Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 216: Chương 216: Nhảy núi




“Vì sao ta lại trở thành bộ dạng này…chính là bị ngươi bức. Nhưng bây giờ nói những chuyện đó cũng vô dụng thôi. Ta đã rất nhân từ cho ngươi gặp mặt nàng ta một lần cuối.” Liễu Nhu nói xong, bước chân lại lui về phía sau mấy bước, đá dưới chân đã rơi xuống vách núi.

“Đợi một lát.” Mộ Dung Trần khẩn trương đưa tay ra ngăn cản , “Thả nàng ra, bổn Vương nhảy xuống cùng ngươi.”

Ơ….Cung Tuyết Thiến ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn, chỉ một câu này đã đủ khiến lòng nàng ấm áp.

“Ha ha ha ha, ngươi có thể vì nàng ta mà không tiếc hi sinh bản thân sao? Mộ Dung Trần, ngươi muốn chết vì nàng ta sao? Ta lại cứ muốn nàng ta phải chết, để ngươi thống khổ.” Liễu Nhu điên cuồng cười to.

“Nhu Nhi.” Mộ Dung Trần trao đổi ánh mắt với Mộ Dung Vũ, ý bảo hắn hành sự tùy theo hoàn cảnh, cứu Mạnh Tâm Nghi ra. Lúc này mới khẽ gọi.

Tiếng cười của Liễu Nhu lập tức ngừng lại, nước mắt tuôn trào trong mắt, đơn giản vì hai tiếng Nhu Nhi kia.

“Còn có vài ngày nữa chúng ta đã thành thân, thả nàng đi, sau này bổn Vương sẽ yêu nàng thật nhiều.” Mộ Dung Trần chậm rãi đi qua.

“Đứng lại.” Liễu Nhu suýt chút nữa đã lạc trong nhu tình của hắn, nhưng lại lập tức tỉnh táo lại: “Ta thành thế này rồi, ngươi còn có thể yêu ta sao? Không cần tiếp tục gạt ta.”

“Bổn Vương sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho nàng, cho dù là tìm danh y trên trời dưới đất, bổn Vương cũng nhất định chữa khỏi cho nàng.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, trong ánh mắt chứa sự chân thành và thản nhiên, hắn quả thực muốn nghĩ cách chữa cho nàng.

Liễu Nhu nhìn hắn chứ không làm gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, dường như đang suy nghĩ xem lời của hắn là thật hay giả.

Mộ Dung Vũ thừa dịp nàng ta đang phân tâm, liền chạy tới bên cạnh, tay vừa mới nắm được y phục của Cung Tuyết Thiến thì Liễu Nhu liền lập tức phục hồi lại tinh thần, đặt dao nhỏ lên cổ nàng, quát: “Buông tay.”

Mộ Dung Vũ không buông tay nhưng cũng không tiếp tục dùng sức, hắn sợ làm Mạnh Tâm Nghi bị thương.

“Ta nói lại một lần nữa, buông tay, nếu không đừng trách ta.” Dao nhỏ của Liễu Nhu nhẹ nhàng cứa một đường trên cổ nàng, một vết máu lập tức xuất hiện.

“Thập tứ đệ, buông nàng ra.” Mộ Dung Trần đau lòng hô.

Mộ Dung Vũ bất đắc dĩ buông tay, trong ánh mắt ẩn chứa phẫn nộ, hận không thể giết chết Liễu Nhu.

“Liễu Nhu, ngươi nói đi, rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào mới bỏ qua cho nàng?” Mộ Dung Trần mất đi sự nhẫn nại, giọng điệu cũng biến thành âm lãnh.

“Ngươi nói xem, ta tốn tâm tư sức lực mới bắt được nàng ta, còn có thể thả ra sao? Mộ Dung Trần, sao rồi, không muốn đóng kịch với ta nữa sao? Vậy xem ta diễn kịch cho ngươi xem.” Liễu Nhu nói xong, tay cầm dao nhỏ dùng sức, muốn cứa lên cổ nàng.

“Tâm Nghi.” Mộ Dung Trần không kịp nghĩ nhiều, liền phóng phi tiêu bắn trúng tay của Liễu Nhu.

“A….” Liễu Nhu đau đớn hét lớn, dao nhỏ lập tức rơi trên mặt đất, nhưng nàng ta lại nắm lấy cánh tay của Cung Tuyết Thiến, nhảy xuống vách núi, “Ngươi cho là làm như vậy thì ta sẽ không có cách khác sao? Vậy hãy để cho ta chết cùng nàng ta đi.”

“Tâm Nghi.” Mộ Dung Vũ cùng Mộ Dung Trần đồng thời hét lớn.

Mộ Dung Trần không hề nghĩ ngợi liền cùng nhảy xuống với các nàng, ôm lấy thân mình Cung Tuyết Thiến.

“Mộ Dung Trần, ngươi rõ ràng chịu chết vì nàng ta, vậy ngươi cũng chết đi.” Liễu Nhu cũng đang rơi xuống không nghĩ rằng hắn sẽ nhảy xuống, hung tợn chửi bới.

“Chàng thật ngốc, chàng nhảy xuống làm gì? Chàng không sợ chết sao?” Cung Tuyết Thiến thật không nghĩ rằng hắn sẽ cùng nhảy xuống, rơi nước mắt hỏi, vẻ mặt lại cảm động hạnh phúc. Nếu như còn có thể sống, nàng nhất định sẽ không bao giờ rời xa hắn nữa.

“Bổn Vương không nghĩ nhiều như vậy.” Mộ Dung Trần ôm thân mình của nàng thật chặt nhanh chóng rơi xuống. Một khắc này hắn thật sự không có mong muốn gì cả, chỉ thầm nghĩ không thể để cho nàng chết.

Lúc sắp rơi xuống, hắn mới phát hiện ra dưới vách núi mặc dù có cây cối nhưng đều là đá, ngã xuống sẽ chết là điều không thể nghi ngờ. Hắn dùng khinh công tận lực giảm bớt tốc độ rơi.

Bộp, một tiếng vang thật lớn, Liễu Nhu ngã xuống trên một tảng đá, máu lập tức chảy ròng ròng.

Mộ Dung Trần không dám nhìn nàng ta, không phải hắn không cứu mà là không còn kịp nữa. Nhưng Cung Tuyết Thiến lại chỉ ôm chặt hắn, nếu nhất định phải chết, lại có thể cùng chết với hắn thì cũng hạnh phúc.

Chân Mộ Dung Trần dẫm trên mấy nhánh cây, giảm bớt áp lực. Lúc này mới ôm nàng ngã xuống, lúc tiếp tục rơi xuống mặt đất, hắn ôm nàng vào ngực thật chặt, đầu của hắn liền đập vào trên tảng đá.

Cung Tuyết Thiến phục hồi lại tinh thần trong choáng váng, cuống quýt đứng dậy, lấy tay lay hắn: “Trần, mau đứng lên đi.” Lúc này mới phát hiện trên đầu hắn chảy máu.

“Đừng, Trần, đừng rời khỏi thiếp, đừng….” Nàng ôm lấy hắn, lúc này mới nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực hắn. Hắn vẫn chưa chết, nàng phải bình tĩnh.

“Trần, chàng không thể có việc gì được, nếu chàng không sao, thiếp hứa với chàng, chờ chàng tỉnh lại rồi thiếp sẽ không rời xa chàng nữa, thiếp muốn ở cùng một nơi với chàng, thiếp muốn làm Vương phi của chàng, còn nữa, thiếp sẽ sinh rất nhiều con, con của chúng ta, chàng nghe rõ không?” Cung Tuyết Thiến không ngừng nói chuyện với hắn, nước mắt rơi xuống mặt hắn từng giọt từng giọt. Nàng lấy tay sờ mặt hắn, nàng chợt rất hận chính mình. Vì sao nàng không thấy tim hắn đập? Vì sao?

“Tâm nghi, hoàng huynh.”

“Vương gia, Mạnh tiểu thư, quận chúa.” Tiếng gọi lớn của thị vệ cùng Mộ Dung Vũ truyền đến từ xa.

Cung Tuyết Thiến vui mừng, cuống quýt lấy tay lau lau nước mắt, lớn tiếng gọi: “Vũ, ta ở đây, nhanh lên.” Rốt cuộc hắn đã tới.

“Tâm Nghi, nàng không sao chứ?” Mộ Dung Vũ vội vàng chạy nhanh đến, nhìn thấy nàng bình yên vô sự liền thở phào, nhưng nhìn đến hoàng huynh đang nằm trong ngực nàng , trong lòng lại khẩn trương: “Hoàng huynh làm sao vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.