Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 209: Chương 209: Huỷ hoại dung nhan 1




Mộ Dung Trần khước từ mọi người đến thăm, suốt một tháng ở trong phòng cùng nàng, chăm sóc yêu thương nàng, cũng không thượng triều. Nhưng mà Hoàng thượng dường như cũng không trách tội.

Cung Tuyết Thiến cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ muốn vì bản thân mà làm theo lòng mình một lần, nhưng mà nàng biết những gì nên đối mặt thì trước sau cũng phải đối mặt.

“Hoàng huynh, Minh Nguyệt quốc đã phái người đến đây rồi, bọn họ hỏi huynh còn muốn liên hôn không, nếu huynh không đồng ý, bọn họ liền đưa quận chúa về nước.” Mộ Dung Vũ nói.

“Nàng ta đã gây ra chuyện đó mà vẫn còn nghĩ đến chuyện trở về như vậy sao?” Mộ Dung Trần không thể tha thứ Liễu Nhu.

“Nhưng mà hoàng huynh, nếu huynh cứ khăng khăng xử phạt nàng thì chỉ sợ không biết ăn nói sao với bên Minh Nguyệt quốc. Phụ hoàng cũng có ý này nên liền thả nàng ta trở về.” Mộ Dung Vũ trộm nhìn hắn, trên thực tế hắn chẳng qua chỉ là đến chuyển lời.

“Có phải phụ hoàng đã quyết định rồi không?” Mộ Dung Trần nhạy cảm nhận ra được.

Liễu Nhu muốn trở về? Trong lòng Cung Tuyết Thiến có một cảm giác không nói rõ được là gì. Nàng không muốn buông tha nàng ta nhưng nếu muốn làm gì nàng ta thì nàng sẽ không ra tay.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

“Quận chúa, người không thể xông vào.” Giọng nói của Tiểu Vân.

“Cút ngay, bảo Mạnh Tâm Nghi, con tiện nhân kia lăn ra đây.” Một tiếng gầm giận dữ vang lên, tất cả mọi người đều nghe được, đó là giọng nói của Liễu Nhu.

“Hoàng huynh, Tâm Nghi, để đệ đi xem, nàng ta quá kiêu ngạo rồi.” Mộ Dung Vũ đứng dậy nói.

“Thôi đi, cứ để ta đi, xem thái độ của nàng ta thì hẳn là cố ý đến tìm ta.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng vẫn chưa tìm nàng ta, vậy mà nàng ta đã tự đưa đến cửa. Dù sao thì nàng cũng nên đòi công bằng cho con.

“Chúng ta cùng đi.” Mộ Dung Trần nắm tay nàng trong tay mình.

Cung Tuyết Thiến nhìn thoáng qua hắn, cười thoải mái, không rút tay ra. Nàng muốn cho Liễu Nhu nhìn xem, nàng ta đã thua, nàng ta đã mất đi hắn rồi. Đây là sự đả kích lớn nhất đối với nàng ta. Nàng không muốn tiếp tục thiện lương nữa.

“Tiểu Vân, tránh ra.” Mấy người Cung Tuyết Thiến đi đến trong sân, phân phó, liền nhìn thấy trên mặt Liễu Nhu che khăn lụa trắng, lông mày giận dữ trừng lên, vừa nhìn thấy nàng, trong ánh mắt liền phun ra ngọn lửa cừu hận.

“Quận chúa, sao ngươi còn có mặt mũi tới đây?” Mộ Dung Vũ hỏi với giọng điệu âm trầm, ánh mắt nhìn về phía mấy thị vệ đuổi theo ở sau lưng nàng ta.

“Hồi bẩm Vương gia, quận chúa khăng khăng xông vào, nếu bọn thuộc hạ ngăn cản thì nàng liền tự sát.” Một thị vệ bẩm báo.

“Mạnh Tâm Nghi, ngươi thật là một tiện nhân, hôm nay ta muốn giết ngươi.” Nhưng Liễu Nhu không để ý đến hắn, trực tiếp đánh về phía Cung Tuyết Thiến, hận không thể một phát bóp chết nàng.

“Ngươi làm gì vậy?” Mộ Dung Trần xuất ra một chưởng đánh vào lồng ngực nàng. Nàng còn muốn thương tổn Tâm Nghi sao?

Liễu Nhu không thể tin nhìn hắn, thân thể lảo đảo lui về sau mấy bước. Phụt, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng nàng, lụa che mặt cũng theo đó mà rơi xuống.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt nàng, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Hai bên mặt nàng ta bị người dùng kiếm vạch lên hai đường chéo rất sâu, da thịt đều lộ ra ngoài. Khuôn mặt vốn như hoa như ngọc bây giờ đã biến thành một bộ mặt dữ tợn.

“Mặt của ngươi sao lại thế này?” Cung Tuyết Thiến kinh ngạc nhìn nàng ta. Chẳng lẽ chính nàng ta tự hủy mặt mình? Đây hình như không phải là tính cách của nàng ta.

“Mạnh Tâm Nghi, ngươi là tiện nhân, ngươi cũng thật biết giả vờ, ngươi không biết sao mặt ta lại như vậy à?” Ánh mắt Liễu Nhu cừu hận, hận không thể lập tức giết chết nàng.

Có liên quan đến nàng sao? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Mộ Dung Trần, chẳng lẽ là hắn? Không, không có khả năng, hắn sẽ không ra tay độc ác với nàng ta như vậy.

“Liễu Nhu, ngươi nói cho rõ ràng, rốt cuộc sao lại thế này?” Sắc mặt Mộ Dung Trần trở nên khó coi. Cho dù hắn hận nàng, nhưng cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này của nàng.

“Ha ha ha ha….” Liễu Nhu đột nhiên cười như điên trông thật dữ tợn, đến cuối cùng lại cười ra nước mắt, chăm chú nhìn chằm chằm hắn: “Liễu Nhu? Ngươi gọi ta là Liễu Nhu. Mộ Dung Trần, uổng ta yêu ngươi năm năm, ngươi có biết trong năm năm đó ta trải qua cuộc sống như thế nào không? Ngươi có biết vì sao trước kia ta lại tự sát không?”

”Vì sao?” Thân mình Mộ Dung Trần cứng đờ, bên trong quả nhiên có ẩn tình.

“Vì sao? Ngươi đi hỏi mẫu phi cao cao tại thượng, bề ngoài thì thiện lương cao quý nhưng bên trong lại lòng dạ độc ác của ngươi đi. Hôm nay ta tới là để tìm nàng ta.” Nhớ tới năm năm trước, Liễu Nhu liền hận nghiến răng nghiến lợi.

“Mặt của ngươi không phải do ta sai người hủy. Tuy rằng ta rất muốn làm như vậy nhưng ta còn không đê tiện như ngươi.” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới lên tiếng.

“Mạnh Tâm Nghi, ngươi còn tiếp tục ngụy biện, đúng là ngươi không động thủ, nhưng tình nhân ngươi làm, ta muốn giết ngươi.” Liễu Nhu nói xong lại nhào tới.

“Ngươi điên rồi.” Mộ Dung Vũ liền giữ chặt nàng ta lại.

“Tình nhân? Tình nhân gì chứ? Ngươi nói cho rõ ràng đi.” Cung Tuyết Thiến nhíu chặt mày. Rốt cuộc thì nàng ta đang nói gì vậy chứ?

“Ngươi vẫn còn giả bộ.” Liễu Nhu hằn thù nhìn nàng, đột nhiên quay đầu đi: “Mộ Dung Trần, ngươi rất đắc ý phải không? Ngươi hãy nhìn nữ nhân trước mắt này cho rõ đi, nàng ta vậy mà lại cùng nam nhân khác lên giường. Nhưng mà, đây cũng là báo ứng của ngươi. Ta yêu ngươi như vậy, vậy mà ngươi không quý trọng, lại đi tìm nữ nhân lẳng lơ. Đây là báo ứng đối với ngươi. Ha ha ha.” Nàng ta lại cười lớn một cách biến thái.

Bốp…. Tiếng một cái bạt tai giòn giã vang vọng bên tai mọi người, tay của Mộ Dung Trần in trên khuôn mặt vốn đã bị thương của Liễu Nhu.

“Liễu Nhu, bổn Vương cảnh cáo ngươi, đừng tiếp tục thương tổn Tâm Nghi nữa. Ngươi năm lần bảy lượt không giết được nàng, liền nghĩ đến chuyện bêu xấu nàng sao? Coi như nàng ở cùng nam nhân khác thì bổn Vương vẫn yêu nàng như cũ, bởi vì nàng thiện lương hơn ngươi nhiều.” Hắn nhìn nàng chằm chằm, nói từng chữ từng chữ.

“Ngươi đánh ta, ngươi đánh ta.” Liễu Nhu lấy tay che miệng, nhìn hắn, không ngừng lắc đầu. Nàng ta không tiếp nhận được sự thật này, người nàng yêu nhất lại ra tay đánh nàng.

“Đừng trách bổn Vương, đây là ngươi tự chuốc lấy.” Chính Mộ Dung Trần cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hắn ra tay đánh Liễu Nhu.

“Liễu Nhu, ngươi nói cho rõ ràng, rốt cuộc là ai hủy mặt ngươi?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại một lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.