Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 212: Chương 212: Nàng nói lấy, ta lấy liền




“Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không phải thiếp cũng đã muốn rời đi rồi sao?” Cung Tuyết Thiến thản nhiên hỏi lại, nàng thật sự mệt mỏi rồi.

“Không được, ta không cho phép nàng rời đi.” Mộ Dung Trần thét lớn, nắm chặt lấy vai nàng. Hắn không muốn tiếp tục làm trái ý nguyện của bản thân nữa, trải qua nhiều khó khăn như vậy, vì sao nàng còn muốn rời khỏi.

“Không cho? Chàng dựa vào đâu mà không cho?” Cung Tuyết Thiến cũng kích động đẩy hắn ra, “Nếu chàng để ta rời đi sớm một chút , nếu không phải chàng muốn tìm ta trở về thì có lẽ ta sẽ sống rất tốt, con của ta cũng sẽ rất tốt.”

Thân mình Mộ Dung Trần lập tức cứng đờ. Nàng trách hắn, nàng đang trách hắn? Đúng là nàng vẫn không thể tha thứ cho hắn.

Nhìn thấy sắc mặt của hắn lập tức trở nên ảm đạm khó nhìn, Cung Tuyết Thiến muốn giải thích, rằng nàng thật sự không trách hắn, nhưng nói đến bên miệng rồi nàng vẫn quyết định không nói ra, để cho hắn hiểu lầm cũng tốt.

“Chờ thân thể nàng đỡ hơn một chút rồi hẵng đi.” Mộ Dung Trần mang vẻ mặt đau xót, xoay người rời đi.

Khoảnh khắc nhìn thấy cửa phòng bị đóng lại, Cung Tuyết Thiến vẫn nhịn không được mà rơi lệ. Vì sao muốn chia tay cũng khó như vậy?

Một tháng vừa qua, đây là lần đầu tiên hắn không có ở trong này, nàng hơi không thích ứng được, trợn tròn mắt nhìn lên nóc nhà, hoàn toàn không hề buồn ngủ.

Cơ Tinh Hồn đột nhiên xuất hiện ở bên giường nàng, nhìn thấy khuôn mặt gầy yếu trắng bệch của nàng, nỗi đau lòng tràn đầy trong mắt.

“Cơ Tinh Hồn.” Cung Tuyết Thiến lập tức ngồi dậy.

“Bảo bối, nhìn thấy ta nàng kích động như vậy sao?” Tay Cơ Tinh Hồn nhẹ nhàng đỡ lấy nàng.

“Cơ Tinh Hồn, vì sao lại hủy dung của nàng ta?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn hỏi.

“Bảo bối, nàng còn chưa cho ta bạc, đương nhiên ta chỉ có thể hủy dung của nàng ta, không thể giết được.” Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt nói.

“Có thể lành lại hay không?” Nàng hỏi xong, liền cảm thấy câu hỏi này của mình thật vô ích. Khuôn mặt bị hắn hủy đi, sao có thể dễ dàng lành lại như vậy chứ, nếu vậy thì hắn đã không làm rồi.

“Không thể.” Cơ Tinh Hồn khẳng định, hắn chính là vì muốn dạy cho nàng ta một bài học nên đương nhiên sẽ không để cho nàng ta khỏi hẳn.

“Vậy còn không bằng ngươi giết chết nàng ta.” Một nữ nhân bị hủy dung, nhất định là sống không bằng chết.

“Bảo bối, nàng ta dám hạ độc nàng, giết nàng ta chẳng phải quá lợi cho nàng ta sao. Sao nàng lại vẫn còn suy nghĩ cho nàng ta?” Cơ Tinh Hồn nói, hắn chính là muốn khiến nàng ta sống không bằng chết. Đây chính là cái giá nàng ta phải trả.

“Đương nhiên không phải, ta không độ lượng như vậy đâu, bất kể nói thế nào thì cũng cám ơn ngươi.” Cung Tuyết Thiến nói, lời cảm tạ này nàng hẳn nên nói.

“Như vậy là tốt rồi. Bảo bối, ta cho nàng biết, người thiện lương lúc cần thì thiện lương, còn lúc không cần mà thiện lương thì chính là ngu muội.” Cơ Tinh Hồn nói, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ tin chuyện lấy ơn báo oán.

“Ta biết, nhưng mà đến cuối cùng dù sao cũng phải chừa lại một con đường lui cho người ta.” Cung Tuyết Thiến nói, dù sao nàng cũng có tư tưởng của người hiện đại, không thể xem chuyện sống chết đơn giản như vậy.

“Nàng nha.” Cơ Tinh Hồn bất đắc dĩ lắc đầu, biết ngay là nàng sẽ nghĩ như vậy, cho nên hắn mới không giết Liễu Nhu.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Đúng rồi, sao ngươi lại biết ta trúng độc? Ngươi đã tới sao?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn hỏi.

“Vô nghĩa, ta không đến thì sao biết được, nhưng nhìn thấy Mộ Dung Trần ở đây nên ta mới đi.” Cơ Tinh Hồn trả lời.

“Đúng rồi, vết thương của ngươi đỡ chưa?” Cung Tuyết Thiến đột nhiên nhớ tới, hỏi.

“Bảo bối, rốt cuộc mới nhớ tới việc quan tâm ta.” Cơ Tinh Hồn cười yêu nghiệt.

“Nhưng trông ngươi rất khỏe mạnh, liền biết không sao rồi.” Cung Tuyết Thiến lườm hắn một cái, nàng đương nhiên quan tâm hắn, bởi hắn là bằng hữu tốt nhất của nàng.

“Được rồi, bảo bối, nhìn thấy nàng không sao là ta an tâm rồi, ta đi trước đây, nàng phải bảo trọng đấy.” Cơ Tinh Hồn nói, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Ngươi cũng vậy, bảo trọng.” Cung Tuyết Thiến nói sau lưng hắn. Nàng biết, nhất định là mỗi ngày hắn đều đến thăm nàng, bằng không hôm nay sẽ không tới đúng vào lúc Mộ Dung Trần đi khỏi. Phần ân tình này nàng nên trả lại như thế nào đây?

Những ngày tiếp theo, một mình nàng yên lặng bồi dưỡng thân thể. Tiểu Vân nói với nàng, Hoàng thượng đã chiêu cáo thiên hạ rằng công chúa sắp được gả cho Gia Lỗ Tề Vương tử, tháng sau sẽ tiễn công chúa xuất giá.

Nói đến Liễu Nhu, Tiểu Vân kể lại, hơi tức giận bất bình. Vương gia sao lại đưa ra ý kiến muốn lấy nàng ta, cùng nàng ta hòa thân. Hoàng thượng cùng người của Minh Nguyệt quốc cũng tôn trọng ý của Vương gia, mười ngày sau sẽ đại hôn.

Nhưng Cung Tuyết Thiến chỉ lẳng lặng lắng nghe. Hắn hẳn nên lấy nàng ta, bất luận là vì mục đích gì? Cho dù là chuộc tội cho Quý phi nương nương hay vì những khổ cực mà Liễu Nhu đã chịu đựng trong năm năm thì hắn đều nên lấy nàng ta.

“Tiểu thư, người có còn nghe không?” Tiểu Vân nhìn thấy vẻ mặt của nàng vẫn bình tĩnh, thật sự không biết nàng đang nghĩ gì.

“Đang nghe, đương nhiên đang nghe rồi, Vương gia muốn thành thân với quận chúa.” Cung Tuyết Thiến lặp lại một lần.

“Vậy sao người lại không phản ứng gì?” Tiểu Vân nhỏ giọng thì thầm, tiểu thư không nên có phản ứng như vậy. Không phải một tháng qua người cùng Vương gia ở chung rất ổn sao? Sao Vương gia lại đột nhiên lấy quận chúa bị hủy dung kia được?

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Mộ Dung Trần mang sắc mặt càng thêm tiều tụy đứng ở đó.

“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Tiểu Vân vội vàng hành lễ rồi lui ra ngoài.

Lúc này Mộ Dung Trần mới đi tới, nhìn nàng chằm chằm: “Hẳn là nàng đã nghe nói rằng ta muốn lấy nàng ta rồi phải không?”

“Ừ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, dáng vẻ của hắn khiến nàng đau lòng, rất muốn nói chúc mừng nhưng lại nghẹn trong cổ họng, nàng phát hiện ra mình không nói nên lời.

“Biết vì sao ta lại lấy nàng ta không?” Mộ Dung Trần nhìn nàng hỏi.

Nhưng Cung Tuyết Thiến chỉ nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

“Bởi vì nàng, bởi vì nàng nói, ta hẳn nên lấy nàng ta, cho nên ta sẽ lấy nàng ta. Bây giờ chỉ cần nàng nói gì ta cũng đều nghe theo. Nàng muốn ta lấy, ta liền lấy, nàng muốn rời đi, ta liền cho nàng rời đi.” Ánh mắt của Mộ Dung Trần có loại ánh sáng đặc biệt.

A….Cung Tuyết Thiến sửng sốt, hắn đang giận dỗi với nàng sao? Cố ý làm như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.