Sáng sớm, ánh mặt trời theo cửa sổ trên nóc nhà rọi xuống, chiếu vào trên mặt Cung Tuyết Thiến cùng Tiển Vân đang ôm nhau.
Ánh mặt trời đột nhiên chiếu đến làm cho bọn họ mặt nhăn mày nhíu, hai người đồng thời cùng tỉnh lại.
“Tiểu thư, người có khỏe không?” Câu đầu tiên Tiểu Vân hỏi chính là quan tâm đến nàng.
“Tiểu Vân, ta tốt lắm, có điều quả thật rất đói.” Cung Tuyết Thiến cười cười nói giỡn.
“Tiểu thư kiên nhẫn một chút, nói không chừng Vương gia sẽ thả chúng ta, nếu không cũng có thể sai người đưa cơm lại đây.” Tiểu Vân vội nói.
“Ừ, không chịu cũng có thể làm gì bây giờ? Ta cuối cùng cũng chỉ có thể ôm ngươi.” Cung Tuyết Thiến khẽ cười.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân cũng nhịn không được mà nở nụ cười.
Cửa bị đẩy ra, Mai Cơ, Lan Cơ cùng nữ tử ngày đó bị nàng trêu đùa bước vào. Cung Tuyết Thiến nhìn thấy vẻ mặt các nàng cười âm hiểm, nàng biết rằng mình không xong rồi, ngày lành đã qua, lai giả bất thiện. (Nguyên câu là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: Người đến không tốt, người tốt không đến)
“Nô tỳ tham kiến Mai chủ tử, Lan chủ tử, Tình chủ tử.” Tiểu Vân vội vàng nhất nhất hành lễ.
“Muội muội thế nào rồi? Mùi vị trong phòng tối có phải rất tốt hay không? Nhìn khuôn mặt trắng bệch nhỏ nhắn này quả thật làm cho ta đau lòng.” Tình Cơ đi đến trước mặt nàng, móng tay thật dài, đỏ tươi chậm rãi vuốt mặt nàng, ánh mắt hiện lên một tia hung ác.
“Tỷ tỷ, ta bị dọa thật sợ hãi, các người biết không, ở nơi này có ma, một nữ quỷ không có mắt, máu chảy đầm đìa, luôn miệng hô ‘ta bị oan, ta muốn báo thù’, ngươi nhìn kìa, nhìn kìa, nàng ở ngay phía sau ngươi.” Tay Cung Tuyết Thiến nắm chặt lại, cố tình khủng bố.
Tình Cơ bị dọa thối lui từng bước , ở phía sau sắc mặt của Mai Cơ và Lan Cơ cũng hoảng sợ nhìn quanh bốn phía.
“Tình Cơ, ngươi hồ đồ rồi, sao lại tin lời nàng nói, nếu có quỷ nàng còn sống được tới hôm nay sao?” Mai Cơ không cười nói, nàng thật đúng là dễ bị lừa, nếu thật sự có quỷ, thì một đứa bé như nàng sớm đã bị hù chết.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi thật sự muốn chết.” Sắc mặt Tình Cơ đã muốn đỏ, mình rõ rang là bị nàng đùa giỡn, thẹn quá hóa giận mà vung tay lên.
“Tiểu thư mau tránh ra.” Tiểu Vân đẩy nàng ra một chút, chợt nghe thấy bốp bốp hai tiếng.
Trên mặt Tiểu Vân liền in hằn vết bàn tay đỏ ửng.
“Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến chạy lại, nhìn thấy mặt nàng bị đánh sưng lên, nổi giận đùng đùng, trừng mắt với Tình Cơ: “Ngươi dựa vào cái gì dám đánh người?”
”Dựa vào cái gì đánh người? Ta còn dám đánh ngươi nữa cơ.” Tình Cơ nói xong tay liền hung hăng giơ lên hướng mặt nàng đánh xuống.
Thân mình Cung Tuyết Thiến hơi nghiêng dễ dàng tránh thoát bàn tay nàng. Nhưng Tình Cơ lập tức bắt giữ nàng lại.
“Tiểu Thư.” Tiểu Vân muốn tiến lên giúp đỡ.
“Đứng lại.” Mai Cơ và Lan Cơ ở một bên xem náo nhiệt vội quát. Tiểu Vân biết mình hiện tại càng giúp chính là càng phá tiểu thư, chỉ có thể lo lắng trong lòng, tiểu thư làm sao qua được, lần này nàng lại phải chịu khổ rồi.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi chết chắc rồi.” Ánh mắt Tình Cơ hung ác.
Cung Tuyết Thiến cắn môi, nhìn thấy nữ nhân này cao hơn mình đến nửa thước, muốn đánh nhau sao? Được, nàng sẵn sàng đấu đến cùng.