Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 180: Chương 180: Khu vực săn bắn




Mới sáng sớm Mộ Dung Vũ đã đi đến Mạnh phủ, đón nàng đến khu săn bắn.

“Vũ, mới sớm như vậy, có chuyện gì sao?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn hỏi.

“Tâm nghi, nàng không biết sao? Hôm nay hoàng huynh và Gia Lỗ Tề Vương tử sẽ quyết đấu ở khu vực săn bắn, ta cố ý đến đón nàng qua đó.” Mộ Dung Vũ khó hiểu hỏi.

“Quyết đấu? Vì sao bọn họ lại quyết đấu?” Cung Tuyết Thiến cũng khó hiểu hỏi.

“Nàng cũng không biết?” Mộ Dung Vũ kinh ngạc nhìn nàng.

“Không biết.” Cung Tuyết Thiến mờ mịt lắc đầu.

Mộ Dung Vũ thấy nàng thật sự không biết, lúc này mới nói: “Gia Lỗ Tề Vương tử muốn quyết đấu với hoàng huynh, để cho nàng nhìn xem ai đáng để nàng yêu.”

“Cái gì? Hoàng huynh của ngươi cũng đồng ý sao? Bọn họ nhất định là điên rồi.” Cung Tuyết Thiến hơi tức giận nói.

“Tâm Nghi, đi thôi, bọn họ cũng đã quyết định rồi, ngăn cản không kịp nữa đâu, chúng ta chỉ có thể đến xem thôi.” Mộ Dung Vũ nói.

“Ừ, đi nhanh lên, hi vọng ta có thể ngăn cản bọn họ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, nàng chưa từng nghĩ rằng bọn họ lại nhàm chán như vậy.

Khu săn bắn.

Lúc Mộ Dung Vũ và Cung Tuyết Thiến tới thì Mộ Dung Trần và Gia Lỗ Tề cũng đã ở đó, bên cạnh còn có ngũ Vương gia Mộ Dung Phong, thập nhị Vương gia Mộ Dung Vân, hắn vừa thấy nàng liền hung hăng trợn mắt liếc nàng một cái, còn có cả Thái tử và vài Vương gia khác nữa.

“Tâm Nghi, nàng đã đến rồi.” Gia Lỗ Tề chào hỏi nàng.

“Gia Lỗ Tề Vương tử, nếu người tỷ thí là vì ta thì không cần đâu. Người vẫn nên buông tay đi, mặc kệ kết quả thế nào đi nữa thì ta cũng nói rồi, ta sẽ không xuất giá.” Cung Tuyết Thiến nghiêm túc nói.

“Tâm Nghi, ta chỉ muốn chứng minh rằng ta không thua kém gì hắn cả, về phần cuối cùng nàng nghĩ như thế nào thì ta cũng nói rồi, ta sẽ không ép buộc nàng. Huống chi, nàng còn nhớ lần đầu tiên đi săn bắn giữa chúng ta vốn vẫn còn một lời cá cược hay không?” Gia Lỗ Tề nói, có vẻ không bị ảnh hưởng chút nào bởi lời nói của nàng.

“Gia Lỗ Tề Vương tử, chúng ta có thể bắt đầu chưa?” Ánh mắt Mộ Dung Trần thản nhiên lướt qua nàng, nhưng lại không hề dừng lại ở trên mặt nàng.

“Được, chúng ta bắt đầu. Thái tử, các vị Vương gia xin làm chứng. Hai canh giờ sau, gặp lại ở đây, xem ai săn bắn được vừa nhiều thú, lại vừa quý giá hơn.” Gia Lỗ Tề hào sảng nói.

Cung Tuyết Thiến biết mình không thể ngăn cản nên chỉ có thể để mặc bọn họ đi.

“Tâm Nghi, không cần lo lắng.” Mộ Dung Vũ ở bên cạnh nói.

“Ừ.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu, đây là khu vực săn bắn của hoàng gia, hơn nữa nàng tin rằng Mộ Dung Trần và Gia Lỗ Tề sẽ không làm càn mà thương tổn đối phương.

Tiếng vó ngựa cất lên rồi lập tức xông ra ngoài. Phía sau bọn họ còn có thị vệ đi theo. Thái tử cùng các vị Vương gia khác đều ngồi vào trong lều trại, nhàn nhã uống trà đợi bọn họ quay lại.

Thập nhị Vương gia Mộ Dung Vân mang sắc mặt âm lãnh đi tới, ánh mắt ẩn chứa hận ý nhìn nàng nói: “Ngươi đúng là một kẻ hồng nhan họa thủy.”

“Thập nhị hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ ở bên cạnh kêu lên.

Nhưng Cung Tuyết Thiến lại chỉ khẽ cười, hơi hành lễ nói: “Thập nhị Vương gia, ngài thật sự đã coi trọng ta rồi, hồng nhan họa thủy ta không làm được, ít nhất vẫn chưa mất nước nha.”

“Ngươi…” Sắc mặt Mộ Dung Vân trở nên khó coi: “Thật không biết bọn họ thích ngươi ở điểm gì? Thật muốn một kiếm giết chết ngươi.”

“Thập nhị Vương gia, coi chừng nha, ngài đừng yêu ta.” Cung Tuyết Thiến lại cố ý chọc giận hắn.

Mộ Dung Vân chợt đỏ mặt, hung hắn mắng: “Nữ nhân lẳng lơ.”

“Thập nhị hoàng huynh.” Giọng điệu của Mộ Dung Vũ mang theo vẻ cảnh cáo.

“Thập tứ đệ, đệ cứ che chở cho nàng ta đi, rồi sớm muộn gì cũng có ngày đệ phải chịu đau khổ.” Mộ Dung Vân nhìn hắn, giận dữ nói rồi xoay người rời đi.

“Tâm Nghi, nàng đừng nóng giận, thập nhị hoàng huynh không phải cố ý nói như vậy đâu.” Lúc này Mộ Dung Vũ mới nhìn nàng nói.

“Hắn không phải cố ý, hắn là cố tình.” Cung Tuyết Thiến nói, thật ra nàng cũng không dễ tức giận.

Mộ Dung Vũ sửng sốt, xì một tiếng rồi bật cười: “Chúng ta qua bên đó ngồi chờ bọn họ đi.”

“Ừ, được.” Cung Tuyết Thiến nói, mới vừa ngồi vào trong lều thì một Vương gia nàng không hề biết liền đi tới chắp tay nói với Mộ Dung Vũ: “Thập tứ ca, nhân cơ hội này chúng ta cũng tỷ thí một chút đi, thế nào?”

Mộ Dung Vũ nhìn thoáng qua nàng đang ngồi một bên, nàng mỉm cười khẽ gật đầu nói: “Ngươi đi đi, ta không sao, ngồi một mình là được rồi.”

“Vậy được.” Mộ Dung Vũ không tiện từ chối, đành phải đồng ý.

Mộ Dung Vũ đi rồi, Cung Tuyết Thiến liền ở lại trong này một mình. Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Thái tử cùng những vị Vương gia kia bắn tới, còn có ánh mắt đầy hận ý của thập nhị Vương gia khiến cả người nàng cảm thấy không được tự nhiên, thở không nổi, liền không muốn ngồi ở đó nữa, đứng dậy đi ra phía ngoài lều.

Tới một chỗ không có ai, lúc này nàng mới dựa vào một thân cây, thở phào một hơi thật dài.

“Ngồi ở trong kia không thoải mái sao?” Một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên từ phía sau.

Cung Tuyết Thiến vừa quay đầu liền nhìn thấy hắn, cười nói: “Ngũ Vương gia, là người, sao người cũng ra đây vậy?”

“Muốn nhìn nàng một chút, xem nàng có mị lực gì mà lại khiến hoàng huynh, Gia Lỗ Tề cùng Thập tứ đệ thích nàng như vậy.” Mộ Dung Phong nói đùa.

“Vậy Vương gia đã nhìn ra chưa?” Cung Tuyết Thiến cũng cười hỏi lại.

“Nhìn ra rồi, nàng là một nữ nhân.” Mộ Dung Phong nghiêm trang nói.

“Ha ha ha….” Cung Tuyết Thiến nhịn không được cười rộ lên, không nghĩ tới hắn cũng có mặt dí dỏm như vậy, nàng cũng nói đùa: “Ngũ Vương gia, không bằng người lấy ta đi.”

“Được, chỉ cần nàng chịu gả, ta nhất định lấy.” Mộ Dung Phong nói, hắn đương nhiên biết là nàng đang nói đùa.

“Người cứ chắc chắn là ta sẽ không gả như vậy sao?” Cung Tuyết Thiến buồn cười nhìn hắn, hắn lại trả lời sảng khoái như vậy.

“Nàng sẽ gả sao? Hơn nữa ta biết ta không anh tuấn bằng hoàng huynh, không chu đáo dịu dàng bằng thập tứ đệ, cũng không chân thành bằng Gia Lỗ Tề Vương tử, ta thật sự nghĩ không ra nàng sẽ nhìn trúng ta?” Mộ Dung Phong cười, hỏi ngược lại.

“Nhưng mà có một số việc không cần lý do, nói không chừng ta lại thích người.” Cung Tuyết Thiến cố ý nói.

“Vậy ta thật vô cùng vinh hạnh và may mắn.”

“Được rồi, không nói đùa nữa, Ngũ Vương gia, nói đi, người tìm ta có chuyện gì?” Nàng biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ tìm nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.