Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 147: Chương 147: Vô tình gặp trên đỉnh núi




Vững vàng đứng trên mặt đất, Cung Tuyết Thiến còn chưa kịp phản ứng lại từ trong hưng phấn thì liền thấy khuôn mặt âm trầm ở trước mặt.

“Hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ cũng sửng sốt, hắn không nghĩ tới lại có thể gặp hoàng huynh ở đây.

“Thập tứ đệ, đệ quên rằng đã nhận lời ta sao? Đệ không để ý đến thanh danh của mình sao?” Giọng điệu Mộ Dung Trần âm lãnh chất vấn.

“Hoàng huynh, để đệ giới thiệu với huynh, vị này chính là Gia Lỗ Tề Vương tử.” Mộ Dung Vũ cũng không giải thích, chỉ giới thiệu.

“Gia Lỗ Tề Vương tử?” Mộ Dung Trần sửng sốt, không phải ngày mai hắn mới đến sao? Sao hôm nay đã tới rồi? Hắn và Mạnh Tâm Nghi có quan hệ gì?

“Không biết các hạ là Vương gia thứ mấy?” Gia Lỗ Tề chắp tay nói.

“Gia Lỗ Tề Vương tử, tại hạ Mộ Dung Trần.” Hắn tự mình giới thiệu.

“Là tam Vương gia được mọi người xưng tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam sao? Ngưỡng mộ đã lâu.” Gia Lỗ Tề nói, nhìn thấy dung mạo anh tuấn của Mộ Dung Trần, hắn chỉ có thể cảm thán. Trong thiên hạ thật sự có một nam tử mỹ mạo như vậy sao?

“Không dám, xin hỏi Vương tử, không phải ngày mai người mới đến sao?” Mộ Dung Trần hỏi.

“Ta muốn tới để tìm hiểu một chút về kinh thành nên mới đi trước mọi người một bước, vừa lúc gặp Tâm Nghi và Thập tứ Vương gia nên mời bọn họ cùng đi với ta.” Gia Lỗ Tề giải thích.

Tâm Nghi? Ánh mắt Mộ Dung Trần hơi nheo lại, nhìn về phía nàng đang đứng bên cạnh. Nhưng Cung Tuyết Thiến lại chuyển ánh mắt tới nơi khác, không thèm để ý đến hắn.

“Vương gia, đã có duyên gặp mặt, vậy cùng nhau đi đi.” Gia Lỗ Tề mời.

Mộ Dung Trần vẫn chưa trả lời thì Liễu Nhu đã đi ra từ bên trong nói: “Trần, thiếp xong rồi, chúng ta đi thôi.” Nhưng vừa nhìn thấy Mạnh Tâm Nghi liền hơi sững sờ, lập tức mỉm cười chào hỏi: “Thập tứ Vương gia, Tâm Nghi, hai người cũng ở đây sao? Thật khéo.”

“Quận chúa.” Cung Tuyết Thiến gật đầu với nàng.

“Vị này là?” Gia Lỗ Tề nhìn Liễu Nhu hỏi.

“Nàng là quận chúa Minh Nguyệt quốc, cũng sẽ là Vương phi của ta.” Mộ Dung Trần nói, nhấn mạnh hai chữ Vương phi, rồi sau đó nói với Liễu Nhu: “Đây là Gia Lỗ Tề Vương tử.”

“Gia Lỗ Tề Vương tử.” Liễu Nhu hơi hành lễ nói.

“Quận chúa.” Gia Lỗ Tề cũng vội vàng đáp lễ.

“Tâm Nghi, muội cũng tới bái Phật sao?” Lúc này Liễu Nhu mới nhìn nàng hỏi.

“Không phải, ta theo Vương tử đến thôi, ta không tin Phật.” Mạnh Tâm Nghi nói, sau đó nói với Gia Lỗ Tề: “Vương tử, chúng ta đi thôi.”

“Vương gia, quận chúa, cùng đi đi.” Gia Lỗ Tề không biết quan hệ giữa bọn họ nên lại mời.

“Được, mời Vương tử.” Mộ Dung Trần không từ chối, Gia Lỗ Tề này cũng là một nhân vật quan trọng, cho dù không lấy lòng nhưng ít nhất cũng không thể đắc tội.

Chậm rãi đi lên phía trước, ngoài Gia Lỗ Tề ra, mỗi người đều có tâm sự. Không yên lòng.

Ánh mắt của Mộ Dung Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mạnh Tâm Nghi bên cạnh, không nghĩ tới nàng cư nhiên quen biết Gia Lỗ Tề Vương tử, thật không biết nàng còn có bao nhiêu bản lĩnh.

Liễu Nhu lơ đãng quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt hắn gắt gao khóa lên người Mạnh Tâm Nghi, sắc mặt liền trầm xuống.

Đứng ở trên đỉnh núi Phượng Hoàng, Gia Lỗ Tề nhìn mây mù lượn lờ, đỉnh núi kéo dài nhấp nhô liền phát ra một tiếng cảm thán: “Thật đẹp, thật hùng vĩ, ta vẫn luôn sinh sống ở thảo nguyên, không biết rằng núi non cũng đẹp như vậy.”

“Thảo nguyên cũng rất đẹp, nếu chúng ta có thể nhìn thấy thảo nguyên thì nhất định cũng sẽ cảm thán giống Vương tử vậy.” Mộ Dung Vũ đứng ở bên cạnh hắn nói

Cung Tuyết Thiến vẫn đứng ở phía sau họ, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của Mộ Dung Trần.

“Tâm Nghi, nàng nói nơi này có giống tiên cảnh không?” Gia Lỗ Tề đột nhiên quay đầu nhìn nàng hỏi.

A….Cung Tuyết Thiến sửng sốt, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cuống quýt đi lên phía trước mấy bước, nhưng lại dẫm phải tảng đá nhô ra, chân bị trượt.

“A ….” Nàng kêu lên một tiếng rồi liền té ngã xuống mặt đất, vẻ mặt đau đớn, lấy tay ôm chân.

“Làm sao vậy?” Ba tiếng kinh hô vang lên rồi ba bóng dáng đồng loạt ngồi xổm xuống.

“Chân của ta bị trật rồi.” Cả khuôn mặt Cung Tuyết Thiến tràn đầy vẻ khổ sở, trong lòng oán hận mắng Mộ Dung Trần. Nếu không phải hắn cứ nhìn nàng chằm chằm thì nàng cũng sẽ không thất thần.

“Để ta xem xem.” Mộ Dung Vũ nói xong liền muốn cởi giày của nàng.

“Thập tứ Vương gia, hay cứ để ta, chúng ta thường xuyên ở trên lưng ngựa, khó tránh khỏi bị thương cho nên rất có kinh nghiệm đối với những chuyện này.” Gia Lỗ Tề nói.

“Hai người tránh đi, cứ để ta.” Mộ Dung Trần không biết vì sao, trong lòng lại không muốn để cho bọn họ nhìn thấy bàn chân trần của nàng.

“Trần, Gia Lỗ Tề Vương tử có kinh nghiệm, cứ để cho ngài ấy xem đi.” Liễu Nhu ở bên cạnh cắn môi nói, nàng không muốn để hắn cùng Mạnh Tâm Nghi có bất kỳ tiếp xúc nào.

Nhìn thấy vẻ đau thương trong mắt nàng, Mộ Dung Trần mới giật mình, hắn đang làm gì vậy? Nàng đã bị hắn hưu rồi, bây giờ hắn nên toàn tâm toàn ý với Nhu Nhi.

Lúc này Gia Lỗ Tề Vương tử mới cởi giày và tất của nàng ra, cẩn thận kiểm tra, lấy tay sờ sờ.

Sắc mặt Mộ Dung Vũ ửng đỏ, hắn quay đầu đi chỗ khác.

“Tâm Nghi, là trật khớp, nàng cố gắng chịu đựng, ta lập tức chỉnh lại cho nàng.” Gia Lỗ Tề kiểm tra một lát rồi nói, lấy tay nhẹ nhàng xoay chân nàng.

Cung Tuyết Thiến cắn môi, có trời mới biết nàng sợ đau bao nhiêu.

“A….” Nàng hét thảm một tiếng theo tiếng xương răng rắc, đau đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, dùng tay nắm chặt cánh tay của Mộ Dung Vũ ở bên cạnh, ngã vào trong ngực hắn.

“Tâm Nghi, được rồi, không sao.” Gia Lỗ Tề bôi rượu thuốc hắn mang theo bên mình lên chân nàng, rồi mới mang tất và giày vào cho nàng.

“Tâm Nghi, còn đau không?” Mọ Dung Vũ dùng giọng điệu dịu dàng hỏi.

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Trong mắt Cung Tuyết Thiến chứa nước mắt, vừa rồi thật sự rất đau.

Mộ Dung Trần đứng ở bên cạnh, vừa rồi trong khoảnh khắc nàng kêu lên thảm thiết, hắn thật sự muốn tiến lên, ôm nàng vào trong ngực, nhìn thấy nàng nằm ở trong lòng Thập tứ đệ, hắn thật muốn kéo nàng vào trong lòng mình, nhưng hắn lại không thể, hắn đã không còn tư cách, mà cũng không thể làm tổn thương Nhu Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.