Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 23: Chương 23: Người ta là vị thành niên




“Ngươi đang sợ hãi?” Mộ Dung Trần nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng có chút trắng bệch, nàng đương nhiên sợ hãi, điều này khiến tâm tình của hắn thoải mái lên nhiều.

“Ta sợ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, sau đó ánh mắt mang theo lệ quang nói: “Ta là sợ Vương gia đánh ta.”

Cái gì? Trên mặt Mộ Dung Trần lập tức bị màu đen bao phủ, hắn còn chưa từng đánh một đứa nhỏ, huống chi nàng còn là nữ nhi của sư phụ.

“Vương gia, không cần đánh ta được không? Ta sợ đau.” Cung Tuyết Thiến giả bộ đáng thương.

Mộ Dung Trần nhìn thân thể nàng run run, hắn liền có cảm giác mình đang ăn hiếp một đứa nhỏ, cố gắng thuyết phục mình, nàng không phải đứa nhỏ, lập tức đem nàng đặt lên giường, ngón tay nhẹ nhàng vén vạt áo nàng: “Bổn Vương không đánh ngươi, Bổn Vương sẽ thương ngươi.”

Cung Tuyết Thiến giờ phút này thật sự bị dọa đến ngây người, sững sờ nhìn hắn, tuy rằng nàng chưa từng trải qua, nhưng cũng biết hắn có ý gì, nhưng khuôn mặt tuấn tú trước mắt, không có thiên lý này thật sự làm cho nàng mờ mịt.

“Nhìn Bổn Vương như vậy là chờ không kịp, muốn Bổn Vương thỏa mãn ngươi sao?” Giọng nói của Mộ Dung Trần lạnh như băng, mang theo trào phúng hèn mọn, cố ý bẻ cong sự thật.

Cung Tuyết Thiến lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng giơ tay ngăn cản,“Không được, Vương gia, người ta còn vị thành niên, ngươi làm vậy chính là phạm tội, phải ngồi tù.”

“Phạm tội?” Mộ Dung Trần cười lạnh, lập tức buông nàng ra, đứng dậy nói:“Ngươi cũng biết mình còn vị thành niên, nếu về sau còn làm ra mấy chuyện ác độc, vậy đừng trách Bổn Vương. Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn an phận, ở Tuyết Uyển này, không cần đi khắp nơi gây chuyện thị phi.”

Lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái rồi xoay người muốn rời đi.

“Chờ một chút.” Cung Tuyết Thiến vội vàng gọi hắn lại, nàng muốn tranh thủ một lần.

“Nói.” Mộ Dung Trần dừng bước, xoay người nhìn nàng. Bạc môi lạnh lùng phun ra một chữ.

“Vương gia, người đã chán ghét ta như vậy, hay là cho ta đi thôi, rời khỏi Vương phủ, chẳng phải là tốt hơn sao?” Cung Tuyết Thiến thật lòng nói.

“Mạnh Tâm Nghi, ngươi cho rằng Vương phủ này là nơi nào, có thể để ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Ta nói cho ngươi biết, từ khi ngươi bước chân vào Vương phủ, Bổn Vương đã không có ý buông tha ngươi.” Mộ Dung Trần lạnh lùng nói.

“Ngươi…” Cung Tuyết Thiến tức giận, trừng mắt với hắn: “Ngươi đi đi, coi như ta chưa từng nói gì.” Con đường thứ nhất không thể thực hiện được, vậy nàng chỉ còn con đường thứ hai, bỏ trốn.

Mộ Dung Trần tựa như nhìn ra ý đồ của nàng, khóe môi khẽ cười lạnh, uy hiếp:“Mạnh Tâm Nghi, ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng nghĩ tới bỏ trốn, bởi vì ngươi có trốn cũng sẽ không thoát đâu, nếu không, Bổn Vương sẽ lấy mạng Tiểu Vân.”

“Saongươi có thể biết được?” Cung Tuyết Thiến mạnh mẽ ngẩng cao đầu, hắn rõ ràng có thể biết được ý đồ của nàng.

“Muốn người khác không biết.” Mộ Dung Trần lãnh phúng nói, lại nhìn nàng:“Về sau trước khi làm việc xấu nên nhớ kỹ, tai vách mạch rừng.”

“Ha ha ha ha…” Hắn cười lớn, rời khỏi Tuyết Uyển.

Cung Tuyết Thiến nhìn theo bóng dáng hắn. Tai vách mạch rừng? Sao hắn có thể biết được? Lập tức tự phản bác lại, hắn lúc đó nhất định ở bên ngoài nghe lén, dậm chân mắng: “Bỉ ổi, thật bỉ ổi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.