phủ, cũng nhìn thấy Thôi Tiến Trung tự mình đi cùng nữ nhân kia.
Hơn nữa nữ nhân kia còn trốn đi rồi bị bắt trở lại!
Lời này, nàng cũng không dám nói thẳng.
Nhiễm phu nhân không biết nên giải thích thế nào, bà cũng hơi nghi hoặc một chút. Nhiễm Trần Lý thấy thế, đành phải đi tới, chỉ vào thê tử và con gái, cực kì bất đắc dĩ, “Hai người các ngươi đấy, thật là... thật là tóc dài kiến thức ngắn!”
Nhiễm Y Vân không phục nhìn phụ thân. Nàng là người biết chân tướng mà người ngoài không biết đấy!
Nhiễm Trần Lý không có cách nào, đành phải nói: “Ta là người hồ đồ như vậy sao. Không có chứng cứ, ta sẽ qua quýt làm quyết định sao?”
Nhiễm phu nhân vội lắc đầu, bà đương nhiên tin tưởng phu quân mình.
Nhiễm Y Vân lại phồng má lên, vẫn không bị thuyết phục.
Nhiễm Trần Lý đành phải mở cửa nhìn một cái, kêu nha hoàn trông coi cho thật tốt rồi mới về phòng hạ giọng nói với nữ nhi: “Chính miệng Thành Vương thừa nhận phương diện kia của hắn không được! Một nam nhân, nếu không phải thật, sao hắn phải nói như vậy? Hắn cũng có lòng tốt, không muốn làm lỡ con, cũng không muốn đối nghịch với phụ thân đó! Còn nữ nhân mà con nói, ta thấy tám phần mười là người hắn tìm để giúp hắn che giấu tai mắt mà thôi. Hôm nay hắn vừa không vui liền hất nữ nhân kia ra, con thấy ta hất mẹ con ra bao giờ chưa?”
Nhiễm phu nhân đỏ mặt, Nhiễm Y Vân lắc đầu.
Nhiễm Trần Lý tiếp tục nói: “Ta còn nghe nói rằng, Thành Vương và Thành Vương phi đến nay vẫn chưa viên phòng nữa! Nếu ta gả con qua đó, con nghĩ xem ngày sau của con có tốt được không?”
Chắc chắn là không rồi!
Hai mắt Nhiễm Y Vân bỗng nhiên đỏ lên, bắt lấy cổ tay Nhiễm Trần Lý, “Phụ, phụ thân, vậy nữ nhi phải làm sao đây, nữ nhi phải làm sao đây chứ!”
Nhiễm phu nhân thấy con gái khóc, lập tức đỏ mắt nhìn Nhiễm Trần Lý. Nhiễm Trần Lý vỗ vỗ thê tử lại vỗ vỗ con gái, nói ra quyết định của mình: “Con cũng bị bệnh đi, kéo được ba, năm ngày liền nói với bên ngoài con bị bệnh nặng nên không có. Con còn nhỏ, đi về nhà cũ tránh tiếng gió cái đã, qua hai năm lại về kinh, nói là chất nữ* của mẹ con, trở về rồi phụ thân tìm người khác cho con!”
*Chất nữ: cháu gái.
Nhiễm phu nhân vội vàng bổ sung: “Không làm Vương phi thì cũng phải làm Hầu phu nhân!”
Nhiễm Trần Lý nghĩ đến lời ám chỉ của Tiêu Duệ. Nếu có hắn hỗ trợ, nếu Tam nữ nhi có thể gả cho Thụy Vương làm trắc phi, về sau có thể kêu nó kiếm mối hôn sự cho Nhị nữ nhi, hẳn cũng không kém lắm.
Ông gật đầu, coi như là lời hứa với con gái.
Nước mắt Nhiễm Y Vân rơi xuống, lau một cái, lại nhào vào lòng Nhiễm phu nhân.
Nhiễm Y Vân bị bệnh. Sau khi Thành Vương Tiêu Duệ bị bệnh, nàng cũng bị bệnh. Bệnh này khí thế hung mãnh, chỉ mới ba ngày, một nữ lang hoa quý đã hương tiêu ngọc vẫn*.
*Hương tiêu ngọc vẫn: cách nói hoa hòe của chết, thường dùng cho mấy cô gái trẻ đẹp.
Tin tức truyền tới Vương phủ, Tạ di nương và Đào di nương cũng không dám đến Tầm Phương viện nữa. Mà Chính viện Lâm Thục vừa nghe xong, trong lòng liền dâng lên ý sợ hãi. Vương gia vì nữ nhân ở Tầm Phương viện, lại khiến Nhiễm đại nhân giết con gái ruột thịt!
Hôm nay hắn có thể vì nữ nhân kia mà giết trắc phi, ngày mai thì sao, có thể vì nữ nhân kia mà giết luôn Vương phi của hắn không?
Lâm Thục sợ, lập tức phái Minh Hà đến đưa tin cho Tiêu Duệ, mẫu thân nàng sắp sinh, nàng muốn về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, đợi mẫu thân nàng sinh xong rồi lại về.
Tiêu Duệ rất hào phóng, giơ tay lên cho phép.
Minh Hà hành lễ, vội lui xuống.
Thời gian cưới trắc phi của Tiêu Duệ đã qua hai ngày. Trời ấm hơn một chút, có lúc nóng đến mức hận không thể cởi thêm một lớp áo.
Dư Lộ không sợ nóng nên mặc cũng nhiều, nhưng thấy thái độ Tiêu Duệ lạnh nhạt, nghĩ ngay cả Lâm Thục đều dọa chạy, cảm thấy trong lòng phát lạnh. Rõ ràng mấy ngày nay đã rất quen người kia, nhưng lúc này lại không dám tới gần hắn.
Người này...
Cô còn tưởng người này không đáng sợ như vậy, ít nhất, hắn rất khoan dung với cô. Mà với mấy người Hương Lê Thạch Lưu, hắn cũng không có hạ độc thủ. Ngay cả với hai huynh đệ Trần Chiêu, cô lén hỏi Minh Nguyệt, nghe nói cũng chỉ là đuổi ra khỏi phủ, trả thêm một khoản trợ cấp mà thôi.
Cô đều cảm thấy trong truyện quá không đáng tin, tâm địa Tiêu Duệ vẫn luôn rất tốt, nhưng bây giờ, hắn bức cha ruột người ta giết con gái của mình? Tuy cô không tin, nhưng ngay cả Lâm Thục cũng bị dọa chạy, dù cô muốn không tin cũng phải tin.
Được rồi, tuy chuyện này đáng trách nhất là Nhiễm Trần Lý Nhiễm đại nhân, nhưng mà, nhưng mà cô vẫn cảm thấy Tiêu Duệ rất đáng sợ. Cho dù cảm giác được hắn làm như vậy là vì cô, nhưng cô vẫn cảm thấy sợ. Loại thích này khiến người ta có chút kinh hồn bạt vía.
Năng lực biểu diễn của Dư Lộ vẫn giống như trước kia, nhưng Tiêu Duệ bây giờ đã tinh mắt hơn trước kia nhiều rồi. Tuy Dư Lộ cực lực giả vờ giống như những lúc bình thường nhưng hắn vẫn cảm giác được cô đang sợ hắn.
Hắn vốn đang đánh quyền ở trong sân, trở về định tắm rửa một cái, nhưng thấy Dư Lộ như vậy, hắn không đi nữa mà là ngồi xuống ghế, vẫy tay với Dư Lộ.
Hiện tại Dư Lộ cảm thấy hắn rất đáng sợ, lập tức nhảy tót đến bên cạnh hắn, “Gia có gì phân phó?”
Tiêu Duệ đặt tay lên đầu gối, nhướng mày nhìn Dư Lộ, “Sao thế? Gần đây hình như ngươi rất sợ gia?”
“Không có!” Dư Lộ lắc đầu, chắc như đinh đóng cột.
Tiêu Duệ rũ mắt nhìn tay và váy Dư Lộ, “Tay ngươi đang run, chân cũng đang run.”
Hả, rõ như vậy sao? Dư Lộ vội khép chân lại, “Thật không có!”
Tiêu Duệ bỗng lại gần, Dư Lộ sợ đến ngửa về sau. Tiêu Duệ vội vàng đứng dậy đưa tay đỡ, ôm cô quay nửa vòng thì hai người mới ổn định lại.
Không có ngã sấp xuống, Dư Lộ muốn vỗ ngực một cái, khẽ động đậy, chợt phát hiện tay mình đang đặt lên lồng ngực của người đối diện. Bỗng lồng ngực hình như chấn động, thì ra là người đối diện đang nói chuyện, “Tiểu Lộ Nhi, có phải ngươi thấy Nhiễm gia Nhị cô nương là bị gia bức tử?”
Tiểu Lộ Nhi... đây là xưng hô ngày xưa của hắn đối với cô, nhưng sao bây giờ nghe xong lại khiến người ta thấy sởn cả tóc gáy vậy!