Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 43: Chương 43: Dụ Vương bị thương




Vừa về đến viện Lục Vu, Lộng Ảnh vội vàng báo lại: “Phu nhân, Vương gia trở về, nghe nói bị thương, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!”

Yến Vũ Nhi cả kinh, “Đã bao lâu?”

“Trở về trước bữa trưa, nghe nói trúng đao, Vương gia đã hôn mê, ngay cả bữa trưa cũng không dùng!”

Yến Vũ Nhi lại càng kinh nghi, nhìn qua hắn là một người rất lợi hại, người nào có thể đả thương hắn chứ?

“Mau đi phía trước dẫn đường!” Nàng vội vàng nói, nàng vẫn tìm hắn có chuyện đó! Nhưng cũng đừng xảy ra sự cố gì mới tốt!

Đây là lần đầu tiên Yến Vũ Nhi tới viện của Lý Thư, viện này tên là Phi Vân, đơn giản đại khí, cũng không có nhiều đồ trang trí, trong viện xanh ngát, trong phòng cũng cực kỳ đơn giản thanh nhã, chẳng hề lộ vẻ khoa trương.

Thấy Yến Vũ Nhi đi vào, hai mắt thân tín tùy tùng Lý Thư là Lý Dịch tỏa sáng, vội chạy tới hành lễ, Yến Vũ Nhi khoát tay một cái nói: “Đã là lúc nào rồi, vẫn còn để ý những thứ này, Vương gia đâu?”

Lý Dịch vội vàng nói: “Mời phu nhân đi vào theo nô tài!”

Lý Thư ở trong nội thất, một cỗ mùi son phấn làm Yến Vũ Nhi bị sặc đến mức buồn nôn, gần như muốn lui ra ngoài. Nàng cố đè sự khó chịu này xuống, đi vào, chỉ thấy một đám nữ nhân vây quanh trước giường Lý Thư.

“Ô ô, Vương gia, sao ngài còn chưa tỉnh lại chứ? Không có ngài thiếp thân làm sao bây giờ…”

“Tránh ra!” Yến Vũ Nhi tiến lên quát lớn, tất cả nữ nhân đều ngưng khóc thút thít, kinh ngạc nhìn nàng.

“Yến phu nhân, chúng ta đều là người của Vương gia, tại sao ngươi đẩy ta?” Mới vừa rồi vị mỹ nhân này còn khóc đến người không ra người, trong nháy mắt thu lại nước mắt, trong mắt nổi lên tinh quang, hung ác nhìn chằm chằm Yến Vũ Nhi.

Hai mắt Yến Vũ Nhi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hồ Mi Nhi phải không? Vương gia chẳng qua là bị thương, ngươi thương tâm muốn chết như vậy là có ý gì? Muốn nguyền rủa Vương gia sao?”

“Ta, ta không có…” Hồ Mi Nhi này nào dám làm lớn, còn đang sợ bị chụp cho tội danh như vậy, “Ta chỉ là đau lòng cho Vương gia, có hơi quá một chút…” Nàng lắp bắp biện luận nói, bị Yến Vũ Nhi hung hăng trừng một cái, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Yến Vũ Nhi vén màn che lên nhìn về phía nam tử trên giường, cứ không nhúc nhích nằm ở đó như vậy, trước kia hai mắt luôn mang theo lạnh lẽo nay nhắm chặt, Yến Vũ Nhi không khỏi nhớ đến lúc ở trong Tề Vương Cung, lúc hắn nâng cằm của nàng lên thì trong mắt cuồng tứ khuếch đại, còn có tình cảnh xấu hổ hắn bức ép mình cùng hắn chen chúc trên một cái ghế kia nữa.

Nàng theo bản năng cắn cắn môi dưới, trong lòng có một chút hả hê, cũng có một chút không đành lòng. Hắn đối đãi với mình coi như không tệ, nếu hắn chết, thì không có lợi ích gì với nàng cả!

Đám nữ nhân ở một bên vẫn cúi đầu khóc nức nở, Yến Vũ Nhi lạnh lùng nói: “Các ngươi định muốn xông chết Vương gia sao? Nhiều dong chi tục phấn như vậy, cho dù Vương gia bị thương không nặng, cũng bị mùi hương nồng này của các ngươi xông đến ngất đi thôi!”

Đám nữ nhân oán hận nhìn nàng nhưng không ai dám phản bác,

Dù sao, chỉ có Yến Vũ Nhi và Liễu Tưởng Dung là vị trí phu nhân, hơn nữa nàng còn có liên quan đến Hoàng thượng, các nàng chẳng qua là tiện thiếp bình thường, cho dù trong lòng không phục, vào lúc này cũng không dám chống lại nàng quá rõ rệt.

“Đúng vậy, các vị tỷ muội, Yến phu nhân của chúng ta lan tâm tuệ chất, bản lãnh cũng là hạng nhất, để nàng chăm sóc cho Vương gia tất nhiên là thích hợp nhất rồi. Đám tỳ thiếp cũng rời khỏi đi, đừng ở chỗ này chọc người sinh chán ghét!”

Nói chuyện chính là Hồ Mi Nhi mới vừa bị Yến Vũ Nhi khiển trách, nàng vừa mới bị giáo huấn, giọng điệu ê ẩm, còn vô tình hay cố ý liếc nhìn Yến Vũ Nhi một cái, trên mặt hàm chứa nụ cười, nói: “Phu nhân người hãy chăm sóc Vương gia thật tốt! Không chừng trong giấc mộng ngài ấy nhìn thấy mỹ mạo của người, lập tức liền giật mình tỉnh lại đó!”

Nàng ta vừa nói xong, dẫn đầu quay người đi ra ngoài, đám nữ tử đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hàm chứa châm chọc vui vẻ, cúi đầu lần lượt giải tán.

049 Chăm sóc người bệnh

Yến Vũ Nhi cảm thấy hít thở có chút không thông, mấy người rời đi, nàng đang cầu mà không được đó, lúc này không khí cũng trong lành không ít.

Chờ đám người vừa ra khỏi cửa, nàng lập tức liều kêu Lý Dịch cùng nha hoàn Lộng Nguyệt hầu hạ sinh hoạt thường ngày của Lý Thư, hỏi kỹ càng tình huống của hắn.

Lý Dịch vẫn luôn đi theo Lý Thư, giờ phút này trên người có chút chật vật, trên mặt cùng trên tay còn có vết máu, xem ra cũng là bị thương.

Nhìn người trên giường không nhúc nhích, trong mắt hắn xẹt qua một tia đau đớn, còn có áy náy.

“Phu nhân, đều là nô tài không tốt, nếu không phải là bởi vì nô tài, Vương gia cũng sẽ không bị thương nặng như vậy!”

Truy cứu trách nhiệm đã không còn trọng yếu, Yến Vũ Nhi hỏi: “Thái y nói thế nào?”

Trong mắt Lý Dịch thoáng qua một tia dị sắc: “Vương gia… chưa bao giờ mời thái y.”

Yến Vũ Nhi vô cùng kinh ngạc, ngay cả một thiếp thất bị bệnh hắn cũng mời thái y, mình ngã bệnh lại không mời, đây là đạo lý gì?

Nàng nhìn hắn một lần nữa, lông mày rậm che khuất tròng mắt, vẫn là vẻ cám dỗ không nói ra được, hoặc, mang theo một tia cao thâm thần bí, trong lòng Yến Vũ Nhi chợt thoáng qua một chút cảm giác phức tạp.

Hắn là một người có chuyện xưa!

“Không mời thái y, dù sao vẫn nên mời một đại phu chứ!” Yến Vũ Nhi có chút tức giận, hắn cũng đã như vậy rồi, chẳng lẽ phải chờ chết sao?

“Trước khi Vương gia hôn mê đã phân phó, chuyện này không nên khoa trương, trong phủ chuẩn bị thuốc trị thương, nô tài đã bôi thuốc cho ngài ấy…”

“Hồ đồ!” Yến Vũ Nhi cả giận nói, “Có đám nô tài ăn cơm không làm việc như các ngươi, sớm muộn gì Vương gia của các ngươi sẽ bị các ngươi hại chết!”

Lộng Nguyệt đứng ở một bên nghe được lời của nàng, nước mắt lã chã lăn xuống, Yến Vũ Nhi nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái, không nói gì.

Nàng không để ý tới hai người đó nữa, tự mình vén chăn lên, xem xét tình trạng vết thương.

Trên ngoại bào băng tơ tằm màu trắng, chỗ ngực phải đã bị máu nhiễm đỏ, máu đông lại đã biến thành màu đỏ tím, cởi ngoại bào ra, trung y bên trong dính chặt với da thịt do máu đông lại, nhẹ nhàng kéo xuống, lại có máu chảy ra, làm trung y xung quanh nhiễm một vùng đỏ tươi lớn hơn lúc nãy.

Nàng vội vàng dừng tay, kêu:

“Cầm cây kéo tới đây!”

Lộng Nguyệt rất nhanh tìm được một cây kéo đưa cho nàng, nàng thật cẩn thận cắt bỏ trung y, lộ ra vết thương, một vết sẹo thật dài khoảng chừng hai phân, vết thương rất sâu, da thịt màu đỏ lẫn lộn ra ngoài, rất là làm người khiếp sợ. Nhưng cũng may là, vị trí này cũng không thương hại chỗ quan trọng, hắn chỉ là hôn mê, cũng coi như không quá nặng.

Miệng vết thương đã được phủ một lớp bột thuốc màu vàng, có chỗ đã bị máu ngấm thành khối, Yến Vũ Nhi vội vàng lấy một bình sứ nhỏ từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng xoay nút tròn mở thuốc mỡ, bôi trên vết thương.

“Phu nhân, đây là?” Lý Dịch có chút lo lắng nói.

“Yên tâm, hắn sẽ tỉnh lại!” Yến Vũ Nhi nhàn nhạt nói. Thuốc này là tân dược ban ngày lúc Yến Tử Nhi tới đưa cho nàng, chuyên trị bị thương, hiệu quả vô cùng tốt, còn hiệu quả hơn Ngọc Cơ cao trước kia. Chính nàng còn chưa có sử dụng đó, hôm nay sẽ để cho hắn làm con chuột trắng nhỏ thử nghiệm đi.

Triều đại này thế mà lại không thịnh hành băng bó, để cho nàng rất là kỳ quái. Trong phòng không có băng gạc cùng băng dán chuyên dùng, nàng chỉ mấy nha hoàn tìm mấy mảnh vải bông nhỏ xé thành mảnh dài và hẹp, một vòng lại một vòng băng bó cho hắn thật kỹ, sau đó đắp chăn mỏng lên.

“Đi nấu một ít thảo dược thanh nhiệt giải độc, để cho Vương gia uống vào!” Yến Vũ Nhi phân phó Lộng Nguyệt, vết thương sợ nhất chính là sưng đỏ nhiễm trùng, hôm nay vừa vào mùa hè, lại càng dễ bị hơn.

Lộng Nguyệt do dự đi xuống chuẩn bị, Yến Vũ Nhi không an tâm, liền ngồi trông chừng ở đầu giường.

Mãi đến ban đêm, Lý Thư vẫn không tỉnh lại như cũ, Yến Vũ Nhi có chút nản lòng, xem ra phải mời đại phu rồi.

Nàng đứng lên, chuẩn bị gọi người, chợt nghe trên giường truyền tới một tiếng nói rất nhỏ.

“Nước… nước…” Hai mắt Lý Thư nhắm chặt, đôi môi hơi mấp máy, chau mày, dường như rất là khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.