Mộ Dung Trần mang theo thị vệ một mạch đuổi ra ngoài thành, được một đoạn, hắn đột nhiên dừng ngựa lại. Hắn tin rằng Mạnh Tâm Nghi sẽ không đi đường lớn, vậy thì chỉ có thể đi đường nhỏ. Nhưng có quá nhiều đường nhỏ nên hắn chỉ thể thể bảo mọi người phân công nhau đi tìm.
“Mọi người phân công nhau đến tìm trên đường nhỏ, cố gắng sau khi trời tối, tập hợp tại đây.” Hắn phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ lĩnh mệnh.
“Giá, giá….” Rất nhanh năm con ngựa liền phi như bay về phía những con đường khác nhau.
Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân cố hết sức đi theo sau cậu bé, lúc leo lên đỉnh núi, các nàng mệt thở hồng hộc. Nhìn thấy cậu bé mặt không đỏ, hơi thở không gấp, các nàng liền lắc đầu, đúng là được rèn luyện từ nhỏ.
“Tỷ, đến nhà của đệ rồi.” Cậu bé dùng ngón tay chỉ vào dưới chân núi nói.
“Vậy sao?” Cung Tuyết Thiến nhìn về phía dưới, liền nhìn thấy nơi đó chẳng qua chỉ có mấy gian nhà cỏ thấp bé cũ nát, khói bếp lượn lờ bốc lên trong ống khói, nhưng lại vô cùng yên lặng an tường.
“Tỷ, đi thôi, để đệ bảo mẹ chuẩn bị đồ ăn cho các tỷ.” Cậu bé vui vẻ nói.
“Ừ, cám ơn đệ nha.” Nghe được ăn, tinh thần của Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân liền phấn chấn.
Tục ngữ nói rất hay, xuống núi dễ dàng, lên núi khó khăn, chỉ một lát các nàng đã xuống tới chân núi.
“Mẹ, mẹ, con về rồi.” Cậu bé vui mừng kêu lên.
“Be be….” Con dê nhỏ cũng kêu lên.
“Bảo Nhi, sao hôm nay lại về sớm như vậy?” Một đại nương mặc quần áo bằng vải thô, khoảng ba mươi mấy tuổi đi ra từ trong gian nhà cỏ thấp bé, nhìn thấy các nàng liền sửng sốt.
“Chào đại nương.” Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân hơi cúi đầu chào hỏi.
“Hai người là ai?” Đại nương giật mình nhìn các nàng, thấy các nàng mặc quần áo đẹp đẽ, vừa nhìn liền biết không phải là dân chúng bình thường.
“Mẹ, con gặp được đại tỷ tỷ ở giữa đường, đại tỷ tỷ nói đói bụng, mẹ, mẹchuẩn bị ít đồ ăn cho hai tỷ tỷ đi.” Cậu bé ở bên cạnh nói.
“Đói bụng sao? Được, mau vào đi, trong nhà có sẵn đồ ăn rồi.” Đại nương nói, thấy các nàng có vẻ mặt hiền lành, không giống người xấu, nói không chừng là lạc đường hoặc gặp phải người xấu cũng nên.
“Cám ơn đại nương.” Bởi vì quá đói nên Cung Tuyết Thiến và Tiểu Vân cũng không khách sáo nữa, cùng bà vào trong gian nhà cỏ.
Vào trong rồi mới phát hiện nơi này thật sự rất tồi tàn, một căn phòng liền với phòng bếp, ngay cả bát đũa cũng không còn nguyên vẹn, trên giường có một chiếc chăn bông cực kỳ cũ rách, hết vá chỗ này tới vá chỗ khác.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Cung Tuyết Thiến thật không biết còn có nơi nghèo như vậy.
“Cô nương, đói lắm sao, mau ăn đi.” Đại nương đặt đồ ăn ở trên chiếc bàn thấp bé, nhiệt tình tiếp đón.
Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân nhìn xuống, thứ gọi là đồ ăn chỉ là vài củ khoai lang luộc đặt trong một chiếc bát lớn.
“Đại tỷ tỷ, mau ăn đi, ăn rất ngon đấy.” Cậu bé đặt khoai lang vào trong tay các nàng, nở một nụ cười ngây thơ đáng yêu.
“Cám ơn đệ nha, Bảo Nhi.” Cung Tuyết Thiến lấy tay xoa xoa đầu nó, nàng nhớ vừa rồi đại nương đã gọi nó như vậy.
Thật ra những thứ như khoai lang không phải là thứ người ta thường ăn, nhưng thỉnh thoảng ăn một lần vẫn rất ngon. Giống như các nàng bây giờ, trong lúc không hề hay biết đã ăn sạch khoai lang trong bát.
“Đại nương, cám ơn người, chúng tôi ăn no rồi.” Cung Tuyết Thiến hơi ngượng ngùng.
“Không cần, cô nương, mà sao hai người lại đi đến nơi hẻo lánh này? Có phải bị lạc đường hay không?” Đại nương nhìn các nàng hỏi.
“Không phải, đại nương. Là do cha mẹ ta vừa qua đời, ác bá trong thành liền đến bức hôn, cho nên không còn cách nào khác, ta đành phải trốn đi, không dám đi đường lớn nên mới gặp được Bảo Nhi.” Cung Tuyết Thiến cố tỏ vẻ ảm đạm nói.
“Thì ra là như vậy.” Đại nương tỏ vẻ mặt đồng tình nhìn hai nàng, rồi lại nhìn Cung Tuyết Thiến cẩn thận hơn, thiếu nữ xinh đẹp như vậy, khó trách khiến người xấu để ý.
“Đại nương, không làm phiền người nữa, cám ơn người đã tiếp đãi, cái này cho người.” Cung Tuyết Thiến lấy ra ngân phiếu một trăm lượng, đặt vào trong tay bà.
Đôi mắt đại nương trợn to nhìn ngân phiếu trước mắt, bà chỉ mới thấy có người dùng qua khi lên kinh thành với cha Bảo Nhi thôi, đời này vẫn chưa từng chạm qua.
“Bảo Nhi, tạm biệt.” Cung Tuyết Thiến lại xoa xoa đầu Bảo Nhi, nói.
“Đợi một lát, cô nương, ta không thể nhận được, mấy củ khoai lang này không đáng giá nhiều tiền như vậy.” Đại nương cuống quýt trả ngân phiếu vào trong tay nàng.
“Đại nương, người cầm đi, không phải khoai lang đáng giá từng ấy bạc mà là bởi vì người đã giúp đỡ ta trong lúc gặp khó khăn, phần ân tình này là vô giá.” Cung Tuyết Thiến lại đặt ngân phiếu vào trong tay bà, thật ra càng bởi vì nhà bọn họ cần số bạc ấy.
Đại nương không tiếp tục từ chối nữa, trên mặt mang theo vẻ cảm động, lúc này mới nói: “Cô nương, hẳn là cô vẫn chưa có chỗ đi, hơn nữa bây giờ sắc trời cũng đã gần tối rồi, hay là hai người ở lại đây một đêm rồi mới đi tiếp. Chờ cha của Bảo Nhi trở về, ta sẽ bảo cha Bảo Nhi ngày mai đưa hai người ra ngoài.”
Cung Tuyết Thiến nhìn sắc trời, đúng là mặt trời đã xuống núi rồi.
“Tiểu thư, chúng ta ở lại một đêm đi.” Tiểu Vân ở bên cạnh nói, nàng sợ lỡ như mình và tiểu thư đi mà lại không tìm được đường ra khỏi rừng thì phải làm sao? Ở đây ít nhất sẽ không sợ nữa.
“Được rồi.” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới khẽ gật đầu. Dù sao thì rời khỏi đây, các nàng cũng không có chỗ nào để đi, mà cũng không biết nên đi về đâu.
“Thật tốt quá, đại tỷ tỷ không đi nữa.” Bảo Nhi thật vui vẻ nói.
“Bảo Nhi, con đi xem xem, cha con cùng thúc thúc về chưa?” Đại nương cũng cười thật thà phúc hậu.
“Dạ, mẹ.” Bảo Nhi nhảy chân sáo rời đi.
Cung Tuyết Thiến nhìn qua chiếc giường duy nhất ở đây, lúc này mới thấy lúng túng, ở lại thì dễ nhưng ngủ ở chỗ nào đây?
“Cô nương, đêm nay hai người nằm ngủ ở đây đi, đừng ghét bỏ.” Đại nương hình như đã nhận ra ý nghĩ của nàng.
“Vậy làm sao được, đại nương, chúng ta ngủ ở đây thì mọi người ngủ ở đâu?” Cung Tuyết Thiến vội vàng nói.
“Không sao, thúc thúc của Bảo Nhi vẫn chưa thành thân, chúng ta sẽ ngủ ở chỗ hắn.” Đại nương nói.
“Vậy cám ơn đại nương.” Cung Tuyết Thiến lại cám ơn, trong lòng xúc động, người ở thôn quê đúng là chất phác.