Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 206: Chương 206: Trừng phạt




“Tiểu thư.” Tiểu Vân thấy bộ dạng nàng như vậy cũng nhịn không được mà rơi lệ, vừa trộm lau nước mắt vừa mớm thuốc vào miệng cho nàng, tiểu thư cũng thật bi thảm, bị quận chúa hạ độc, bây giờ lại mất đi đứa bé.

Nhưng Cung Tuyết Thiến chỉ đờ đẫn nằm ở đó, máu trong thân thể đã ngừng chảy, nhưng trái tim nàng lại đang đổ máu, ai có thể hiểu được nỗi đau đớn, oán hận trong lòng nàng.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một nữ tử đẹp đẽ quý giá bụng hơi nhô lên được nha hoàn đỡ đi tới.

“Nô tỳ tham kiến ngũ Vương phi.” Tiểu Vân vội vàng hành lễ.

“Đứng lên đi, không cần đa lễ, ta đến thăm Tâm Nghi muội muội.” Ngũ Vương phi mỉm cười nói rồi đi qua, ngồi ở bên giường.

“Cám ơn ngũ Vương phi.” Tiểu Vân mang theo sự cảm động, vào lúc này nàng chỉ hi vọng có người đến khuyên bảo tiểu thư.

Ngũ Vương phi nhẹ nhàng kéo tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Có người nói ta như thế này không nên đến thăm muội, đến đây là kích thích muội, sẽ làm muội càng đau lòng, nhưng ta vẫn cố ý đến thăm muội, bởi vì ta biết, có lẽ người khác sẽ đau lòng nhưng muội sẽ không, muội là một nữ tử rất đặc biệt, muội rất kiên cường, nhất định sẽ suy nghĩ rõ ràng hơn, cũng hiểu chuyện hơn những người gặp phải tình cảnh này.”

Cung Tuyết Thiến từ từ quay đầu nhìn nàng, ánh mắt lập tức rơi vào trên chiếc bụng hơi nhô lên của nàng, nỗi đau đớn lại dâng lên từ trong tim: “Muội không kiên cường như vậy đâu, muội cũng giống người bình thường, cũng sẽ rất đau.” Nhất là sau khi mất đi đứa con, nước mắt lại trào ra một lần nữa.

“Ta hiểu, nhưng mà ta biết muội sẽ vượt qua rất nhanh, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể đoán trước được, việc chúng ta có thể làm chỉ là thản nhiên tiếp nhận nó. Huống chi ta tin rằng, con, nếu muội muốn thì nhất định sẽ có rất nhiều.” Ngũ Vương phi vẫn luôn mỉm cười nhìn nàng, an ủi và cổ vũ nàng.

“Những gì mọi người nói muội đều hiểu, nhưng mà muội không có cách nào thản nhiên tiếp nhận nó, coi như sau này muội có rất nhiều con đi nữa nhưng chúng cũng không thể nào thay thế được đứa trẻ này, lòng thật đau, thật sự đau quá.” Cung Tuyết Thiến dùng tay còn lại ôm ngực.

“Tâm Nghi muội muội, ta có thể hiểu được cảm giác của muội, nhưng muội có biết có người còn đau hơn cả muội không? Muội nằm ở trên giường suốt ba ngày, huynh ấy liền ở bên ngoài không ăn không uống trông muội ba ngày. Huynh ấy đang dùng cách này để trừng phạt mình. Đứa trẻ đã đi trước rồi, muội hẳn càng nên đau lòng cho người sống, không phải sao?” Ngũ Vương phi lấy tay vỗ nhẹ tay nàng nói.

Cung Tuyết Thiến ngẩn ra, lúc này mới kịp phản ứng, ngũ Vương phi đang nói đến Mộ Dung Trần, hắn trông nàng ba ngày ba đêm?

“Huynh ấy đang tự trách, huynh ấy cho là chính mình đã tự tay giết còn mình, không còn mặt mũi nào đối mặt với muội nữa nên liền giữ ở nơi này như vậy. Tâm Nghi, chuyện đó là ngoài ý muốn, không ai muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó cả. Nhưng mà mọi chuyện đã xảy ra rồi, không ai có thể thay đổi được. Đừng tiếp tục trừng phạt chính mình, cũng đừng tiếp tục tra tấn người khác nữa. Muội thông minh như vậy, ta nghĩ muội nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận.” Ngũ Vương phi lại tiếp tục nói.

“Tiểu thư, Vương phi nói rất đúng, người phải tỉnh táo lại đi, chuyện này không thể trách người, cũng không thể trách Vương gia, muốn trách thì phải trách quận chúa kia, nếu không phải nàng ta hạ độc thì đứa trẻ cũng không mất.” Tiểu Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

Liễu Nhu, tay của Cung Tuyết Thiến không khỏi nắm chặt lại, nàng hết lần này đến lần khác nhường nhịn nàng ta, nhưng bây giờ nàng sẽ không thế nữa. Cho dù là con ở trên trời cũng sẽ không cho phép nàng tiếp tục như vậy. Phải, nàng phải kiên cường lên.

Tiếng nói chuyện đột nhiên truyền lại từ ngoài cửa.

“Ngũ hoàng đệ, đệ trở lại rồi, lấy được thuốc giải không?” Giọng nói của Mộ Dung Trần hơi khàn khàn.

“Hoàng huynh, lấy được rồi, ở đây, huynh mau lấy đưa vào đi.” Là giọng của Mộ Dung Phong.

“Ngũ hoàng đệ, vẫn nên để đệ đưa vào đi, giao cho Tiểu Vân cho nàng uống.” Mộ Dung Trần lắc đầu, hắn sợ nhìn thấy nàng, sợ nhìn thấy bộ dạng thương tâm khó sống của nàng, sợ nhìn thấy nước mắt của nàng. Những điều đó đều nhắc nhở hắn đã làm gì?

“Được rồi.” Mộ Dung Phong đáp lời, đi vào trong phòng mới nhìn thấy Vương phi của mình cũng ở trong này.

“Vương gia, chàng đã trở lại rồi.” Ngũ Vương phi đứng dậy nói.

“Cẩn thận một chút.” Mộ Dung Phong vội vàng đỡ lấy nàng, sau đó giao viên thuốc trong tay cho Tiểu Vân, phân phó: “Cho tiểu thư nhà ngươi uống hết.”

“Dạ, Vương gia.” Tiểu Vân vội vàng lấy chén nước rồi đưa viên thuốc cho tiểu thư uống hết.

Cung Tuyết Thiến mở miệng uống hết, mới nói: “Ngũ Vương gia, cám ơn người.”

“Trước tiên nàng cứ nằm xuống, đừng nhúc nhích.” Mộ Dung Phong phân phó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sự thay đổi trên mặt nàng. Rất nhanh, màu xanh tím trên mặt nàng từ từ biến mất, lộ ra sắc mặt trắng bệch. Hắn biết đây là do nàng mất máu quá nhiều.

“Hay quá, tiểu thư, độc của người được giải rồi.” Tiểu Vân vui mừng kêu lên.

Mộ Dung Trần canh giữ ở ngoài cửa sổ cũng thở phào, giải được độc là tốt rồi.

“Tâm Nghi, độc của muội vừa được giải, phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, sau này ta lại tới thăm muội.” Ngũ Vương phi nói, lúc này mới kéo Mộ Dung Phong: “Vương gia, chàng đi đường cực khổ rồi, chúng ta về trước đi.”

“Được.” Mộ Dung Phong nói, đi tới cửa mới nói với Mộ Dung Trần: “Hoàng huynh, chuyện đã xảy ra rồi, đừng tiếp tục tự trách nữa.”

“Ngũ hoàng đệ, lần này cám ơn đệ.” Mộ Dung Trần không trực tiếp trả lời, chỉ nói lời cảm tạ.

“Hoàng huynh, huynh nói gì mà khách sáo vậy, được rồi, đệ về trước đâ.” Mộ Dung Phong nói, biết bây giò mình có khuyên cũng không được. Chuyện của bọn họ cũng chỉ bọn họ mới có thể giải quyết.

Uống xong thuốc giải, mơ mơ màng màng lại ngủ thêm một giấc, lúc mở mắt lần nữa thì trời đã tối rồi.

“Tiểu thư, người tình rồi, cảm thấy khá hơn chút nào không?” Tiểu Vân vẫn luôn ở một bên, thấy nàng tỉnh lại liền quan tâm hỏi.

“Ừ, tốt hơn nhiều rồi, bây giờ cảm thấy hơi đói bụng.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu nói. Ngũ Vương phi nói rất đúng, chuyện đã xảy ra rồi, việc nàng phải làm chính là kiên cường đối mặt.

“Đói? Được, vậy nô tỳ đi căn dặn Tiểu Đào chuẩn bị đồ ăn cho người.” Tiểu Vân chạy ra ngoài rồi lại chạy trở về, lúc này mới nói: “Tiểu thư, lúc người ngủ, thập tứ Vương gia cùng Gia Lỗ tề Vương tử đã tới, còn có….” Nàng đột nhiên dừng lại không nói nữa.

“Còn có cái gì?” Cung Tuyết Thiến thuận miệng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.