Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 114: Chương 114: Lại nổi phong ba




“Đã xảy ra chuyện gì?” Nghe đến đây, mặc dù biết cuối cùng Liễu Nhu đã chết, nhưng trong lòng Cung Tuyết Thiến vẫn không khỏi căng thẳng.

Hai tay Mộ Dung Trần nắm lại thật chặt, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, toàn thân toát ra hận ý, lúc này mới thống khổ mở miệng.

Trong lễ đường không khí vui mừng, một mảng màu đỏ chói mắt, mặc dù không có lấy một vị khách nhưng tân lang anh tuấn khôi ngô cùng tân nương xinh đẹp lại mang vẻ mặt hạnh phúc, bái thiên địa xong.

Tân lang dùng hai tay vén khăn voan đỏ của nàng lên, nhìn nàng dĩu dàng nói: “Nhu Nhi, hôm nay rốt cuộc nàng cũng trở thành Vương phi của ta.”

“Trần, thiếp rất hạnh phúc.” Trên mặt Liễu Nhu mang theo vẻ diễm lệ nhưng trong mắt lại ẩn chứa thống khổ.

“Nhu Nhi, chúng ta trở về phòng.” Mộ Dung Trần kéo tay nàng, còn chưa bước được nửa bước…

Trên mặt Liễu Nhu mang theo vẻ thống khổ, lấy tay ôm ngực, khóe môi đột nhiên chảy ra máy tươi, thân mình liền ngã xuống.

“Nhu Nhi, nàng làm sao vậy?” Mộ Dung Trần lập tức ôm lấy nàng, trong mắt ẩn chứa vẻ sợ hãi, hô to về phía ngoài cửa: “Người đâu, truyền thái y.”

“Trần, không cần, không còn kịp nữa rồi.” Nhu Nhi lắc đầu, trong mắt đong đầy nước mắt, vươn tay ra sờ mặt hắn, đôi mắt khép lại, những giọt nước mắt của nàng cũng như chuỗi hạt trân châu bị đứt, rơi xuống.

“Nhu Nhi, nói cho ta biết, tại sao lại như vậy? Nàng đã ăn gì? Có phải có người ép nàng không? Có phải mẫu phi hay không?” Mộ Dung Trần thất kinh nhìn nàng.

“Trần, bây giờ chuyện đó đã không còn quan trọng nữa, thiếp rất hận, vì sao lại không thể gặp được chàng sớm một chút? Hoặc là căn bản không gặp được chàng, cũng không yêu chàng.” Liễu Nhu khóc không ngừng, vẻ mặt tuyệt vọng không đành lòng, nói xong, một ngụm máu tươi liền phun ra từ miệng nàng.

“Nhu Nhi, đừng nói tiếp nữa, bây giờ cũng không muộn, không bao giờ muộn.” Mộ Dung Trần lấy tay liên tục lau máu tươi trên khóe môi nàng, hắn rất sợ, sợ mình mất đi nàng.

“Muộn rồi, tất cả đều đã muộn. Trần, chàng phải sống thật tốt, thiếp yêu chàng nên thiếp không thể hại chàng, khiến chàng vì thiếp mà bị bạn bè xa lánh, người đời chỉ trích, hủy diệt tiền đồ. Hôm nay có thể gả cho chàng, thiếp đã mãn nguyện rồi, không còn mong muốn gì hơn.” Giọng nói của Nhu Nhi đã rất yếu, ánh mắt cũng dần dần mơ màng.

“Không…Nhu Nhi, đừng rời khỏi ta, đừng bỏ lại ta một mình, nàng đã đồng ý ở bên ta cả đời cả kiếp rồi mà.” Trong mắt Mộ Dung Trần chứa vẻ lo sợ, lấy tay ôm lấy mặt nàng, kích động hét lên.

“Trần, ôm thiếp đi.” Liễu Nhu cố sức mở to mắt, khóe môi mang theo nụ cười yêu cầu.

“Nhu Nhi.” Mộ Dung Trần ôm chặt nàng vào trong ngực, vẻ mặt thống khổ.

“Trần, thiếp…yêu…chàng.” Liễu Nhu nói xong câu đó liền nhắm hai mắt lại, tay đột nhiên rũ xuống.

“Nhu Nhi….” Một tiếng kêu thê lương vang vọng Vương phủ.

Trong đại sảnh, Mộ Dung Trần vẫn ôm chặt nàng trong ngực, lấy tay vuốt ve khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt của nàng, trong mắt một mảnh lạnh như băng khiến người ta sợ hãi, khiến người ta không dám lại gần.

**********************************

Nghe hắn kể chuyện xong, trong mắt Cung Tuyết Thiến cũng đong đầy nước mắt, yêu nhau lại không thể ở bên nhau thật bi ai đau đớn, bất đắc dĩ biết bao. Giờ khắc này nàng không có ghen tỵ, không có xót xa, nếu có thì chính là đau lòng thay cho bọn họ, là tình nhân nhưng không thể thành quyến thuộc thật thê thảm.

“Nhu Nhi cứ như vậy mà ra đi, cũng mang cả trái tim ta đi theo.” Hai tay Mộ Dung Trần nắm chặt lại.

“Thật ra, Nhu Nhi rất hạnh phúc, tuy rằng nàng ấy đi rồi nhưng mà lại có chàng yêu nàng như vậy, nàng thật hạnh phúc biết bao. Có một câu nói rất đúng, chỉ quan tâm đã từng có, không quan tâm đến thiên trường địa cửu. Tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, cả đời có một lần là đủ rồi.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nói, thật ra trong lòng nàng vẫn rất hâm mộ Nhu Nhi bởi có một người yêu nàng như vậy.

“Năm năm, ta đã nghĩ rằng cả đời này ta cũng sẽ không động tâm vì bất kỳ nữ nhân nào nữa, nhưng thật không ngờ nàng của năm năm sau lại ngoài ý muốn khiến ta động tâm.” Mộ Dung Trần đột nhiên nhìn nàng, con ngươi đen sâu sắc chân thành và ấm áp.

Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, trong lòng hoảng hốt, hắn nói gì? Hắn nói hắn động tâm với nàng sao?

“Tâm Nghi, đừng giống như Nhu Nhi rời khỏi ta, cho ta thời gian, để ta yêu nàng, từ từ chôn giấu hình ảnh Nhu Nhi vào trong lòng, được không?” Mộ Dung Trần kéo tay nàng, trong mắt mang vẻ chờ mong và hi vọng.

“Ta bằng lòng.” Trái tim Cung Tuyết Thiến đã bị một câu nói đơn giản của hắn làm cảm động, căn bản không có thời gian suy nghĩ gì khác, mà giờ khắc này nàng cũng không có lòng dạ đâu mà suy nghĩ gì khác nữa.

“Tâm Nghi.” Ánh mắt Mộ Dung Trần dần dần mơ màng, ôm lấy nàng, môi không tự chủ được mà hôn nàng.

“Đừng, đây là nơi thuộc về Nhu Nhi, chúng ta nên tôn trọng nàng.” Cung Tuyết Thiến lập tức ngăn cản hắn.

Thoáng chốc Mộ Dung Trần liền tỉnh táo lại, buông nàng ra.

***********************************

Cuộc sống lại trở lại như trước kia, hàng đêm Mộ Dung Trần lại ngủ lại ở Tuyết Uyển.

Đêm nào bên trong cũng truyền ra những cuộc tranh cãi ngọt nhạt.

“Tâm Nghi, lại đây.” Mộ Dung Trần vươn tay ra muốn ôm lấy nàng.

“Không muốn, hôm nay chàng không ngủ lại chỗ của những nữ nhân kia sao?” Cung Tuyết Thiến còn ghi hận hắn chuyện của những ngày trước, hóa ra lòng dạ nữ nhân cũng thật hẹp hòi.

“Đó cũng là do nàng cố ý chọc giận ta, bằng không ta sẽ đến đó sao?” Mộ Dung Trần hỏi lại nàng, bộ dáng như muốn nói đều là lỗi của nàng.

“Vậy chuyện chàng nhốt ta vào địa lao, nơi đó vừa đen lại vừa tối, cũng không thể cứ quên đi như vậy chứ?” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn.

“Nàng không nói thì ta cũng quên mất, chuyện của nàng và Cơ Tinh Hồn ta vẫn chưa truy cứu đâu.” Mộ Dung Trần nhớ tới nụ hôn kia, trong ánh mắt liền lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.

“Ta đã nói đó là hiểu lầm, vì sao chàng lại không tin?” Cung Tuyết Thiến đau đầu nhìn hắn, mỗi lần hắn đều nói đến chuyện này.

“Muốn ta tin cũng được…hôn ta.” Mộ Dung Trần nhân cơ hội nói.

“Không muốn.”

“Không thể theo ý nàng được.” Mộ Dung Trần nói xong liền bổ nhào qua.

***********************************

Bọn họ còn chưa cảm nhận được hết những ngày tháng hạnh phúc thì đã lập tức gặp phải phong ba. Một ngày kia, trong hoàng cung đột nhiên truyền đến tin tức, quận chúa Minh Nguyệt quốc muốn kết thông gia với Chu quốc nhằm củng cố thế lực lẫn nhau. Nhưng người mà quận chúa chỉ rõ muốn gả lại chính là tam Vương gia Mộ Dung Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.