Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Tiêu Duệ trợn mắt há miệng nhìn người trước mặt, cảm thấy đầu mình đã cứng lại. Thôi Tiến Trung, không phải lão ấy đã sớm chết rồi sao?
Hơn nữa, dù không chết thì trông cũng không trẻ đến vậy chứ?
“Vương gia, ngài sao thế?” Thôi Tiến Trung nhìn chủ tử nhà mình với vẻ lo lắng, muốn đờ tay sờ trán chủ tử, nhưng lại sợ vượt quyền.
Tiêu Duệ đưa tay bóp trán, suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy kéo Thôi Tiến Trung đến trước mặt, dùng sức nhéo lỗ tai lão, “Đau không?”
Vừa lên tiếng, không cần Thôi Tiến Trung trả lời, hắn đã ngây cả ra. Cái giọng này... giọng mình nói không hề già cỗi mà lại rất trẻ tuổi, thậm chí còn mang chút ồm ồm khi vỡ giọng.
“Đau.” Thôi Tiến Trung đáp.
Lại thấy chủ tử của lão không để ý lão nữa, lao ra ngoài soi gương. Thôi Tiến Trung nghệt ra nhìn chủ tử nhà mình, há hốc miệng, hắn lúc lúc thì sờ lông mày lúc lại sờ mũi, sờ miệng, thỉnh thoảng còn chớp chớp mình với bản thân trong gương.
“Vương gia, ngài rốt cuộc bị sao vậy ạ?” Thôi Tiến Trung sắp khóc, chủ tử nhà mình bị trúng tà rồi sao? Hay bởi vì biết nương nương đưa cung nữ dạy nhân sự tới nên quá kích động?
Cơ bản là Tiêu Duệ đã tỉnh táo lại. Đúng vậy, không phải hắn gặp quỷ, là chính bản thân hắn trở thành quỷ. Rõ ràng đã sống đến bảy mươi, tám mươi tuổi, con cháu đầy sảnh, tưởng nhắm mắt lại là có thể đi Tây Thiên, ai dè khi mở mắt lại phát hiện hắn trở về thời kì còn là thiến niên.
Bây giờ mình bao lớn?
Không đúng, còn có Tiểu Lộ Nhi nữa. Tiểu Lộ Nhi đâu rồi?
Hắn không chết, trở lại thời kì thiếu niên, vậy Tiểu Lộ Nhi đâu?
Hắn vội vàng đi tới, định hỏi Thôi Tiến Trung bây giờ hắn bao nhiêu tuổi thì chợt phát hiện đây không phải Tề Vương phủ ở Bắc địa, cũng không phải Thành Vương phủ ở kinh thành. Đây là chỗ ở trong cung hơn mười năm của hắn.
Hắn còn trong cung, nên Tiểu Lộ Nhi cũng vẫn còn trong cung sao?
Tiêu Duệ để chân trần, xoay người ra ngoài.
“Ông nội của ta ơi!” Thôi Tiến Trung rốt cuộc đánh bạo bắt lấy tay hắn, “Đang tối khuya tối khoắt, ngài định đi đâu vậy trời? Nô tài đang nói với ngài, cung nữ nương nương ai bài tới rồi, ngài có cần nàng ta vô luôn không?”
Cung nữ?
Đúng rồi, bây giờ Tiểu Lộ Nhi vẫn còn là một cung nữ.
Không đúng!
Nếu Tiểu Lộ Nhi vẫn là cung nữ, còn chưa bị hắn kêu vào Vương phủ, vậy đó không phải Tiểu Lộ Nhi mà là Dư Lộ chân chính rồi.
Hắn nhìn Thôi Tiến Trung một cái thật sâu, gật đầu, “Gọi nàng ta vô.”
Thôi Tiến Trung được câu trả lời khẳng định nhưng không hề thấy vui. Bộ dạng này của Vương gia thật quái dị, cũng không biết là vì sao. Thả tay ra, lão ra ngoài nhẹ giọng gọi một cung nữ đang cúi đầu vào.
“Từ đã!” Tiêu Duệ lại xua tay gọi nàng, “Ngươi ngẩng đầu lên!”
Cung nữ không biết ý của chủ tử là sao, chỉ là hắn không cho nàng quỳ thì nàng không dám quỳ xuống, đành phải đánh bạo ngẩng đầu nhìn Tiêu Duệ.
Quả là Đào thị!
Đời trước Đào thị và Tạ thị đều bị đưa ra phủ. Lúc đầu hai người đều không muốn rời đi, bèn đến ở tại thôn trang ở ngoại ô của hắn. Sau đó, Tạ thị thì hắn không biết, còn Đào thị thì lại gả cho một thương nhân vào Nam ra Bắc, nàng ấy còn theo thương nhân kia đến Bắc địa, ngẫu nhiên bị Tiểu Lộ Nhi nhìn thấy, còn tới Vương phủ làm khách nữa.
Thấy Vương gia nhìn mình chằm chằm, mặt Đào Xảo Tiên chậm rãi đỏ bừng lên, nhìn Tiêu Duệ đầy tình tứ, nhấc chân định tiến lên.
“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi.” Không ngờ rằng Tiêu Duệ lại lập tức nói lời này.
Đào Xảo Tiên sửng sốt, sắc mặt trắng đi, chân quỳ thịch xuống đất, “Vương gia, cầu Vương gia tha mạng, nếu nô tỳ bị đuổi đi như vậy, nô tỳ sẽ, sẽ...”
Nhìn Đào Xảo Tiên quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, Tiêu Duệ cảm thấy trong lòng có chút quỷ dị. Bởi vì ấn tượng về nàng trong đầu hắn là một phu nhân hơi mập đã qua tuổi bốn mươi, nhưng được bảo dưỡng cẩn thận nên trông mới chỉ hơn ba mươi, trên mặt là nụ cười đầy hạnh phúc, khi thấy hắn cũng không sợ mà là hành lễ một cách tự nhiên.
“Được rồi, đừng khóc!” Hắn cắt lời Đào Xảo Tiên, “Ngươi yên tâm đi, ngươi sẽ không bị sao đâu. Không chỉ là ngươi, dù ai khác đến ta cũng sẽ không cần. Được rồi, mau đi ra đi!”
Giọng nói ôn hòa khiến Đào Xảo Tiên yên tĩnh lại. Nhưng khi ngẩng đầu, nàng thấy Vương gia ngồi bên trên cũng không nhìn nàng mà là nhìn ra khoảng không đằng trước, hình như đang thất thần.
Nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ, còn là một cung nữ có dung mạo bình thường, được cử tới hầu hạ Vương gia là vì dung mạo của nàng không quá quyến rũ, lại chuẩn bị đủ bạc nữa. Cho nên dù không cam lòng, dù tiếc bạc, nàng chỉ đành phải đứng dậy, ra cửa.
Trong phòng khôi phục im lặng, Tiêu Duệ biết đây là hắn năm mười sáu tuổi.
Sau sinh nhật mười sáu tuổi, có cung nữ dạy nhân sự đến chỗ hắn. Đến cuối năm mười sáu tuổi, hắn được tứ hôn, Chính phi là Đại cô nương phủ Định Quốc Công Lâm Thục, trắc phi là Nhị cô nương của Thị lang Nhiễm đại nhân.
Còn Tiểu Lộ Nhi, là sau khi hắn mới xây phủ xong, lúc mới đầu hè bị hắn gọi đi Vương phủ. Mà sau này Tiểu Lộ Nhi nói, ngày nàng ấy tới là ngày Dư Lộ vào phủ ngày thứ ba. Cho nên, ngày đó là ngày mấy tháng mấy nhỉ?
Tiêu Duệ lại ôm đầu, mẹ kiếp, nghĩ không ra.
Thôi Tiến Trung nhìn chủ tử như vậy, hai mắt đỏ lên, “Vương gia, có phải ngài khó chịu ở đâu không? Nếu không thì, nếu không thì để nô tài đi mời Thái y qua đây xem cho ngài đi?”
Tiêu Duệ lắc đầu, “Ta không sao, ngươi ra ngoài đi, ta muốn đi ngủ.”
Sáng hôm sau, Tiêu Duệ vào cung của Huệ Phi.
Đời trước, đến cùng hắn vẫn gặp Huệ Phi một mặt trước khi bà ấy lâm chung. Chẳng qua lúc ấy tóc Huệ Phi đã bạc trắng, người vừa già vừa gầy, lúc thấy hắn cũng nhịn không được khóc một lúc lâu. Bà nói với hắn là bà hối hận, hối hận việc bà từng làm. Một Huệ Phi cả đời kiêu ngạo lại kéo tay hắn và tay Tiểu Lộ Nhi sám hối nửa canh giờ.
Mãi đến lúc hắn và Tiểu Lộ Nhi đều gật đầu, tỏ vẻ không để ý, Huệ Phi mới rốt cuộc nhắm mắt lại, ngừng thở.
Chỉ là lúc này, Huệ Phi mới hơn ba mươi tuổi vẫn chói lọi như cũ. Lúc hắn đến, bà đang ngồi ăn sáng với Tiêu Dật và Tiêu Văn. Bởi vì hắn luôn không tới ăn sáng, hôm nay lại đột nhiên tới khiến bà vô cùng giật mình.
“Duệ Nhi, con ăn sáng chưa?” Huệ Phi không quan tâm tiểu nhi tử tiểu nữ nhi, ngẩng đầu nhìn sang.
Tiêu Duệ lắc đầu.
Huệ Phi vội kêu cung nhân lấy thêm chén đũa, lại kêu người đi Ngự Thiện Phòng lấy mấy món hắn thích tới. Chờ hắn ngồi xuống, Huệ Phi mới cười hỏi: “Sao hôm nay tới sớm thế? Hay là có chuyện gì?”
Đúng là có chuyện, hắn muốn tìm một cung nữ tên Dư Lộ.
Chỉ là, lời này không thể nói thẳng. Tối hôm qua hắn đuổi cung nữ dạy nhân sự đi, nếu lúc này nói với mẫu phi, sợ là mẫu phi sẽ trực tiếp coi Tiểu Lộ Nhi là cung nữ dạy nhân sự, kêu người dạy rồi đưa lên giường của hắn.
Lúc này Dư Lộ còn chưa phải Tiểu Lộ Nhi, hắn không thể nhận.
Hơn nữa nếu đã được làm lại một đời, hắn đương nhiên không để Tiểu Lộ Nhi phải làm thiếp thất nữa. Theo tính của nàng, đều sinh cho hắn ba đứa con rồi, nếu không được danh chính ngôn thuận lên làm Vương phi, chỉ sợ nàng ấy...
Đúng rồi, Trần Chiêu!
Hẳn đời này vẫn có Trần Chiêu đi?
Có mẫu phi, có Tiêu Dật Tiêu Văn, có Thôi Tiến Trung, vậy là cũng có Trần Chiêu.
Chẳng qua không cần phải sợ, đời trước hắn vẫn có thể cùng Tiểu Lộ Nhi lưỡng tình tương duyệt, đời này hắn lại có ký ức của đời trước, đương nhiên vẫn yêu Tiểu Lộ Nhi. Mà Tiểu Lộ Nhi đã sinh cho mình ba đứa con rồi, chắc nàng ấy cũng sẽ không có tâm tư khác đâu.
Tiêu Duệ nghĩ, cong môi cười.
Huệ Phi có chút sững sờ. Trưởng tử khác với tiểu nhi tử luôn thích dính bà, trước giờ nó luôn không gần gũi với bà, lúc đến chỗ bà cũng rất ít khi cười như vậy.
Đến cùng là có việc gì mà tâm trạng nó lại tốt vậy?
“Duệ Nhi, hôm kia phụ hoàng của con có nói với ta là ông ấy chuẩn bị chọn Vương phi và trắc phi cho con, con có ý kiến gì không? Hay là, con có thích cô nương nào không?” Huệ Phi đoán con trai động lòng nên mới đuổi cung nữ dạy nhân sự đi. Đây là bởi vì nó thích ai đó.
Mặt Tiêu Duệ lập tức nghiêm túc lại, nói: “Nhi tử vẫn chưa muốn thành hôn, không cần vội.”
Huệ Phi lườm hắn một cái, sẵng giọng: “Sao không vội được, con cũng mười sáu rồi, Vương phủ ngoài cung cũng sắp xây xong, cũng nên định ra Vương phi. Sau khi chọn xong còn phải chuẩn bị cho hôn lễ nữa, nhanh nhất cũng phải chờ đến sang năm, lúc đó con sắp mười bảy rồi!”
Đúng rồi, xem ra mình cần đi tìm Vu Quốc Đống trước.
Tiêu Duệ trầm mặc không nói, Huệ Phi cũng không tiện nói tiếp, đành phải bỏ qua đề tài này.
Ăn sáng xong, Tiêu Văn đi tìm những công chúa khác chơi, Tiêu Dật thì ra ngoài chơi đùa, Tiêu Duệ vẫn ở trong cung Huệ Phi. Chỉ là hai người không ở trong phòng với Huệ Phi mà là từ từ tản bộ trong cung của bà. Tiểu Lộ Nhi là cung nữ trong cung của mẫu phi, nếu hắn trực tiếp đi tìm thì không tốt lắm, hơn nữa đó cũng không phải Tiểu Lộ Nhi thật, nên hắn chỉ muốn đứng nhìn từ xa là được.
Ở một góc tường cách đó không xa, Dư Lộ đang quét rác.
Cô mặc bộ cung trang màu xanh nhạt, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cán chổi khó khăn quét từng nhát. Cô vừa làm vừa phỉ nhổ trong lòng, tuy cô rất vui khi được nhận không một cái mạng nhưng tại sao cô lại xuyên thành cung nữ chứ. Có người nói giờ cô mới mười lăm tuổi, cung nữ phải hai mười lăm tuổi mới được xuất cung, cô còn phải nhịn mười năm nữa lận đấy!
Trời ạ, vừa nghĩ đến phải làm việc nặng mười năm, Dư Lộ liền muốn khóc.
Không xuyên thành công chúa, quận chúa hay tiểu thư khuê các thì thôi, dù biến thành một thôn cô cũng được. Nếu vậy, ít nhất cô có thể mang theo cả nhà làm giàu, hoặc tìm một hán tử nhà nông thành thật để thành thân. Giờ thì sao, giờ chỉ có thể bị cung nữ lớn tuổi bắt nạt, làm việc nặng để sống qua ngày.
Cũng không biết đây là triều đại nào, sao tự dưng cô lại xuyên tới đây thế không biết? Chỉ là khéo thật, cung nữ này cũng có tên là Dư Lộ, giống như tên của cô.
Dư Lộ cười trong nỗi khổ, bỗng nhớ lại trước lúc chết cô có đọc một cuốn truyện, trong truyện có một pháo hôi không ngừng tìm đường chết cũng tên là Dư Lộ.
Haizz, cái tên Dư Lộ này thật là nổi tiếng. Từ xưa đến nay, dù trong hiện thực hay trong truyện đều có người có tên này.
Đang nghĩ, ngẩng đầu nhìn quanh, cô bỗng phát hiện một nam nhân ăn mặc như quý công tử đang nhìn chằm chằm bên này. Vẻ mặt kia có chút kích động, có chút không đành lòng, hình như còn có chút khắc chế...
Cái quỷ gì vậy?
Chẳng lẽ tiểu cung nữ mà cô xuyên đến thông dâm với người khác?
Đây là tội chết đó có biết không!