Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 94: Chương 94




Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

P/s: mừng Quốc khánh:3

Hoàn cảnh giống nhau, cùng là một chiếc giường lớn, người ngủ bên cạnh cũng cùng là một người.

Nhưng tối nay hai người lại không giống như trước kia, một người ép sát vào chân tường, người kia nằm ở mép giường, hận không thể rơi bịch xuống giường, giống như cả đời đều không muốn qua lại với nhau.

Tối nay Tiêu Duệ nghiêng người hướng ra ngoài, tay ôm chặt Dư Lộ, còn Dư Lộ thì nằm trong ngực hắn, cảnh này trông rất ấm áp.

Chỉ là lo cho Minh Nguyệt, đêm nay Dư Lộ ngủ không ngon lắm, cả đêm cứ lật qua lật lại, trời vừa tờ mờ sáng liền tỉnh dậy.

Tiêu Duệ ngủ ở bên trong, ngủ rất say, còn có tiếng ngáy nhẹ. Chẳng qua tuy người đang ngủ nhưng tay thì vẫn đặt trên lưng Dư Lộ, siết cô thật chặt, như là sợ cô sẽ chạy đi vậy.

Dư Lộ không ngủ được, cô muốn đi nhìn Minh Nguyệt.

Ai ngờ vừa mới cầm lấy tay Tiêu Duệ, hắn liền lập tức ép xuống, ôm chặt cô hơn, sau đó hai mắt híp thành một đường, tỉnh dậy, “Làm sao vậy?”

Sáng sớm vừa tỉnh dậy, giọng Tiêu Duệ hơi khàn khàn, cộng thêm hắn cố ý đè thấp, lại đang trong trạng thái mơ hồ, nghe có vài phần gợi cảm.

Dư Lộ nhịn không được đưa tay chạm gò má hắn, nói: “Ta muốn dậy.”

Tiêu Duệ ngẩng đầu nhìn cửa sổ, bên ngoài vẫn còn sương mù, trời như vậy sao lại dậy sớm thế? Hắn hỏi: “Trời còn chưa sáng hẳn, dậy sớm như vậy để làm gì?”

Dư Lộ nói: “Ta muốn đi thăm Minh Nguyệt, không biết nàng ấy tỉnh chưa nữa.”

Tiêu Duệ không nói tiếp. Lát sau, hắn ngồi dậy, vừa dụi mắt vừa nói: “Gọi người vào hầu đi, gia đi chung với ngươi.”

Dư Lộ do dự một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.

Lúc này không biết Minh Nguyệt thế nào, nếu còn chưa tỉnh lại hoặc bị nặng hơn, có Tiêu Duệ ở, nếu muốn mời Thái y thì cũng tiện hơn chút.

Tiêu Duệ không để Dư Lộ hầu hạ, cũng không kêu nha hoàn vào mà là tự mặc xiêm y rồi vào tịnh phòng trước. Chờ hắn tắm xong, Dư Lộ cũng vội vã đi vào. Vừa lấy nước lạnh xong, Hương Lê và Thạch Lưu đã đưa nước nóng tiến đến.

Thạch Lưu còn chưa tỉnh ngủ, nhìn động tác của Dư Lộ, nàng nói: “Chủ tử tốt à, sáng sớm trời còn lạnh, cũng không thể dùng nước lạnh được, cẩn thận hư thân đấy.”

Dư Lộ để nàng ấy và Hương Lê thay nước lạnh bằng nước nóng, điều chỉnh sao cho nhiệt độ vừa đủ rồi rửa mặt tiếp.

Đang lau mặt, cô vẫn không nhịn được hỏi, “Vương gia kêu các ngươi nấu nước nóng tới sao?”

Thạch Lưu nghe xong lời này liền nở nụ cười ranh mãnh, Hương Lê gật đầu nói tiếp, “Là Vương gia phân phó, còn kêu tụi nô tỳ mau lên, sợ chủ tử trực tiếp dùng nước lạnh khiến thương thân.”

Khuôn mặt Dư Lộ có chút nóng, nhưng vẫn cậy mạnh nói: “Thật ra sáng sớm nên thay phiên dùng nước lạnh và nước ấm mới là tốt nhất, cũng không thể vẫn luôn dùng nước ấm.” Mấy thứ này cô nhìn thấy trên mạng lúc còn ở hiện đại, mặc dù không có căn cứ khoa học nhưng cô vẫn nhớ kỹ.

Vội vã rửa mặt xong, Dư Lộ không có tâm trạng ngồi xuống chải đầu, tùy ý búi tóc lên (?! không biết phải búi không nữa) rồi dùng cây trâm vàng cố định lại liền ra cửa.

Tiêu Duệ đang đứng chờ ở cửa. Dư Lộ vừa đi ra hắn liền nhìn qua, thấy quần áo Dư Lộ xốc xếch, hắn khẽ nhíu mày, chỉ là hắn không nói gì, đi tới kéo tay Dư Lộ ra ngoài.

Bên Minh Nguyệt có Anh Đào và một tiểu nha hoàn tam đẳng ở đó. Lúc hai người tới, tiểu nha hoàn kia đang lấy nước tới cho Anh Đào rửa mặt. Thấy hai người nắm tay, tiểu nha hoàn này sợ đến mức quỳ sụp xuống, nước rơi đầy đất, chậu đồng cũng lăn ra ngoài.

Tiêu Duệ quay đầu nhìn sang, tiểu nha hoàn sợ run người, nhưng vẫn biết tính của Tiêu Duệ, chỉ cúi đầu, không dám cầu xin tha.

Dư Lộ vội lắc tay Tiêu Duệ. Tay hắn rất lớn, lòng bàn tay khô ráo, vừa lúc bao tay cô lại thật chặt.

Tiêu Duệ thu hồi tầm mắt, nghiêng người nhìn Dư Lộ một cái, kéo cô vào phòng. Thạch Lưu vẫn luôn đi phía sau họ vội đi tới, nhấc chân đá mấy cái mới đá tiểu nha hoàn vẫn còn đang sợ ra ngoài được.

Hương Lê dõi theo bóng lưng của Tiêu Duệ, hai mắt rũ xuống.

Hai người vào phòng, Anh Đào nghe thấy tiếng động nhìn qua, thấy là Tiêu Duệ và Dư Lộ, vội vàng đứng dậy đi tới hành lễ: “Vương gia, Dư chủ tử.”

Dư Lộ đã rút tay ra, bước nhanh tới thành giường nhìn Minh Nguyệt. Lúc này trời đã sáng choang, chỉ là sáng sớm nên còn lạnh, cửa sổ và cửa chính đều bị đóng chặt lại, trong phòng vẫn còn đốt nến.

Ngọn nến cách Minh Nguyệt rất gần, cũng không tiện phân rõ sắc mặt của nàng, Dư Lộ nhìn hai lần liền ngẩng đầu hỏi Anh Đào, “Nàng ấy có tỉnh lại lần nào chưa?”

”Vẫn chưa tỉnh lại ạ.” Anh Đào lắc đầu nói.

Dư Lộ đưa tay sờ tay Minh Nguyệt, lại sờ trán của nàng, đều rất lạnh, nhưng cũng không biết tình huống bây giờ là thế nào.

”Gia, nếu không, mời Thái y đến xem cho Minh Nguyệt một cái?” Nàng đành phải đi hỏi Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ liếc Minh Nguyệt một cái, gật đầu, đi ra ngoài phân phó Thôi Tiến Trung.

Minh Nguyệt còn không có tỉnh, Dư Lộ vẫn đợi ở đây thì cũng không làm gì được, đành phân phó Anh Đào đi nghỉ ngơi, thay bằng Hương Lê ở bên cạnh trông nom, cô thì dẫn theo Thạch Lưu trở về.

Tiêu Duệ qua đây nói với cô Thôi Tiến Trung đã phái người đi mời Thái y rồi đi tịnh phòng thay bộ võ phục. Hắn vốn không muốn rời xa Dư Lộ, lúc tỉnh lại sáng nay hắn còn định kéo Dư Lộ đi nhìn hắn đánh quyền.

Bây giờ họ phải ở chung nhiều hơn mới đúng.

Nhưng nhìn Dư Lộ mày chau ủ mặt lo lắng cho Minh Nguyệt như vậy, hắn cảm thấy có kéo Dư Lộ đi thì nàng cũng phiền lòng, nên đành phải tự mình đi vậy.

Lúc hắn đang đánh quyền, hạ nhân canh cửa ở Chính viện bỗng chạy tới, nói là Lâm Thục muốn gặp hắn.

Tiêu Duệ không dừng lại, chỉ lạnh lùng nói: “Không gặp!”

Người đến là bà tử thô sử, vốn đang sợ, lúc này Tiêu Duệ lại lạnh mặt thì càng sợ đến muốn đi ngay.

Nhưng vừa nghĩ tới lời của đại nha hoàn, bà lại không dám đi. Nếu không, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao bà chịu nổi?

Bà cẩn thận nhìn Tiêu Duệ, nói: “Nha hoàn của Vương phi nói, nếu... nếu Vương gia mà không đi, Vương phi sẽ, sẽ treo cổ tự sát. Còn... còn nói là, đến lúc đó Vương gia phải... phải cho Định Quốc Công một lời giải thích.”

Lâm Thục đang uy hiếp hắn sao?

Cầm cái chết để uy hiếp.

Tiêu Duệ đúng là không để bụng việc Lâm Thục có chết hay không, nhưng nếu nàng ta vừa tân hôn chưa tới nửa năm liền chết, lời giải thích cho phủ Định Quốc Công không quan trọng, quan trọng là... giải thích như thế nào với trong cung.

Lỗi của hắn, không chỉ có hắn sẽ bị phạt, ngay cả mẫu phi, chỉ sợ cũng sẽ bị liên lụy.

Nếu như lúc trước, Tiêu Duệ không tin Lâm Thục sẽ tìm chết, nhưng hôm qua nàng ta có thể làm ra việc mất trí như vậy, lúc này đúng là hắn không chắc chắn được.

Hắn cũng lười về thay quần áo, lập tức nhấc chân ra Tầm Phương viện.

Lúc tin báo đến nơi Dư Lộ, Hương Lê cũng gọi một tiểu nha hoàn đến nói cho cô Minh Nguyệt đã tỉnh, hơn nữa còn muốn gặp cô!

Chuyện giữa Tiêu Duệ và Lâm Thục cô không muốn nhúng tay, cũng không đi qua hỏi, lập tức đứng dậy mang Thạch Lưu đến chỗ Minh Nguyệt.

Thật ra đại phu chữa thương cho Minh Nguyệt hôm qua cũng là một vị đại phu có y thuật cao minh, cho nên hôm nay, khi Thái y vừa khám xong, Minh Nguyệt liền lập tức tỉnh lại. Thái y nhìn phương thuốc đại phu kê đơn hôm qua, cân nhắc tăng giảm một hai, lại nói chỉ cần dưỡng thân thể thật tốt liền không có gì đáng ngại nữa.

Thôi Tiến Trung theo Tiêu Duệ đi Chính viện, Dư Lộ để Thạch Lưu đi tiễn Thái y, cô đi nhìn Minh Nguyệt.

Nến đã tắt, trong phòng vô cùng sáng sủa, mà Dư Lộ cũng thấy rõ khuôn mặt của Minh Nguyệt, hoàn toàn trắng bệch, ngay cả môi cũng không có tia máu nào.

Nàng vốn nằm trên giường, thấy Dư Lộ tới liền giãy dụa như muốn ngồi dậy. Dư Lộ vội vàng đi qua đè nàng lại, “Đừng nhúc nhích! Thương thế của cô còn rất nặng, cứ nằm đi, có lời gì thì cứ nói thẳng ra là được!”

Minh Nguyệt nằm xuống, thấy Dư Lộ, hai mắt lập tức đỏ lên, nước mắt rơi xuống.

”Dư chủ tử.” Nàng nhỏ giọng nói: “Dư chủ tử, nô tỳ muốn gặp Vương phi một lần, có thể chứ?”

Muốn gặp Lâm Thục... Dư lộ có chút khó xử, “Nhưng mà bây giờ cô không thể động đậy. Cô biết không, nếu sáng hôm nay cô mà không tỉnh, chỉ sợ cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Cô cứ dưỡng thương cho thật tốt trước đi, đợi lành lại rồi hẵng đi gặp Vương phi sau.”

Nước mắt Minh Nguyệt cứ rơi không ngớt, tuy vậy vẫn cố chấp lắc đầu, “Không phải, Dư chủ tử, nô tỳ muốn gặp Vương phi ngay lúc này. Mang đi, bò đi, đi thế nào cũng được... Nô tỳ muốn đi hỏi nàng ấy, nô tỳ hầu hạ nàng ấy nhiều năm như vậy, vẫn luôn tận tâm tận lực, trung thành và tận tâm, vì sao, vì sao nàng ấy phải đối xử với ta như vậy?”

Thật ra trong sách có ghi suy nghĩ của Lâm Thục, chỉ là Dư Lộ không biết có nên tin hay không, càng không biết có nên nói cho Minh Nguyệt nghe không.

Nếu nói thì không thể tránh khỏi việc phải nói thân phận thật của Minh Nguyệt cho nàng ấy biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.