Nàng giống như là bị mê hoặc, vẻ mặt ngơ ngác, nghe lời đưa tay ra nắm lấy tay hắn, hắn nắm chặt tay của nàng, thuận thế kéo một cái liền đặt nàng vào trước người mình, cùng cưỡi một con ngựa.
“Giá!” Hắn giơ roi lên quật một cái, con ngựa chạy như bay, hắn vây lấy nàng chạy như bay, “Ha ha… Ha ha ha…” Bọn họ cười thoải mái, trong trái tim tràn đầy hạnh phúc.
Con ngựa trắng chở hai người chạy như bay, hai người một trắng một đỏ gắt gao tựa sát vào nhau.
Con ngựa dần dần chậm lại ở một bờ cỏ bên cạnh một dòng sông nhỏ, hắn lưu loát xoay người xuống ngựa, ôm nàng xuống, con ngựa nghỉ ngơi nhàn rỗi vẫy đuôi ăn cỏ trên mặt đất.
Hai người bọn họ thân mật dựa sát vào nhau, nhìn chăm chú vào ráng mây chiều rực rỡ phía chân trời, lẳng lặng không nói một câu.
“Yến Vũ Nhi, ngươi trả lại mạng hài nhi cho ta!” Một giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh khó được này, hai người nhanh chóng tách ra, chỉ thấy vẻ mặt Hồ Mi Nhi hung thần ác sát, trên mặt còn mang theo máu tươi, trong tay cầm một thanh trường kiếm đi về phía bọn họ.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên lại có một giọng nói thê lương truyền đến: “Vương gia, Vương gia… ngài là của ta, ngài vĩnh viễn đều là của ta!” Giọng nói này khổ sở đáng thương, ánh vào mắt nàng là khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Tưởng Dung, mái tóc nàng ta rối bời, ánh mắt ngơ ngác nhìn Yến Vũ Nhi, chợt tràn đầy quang mang ác độc: “Ngươi trả Vương gia cho ta, ta là Vương phi! Trả ta!”
Vừa kêu, nàng ta vừa xông về phía mình, hai nữ nhân đều ép tới gần mình, mà cái tên đầu sỏ gây nên lại không thấy bóng dáng, họ dùng hai tay bóp chặt cổ của nàng, nàng không thể động đậy, cảm thấy hô hấp đều sắp hít thở không thông, “Khụ khụ, ta nghe lời, ta trả lại cho các ngươi là được!”
“Chủ tử chủ tử, người lại mơ thấy ác mộng sao?” Một sức lực thật lớn truyền đến, Yến Vũ Nhi mở mắt, chống lại hai con ngươi lo lắng.
“Liễu Nhứ?” Giọng nói của nàng có chút khàn khàn, cổ họng có chút đau.
Thì ra cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi, nhưng sao nàng lại có cảm giác chân thật như vậy chứ?
“Chủ tử, người uống miếng nước đi! Cổ họng hẳn là đau rồi!” Liễu Nhứ quan tâm đưa nước tới bờ môi nàng, đút nàng uống vào.
Đặt ly trà xuống, Liễu Nhứ giúp nàng thuận khí, quan tâm nói, “Chủ tử, đã rất lâu rồi người không mơ thấy ác mộng, làm sao vậy?”
Yến Vũ Nhi cũng có chút buồn bực, cẩn thận hồi tưởng lại tình cảnh trong mộng, giấc mộng lần này có khác biệt thật lớn với trước kia, trước kia đa số là mơ thấy tình cảnh kiếp trước và lão nhân râu bạc, mà lần này lại là Lý Thư và cơ thiếp của hắn.
Nàng chợt vén chăn lên xuống giường, tìm được phong thư đã bị vò không ra hình dạng ở dưới gối, liền để đến ánh nến đốt đi, nàng nhìn từng chút từng chút một hóa thành tro bụi, mới ném nó vào trong chậu than.
“Chủ tử, người đang làm gì vậy? Vương gia biết thì sẽ mất hứng đấy!”
“Hừ! Quản nãi nãi hắn có cao hứng hay không, hiện tại cô nãi nãi ta liền vô cùng mất hứng!” Yến Vũ Nhi nổi giận, lúc mới vừa nhận được thư, nàng còn có một chút cảm giác động lòng, nếu là cứ tiếp tục như vậy thì tình cảnh trong giấc mộng kia tuyệt đối sẽ biến thành sự thật.