Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 140: Chương 140: Xướng ca ở tửu lâu




“Không có bạc trả tiền ăn?” Cung Tuyết Thiến trừng mắt, lúc này mới nghĩ ra, một vạn lượng không phải là nhỏ, “Vậy bây giờ chúng ta có bao nhiêu?”

“Năm ngàn lượng, thiếu một nửa. Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Khuôn mặt của Tiểu Vân mang vẻ đau khổ, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn kia, trong lòng liền phát bực.

“Làm sao đây? Tiểu Vân, sao ngươi lại không ngăn cản ta?” Cung Tuyết Thiến đảo mắt hỏi. Một bữa cơm một vạn lượng? Có phải muốn lừa nàng hay không?

“Tiểu thư, sao nô tỳ lại biết đắt như vậy? Nô tỳ cũng chưa từng đến đây mà.” Tiểu Vân oan ức gấp bội, nếu nàng biết thì dù có liều mạng cũng sẽ ngăn tiểu thư lại nha.

“Thôi đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, ta chỉ có thể nghĩ cách giải quyết thôi.” Cung Tuyết Thiến nói, nhưng là giải quyết như thế nào đây?

Nàng còn chưa nghĩ ra cách thì tiểu nhị đã dẫn theo chưởng quầy đi vào.

“Tiểu thư, đã chuẩn bị xong bạc chưa?” Chưởng quầy hỏi, thật ra trong lòng hắn đã hiểu rõ. Vừa rồi khi nha hoàn kia vội vàng chạy vào thì hắn đã hiểu tất cả rồi.

Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, vẫn ngồi yên ở đó, nói rõ ràng: “Chưởng quầy, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta nghĩ ngươi đã đoán ra rồi, ta cũng nói thật với ngươi, bây giờ ta không có đủ một vạn lượng bạc.”

“Không đủ bạc mà còn dám đến tửu lâu này của ta dùng cơm, bây giờ ngươi nói đi, phải làm sao đây?” Sắc mặt chưởng quầy lập tức sa sầm.

Cung Tuyết Thiến suy nghĩ một lát, trên đời này nàng chỉ quen biết ba người. Một người là Mộ Dung Trần, nhưng bây giờ nàng đã rời khỏi Vương phủ, không thể tới tìm hắn được. Người thứ hai là Mộ Dung Vũ, nàng không thể gây rắc rối cho hắn. Còn người thứ ba là Cơ Tinh Hồn, có thể tìm hắn giúp, chỉ tiếc, nàng không biết cách tìm hắn. Nói cách khác, nàng không trông cậy được ai trong ba người cả, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên dựa vào chính mình.

“Tiểu thư, bằng không cô nói xem phủ của cô ở đâu, ta sẽ phái người đi lấy.” Chưởng quần còn nói thêm.

Phủ? Chỉ có Mạnh phủ, nhưng sao nàng có thể vì chuyện ăn uống mà kéo cả Mạnh phủ vào, chỉ sợ tổ tiên Mạnh gia dù có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Làm sao bây giờ? Đầu óc nàng đột nhiên lóe lên ánh sáng, nói: “Chưởng quầy, bây giờ ta không có bạc, ta cũng không có phủ đệ, ta đến từ nơi khác. Không bằng như vậy đi, ta ở lại trong tiệm của ngươi xướng ca, đợi kiếm đủ một vạn lượng ta sẽ đi, được không?”

“Cần gì phải phiền phức như vậy, cô đã không có bạc, vậy không bằng theo ta, mỗi ngày ta đều sẽ cho cô ăn uống tùy thích mà không phải trả tiền.” Nghe nàng nói mình đến từ nơi khác, chưởng quầy đột nhiên nheo mắt lại nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa, vươn tay ra muốn chạm vào nàng.

“Thu hồi móng vuốt của ngươi đi, nếu không đừng trách ta khách khí.” Cung Tuyết Thiến giận dữ mắng hắn.

“Ngươi hung dữ gì chứ, nếu hôm nay ngươi không có bạc thì đừng nghĩ đến việc ra khỏi cánh cửa này.” Chưởng quầy cũng hung ác nói.

“Bây giờ ngươi cút ra ngoài cho ta, ta vẫn chưa ăn xong, chờ ta ăn xong rồi thì tự nhiên sẽ trả tiền.” Cung Tuyết Thiến dùng ngón trỏ chỉ vào hắn, giọng điệu như ra lệnh.

“Tiểu nương môn (con quỷ nhỏ), ngươi hung dữ gì chứ, đợi đến lúc tửu lâu đóng cửa, nếu ngươi không có đủ bạc thì xem ta trừng trị ngươi như thế nào.” Chưởng quầy hung hăng trừng mắt nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo nụ cười dâm đãng, giống như nàng chính là một miếng thịt trong miệng hắn vậy.

“Được, ta sẽ chờ, ta thật muốn xem xem ai trừng trị ai đây.” Cung Tuyết Thiến nổi giận đùng đùng nói, cùng lắm thì nàng không thèm đếm xỉa đến chuyện gì nữa, đi tìm Mộ Dung Vũ.

“Vậy ngươi chờ đấy.” Chưởng quầy vung tay lên, sau đó phân phó tiểu nhị: “Trông chừng bọn chúng, không được để bọn chúng rời khỏi tửu lâu nửa bước.” Rồi sau đó hắn xoay người rời đi.

“Tiểu thư, bây giờ phải làm sao?” Tiểu Vân khóc không ra nước mắt.

“Tiểu Vân, đừng gấp, xe tới trước núi tất có đường, để ta suy nghĩ xem.” Cung Tuyết Thiến an ủi Tiểu Vân. Trong đầu đột nhiên hiện lên chuyện hát rong kiếm tiền, hai mắt liền tỏa sáng. Đúng rồi, nàng có thể mãi nghệ kiếm tiền trong tửu lâu. Nghĩ vậy, nàng liền lập tức đứng dậy nói: “Tiểu Vân, ta có cách rồi.”

“Cách gì?” Tiểu Vân ngu ngơ nhìn nàng.

“Ngươi cứ xem hẵng biết.” Cung Tuyết Thiến cười thần bí, sau đó định đi ra khỏi gian phòng.

“Ngươi muốn đi đâu?” Tiểu nhị lập tức ngăn nàng lại.

“Tránh ra, chưởng quầy của các ngươi chỉ nói là không cho phép ta rời khỏi tửu lâu chứ đâu có nói không được đi lại trong tửu lâu.” Cung Tuyết Thiến lạnh lùng nói.

Tiểu nhị sửng sốt, đúng là chưởng quầy nói như vậy, nghĩ vậy hắn liền tránh người sang một bên.

Lúc này Cung Tuyết Thiến mới đi vào trong đại sảnh của lầu một, tiến về phía giữa, trên mặt mang theo nụ cười nói: “Các vị công tử, thiếu gia, tiểu thư, phu nhân, tiểu nữ tử từ phương xa đến nhằm nương nhờ họ hàng, nhưng do không mang theo đủ bạc nên không có bạc trả tiền cơm nước. Cho nên ta sẵn lòng hát một khúc, nếu mọi người vừa lòng thì hi vọng mọi người lấy bạc giúp đỡ, tiểu nữ tử cảm kích vô cùng.”

Nàng vừa nói xong, lập tức tiếng xôn xao nổi lên.

“Xinh đẹp như vậy, xướng ca gì chứ? Không bằng nàng theo giúp đại gia, đại gia sẽ thay nàng trả tiền.” Một nam tử trung niên tai to mặt lớn cười dâm đãng nói, ánh mắt cũng bắn ra vô số những tia nhìn dâm tà.

“Đúng, đúng….” Bên cạnh liền có người hùa theo.

Cung Tuyết Thiến chịu đựng nỗi ghê tởm, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ta là nữ tử đàng hoàng, nếu không phải vì bất đắc dĩ thì cũng sẽ không đưa ra hạ sách này. Hi vọng các người tự trọng.”

Lúc này Tiểu Vân mới hồi phục lại tinh thần. Hóa ra tiểu thư nói là cách này. Nhưng sao tiểu thư có thể xuất đầu lộ diện giống như những nữ tử xướng ca khác được chứ. Tiểu Vân liền đi qua, lấy tay kéo kéo tay áo nàng, nhắc nhở nàng: “Hay là thôi đi, để nô tỳ đi tìm thập tứ Vương gia.”

“Tiểu Vân, cầu người không bằng cầu mình, huống chi, ta không trộm không cướp thì có gì bẽ mặt chứ.” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng nói.

“Dạ.” Lúc này Tiểu Vân mới bất đắc dĩ đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.