Tiểu Thiếu Gia Và Ma Thần

Chương 11: Chương 11




Sau khi tiểu thiếu gia trở về nhà thì vẫn trời yên biển lặng, biểu thiếu gia cũng bị thương lúc ở biệt trang, bây giờ đang lưu lại nhà y để dưỡng bệnh.

Mặc dù biểu thiếu gia là một hoa hoa công tử nhưng cũng không phải là không đáng tin cậy. Trong trận chiến ở biệt trang ấy vì muốn bảo vệ biểu đệ quý giá của mình mà bị trọng thương, suýt nữa thì mất mạng.

Tiểu thiếu gia lôi kéo tay Ma thần cùng đi thăm hắn, bất động thanh sắc lấy chân đạp Ma thần đại nhân một cước. Ma thần đại nhân liếc mắt nhìn người đang chẳng thể cử động nằm trên giường nhưng vẫn không quên thông đồng với thị nữ tỷ tỷ xinh đẹp, bất đắc dĩ chữa trị cho hắn một chút.

“Không chết được.” Ma thần ỷ vào việc biểu thiếu gia vừa được trị thương nên đã hôn mê không nghe thấy, bèn thì thầm với tiểu thiếu gia “Dù sao để cứu bảo bối này, nhà các ngươi đã dùng đến cả dược liệu ở tận đáy hòm. Nếu như ta không ra tay thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ khỏi thôi.”

Tiểu thiếu gia cười híp mắt lau đi mồ hôi lạnh trên trán biểu thiếu gia, mắt thấy khuôn mặt Ma thần càng ngày càng đen xì, trong đầu lại hi hi ha ha nở nụ cười.

“Hắn cứu ngươi, ngươi cứ chạy tới chăm sóc như vậy thế còn ta thì sao?” Ma thần phùng mang trợn mắt.

“Ta cũng đã lấy thân báo đáp rồi mà vẫn chưa đủ ư.” Tiểu thiếu gia buột miệng đáp.

Nhưng vừa dứt lời, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Tiểu thiếu gia ngủ với hắn nhiều lần như vậy, chưa bao giờ đề cập tới chuyện sau này, càng không nhắc gì tới việc thành thân. Y phát hiện ra mình đã lỡ lời, cắn môi một cái, không chú ý mà bấu chặt vào tay biểu thiếu gia, đau đến mức biểu thiếu gia trong mơ cũng mang theo biểu tình dữ tợn.

Ma thần cũng sửng sốt, nhìn chằm chằm sườn mặt đang lảng tránh của tiểu thiếu gia, tâm tư lại có chút lung lay. Bên trong tòa cung điện hắn đang ở vẫn còn thiếu một Ma hậu…

Tuy nói Ma hậu đều được chọn ở ma giới, nhưng quy định có cấm hắn tìm người tại nhân giới đâu.

Ma thần ngắm nghía gò má mềm mại, phúng phính của tiểu thiếu gia. Gần đây vào ban đêm hắn thường xuyên vọt vào cửa sổ phòng tiểu thiếu gia, tới nhân gian chẳng học được thứ gì khác nhưng cái chuyện vụng trộm thì lại vô cùng thông thạo.

“Buổi tối hình như có lễ hội và vũ yến, ngươi có muốn đi xem không?” Ma thần hỏi.

Hắn duỗi tay, móc vào ngón tay tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia quay đầu nhìn hắn một cái, thầm nghĩ tên đầu gỗ này đang mời mình hẹn hò dưới trăng ư, xem ra cũng không mất công đọc thoải bản chút nào.

“Được.” Tiểu thiếu gia đáp ứng, thuận tiện đến gần hôn Ma thần một cái.

Biểu thiếu gia bị lãng quên nằm ở trên giường, người vẫn không tỉnh nhưng ở trong mơ cũng cảm thấy vô cùng chua xót, tựa hồ như bị ép vây xem người khác ân ân ái ái, khổ sổ không thể nói thành lời.



Tới ban đêm, của sổ phòng tiểu thiếu gia được mở ra, một tiểu công tử da trắng, dung mạo xinh đẹp giẫm lên bậu cửa nhảy xuống vách tường chờ người trong lòng.

Giống hết khúc nhạc dạo khi bỏ trốn.

Ma thần đón được tiểu mỹ nhân mà hắn yêu mến, ôm vào trong ngực, thần không biết quỷ không hay mang tiểu thiếu gia bay ra khỏi tường viện, đi trên con đường náo nhiệt nhất trong thành.

Hôm nay là bách hoa vũ yến, đèn đuốc được đốt treo đầy đường.

Tuy nói là bách hoa vũ yến nhưng thật ra là do hoa lâu có tiếng trong thành tổ chức, các hoa nương so tài với nhau bằng điệu múa, người đứng đầu sẽ trở thành hoa khôi.

Năm ngoái A Lan chính là người chiến thắng, năm nay nàng ngồi ở trên lầu cắn hạt dưa. Cũng không biết vị ân khách nào vô cùng hào phóng đã ra tay chuộc thân cho nàng, đưa nàng đi thì không nói lại còn cho nàng sống rất tự do, để nàng ở trên lầu cao làm giám khảo.

Tiểu thiếu gia cao hứng đi tới ngồi cạnh A Lan, Ma thần đại nhân hết cách bèn theo y.

A Lan nháy mắt với tiểu thiếu gia “Hắn chính là người mà đệ muốn à? Lúc ngủ cảm giác thế nào?”

Tiểu thiếu gia cười hì hì cắn hạt dưa cùng nàng: “(๑.ั็ω.็ั๑) rất thoải mái.”

Ma thần làm bộ như bản thân không nghe thấy cái gì hết.

“Ta cảm thấy những vũ nương này không đẹp bằng tỷ.” Tiểu thiếu gia ngó xuống dưới, bắt bẻ.

“Đương nhiên.” A Lan ưỡn khuôn ngực đầy đặn của mình lên “Ta là lão nương đệ nhất thiên hạ mà.”

“Đến cùng là ai đã chuộc thân cho tỷ vậy? Có thể nói ra không? Nếu không thể thì thôi.” Tiểu thiếu gia cũng có chút tò mò, kỳ thực lúc trước y đã từng cân nhắc lấy tiền riêng của bản thân ra chuộc thân cho A Lan, dù sao đối với y mà nói thì tiền bạc cũng chẳng có ích lợi gì cả. Kết quả lại bị người khác giành trước một bước.

A Lan tiếp tục cắn hạt dưa “Đúng là không thể nói. Thế nhưng…hiện tại ta sống rất tốt.”

“Người kia không thể thú ta.”

Nàng nhìn tiểu thiếu gia, nụ cười có chút buồn bã “Đừng nói là làm thê, ngay cả làm thiếp cũng chẳng được.”

Tiểu thiếu gia ngây người: “Vậy, vậy tỷ ở bên hắn làm gì, đi với ta không hơn sao? Hôn giả tự do, còn có bảo hiểm hưu trí”

“Người kia đã có gia thất à?” Tiểu thiếu gia hơi bận tâm.

A Lan phì cười.

“Không, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có.”

“Quản nhiều như vậy làm chi, được chăng hay chớ, nhất hưởng tham hoan thế cũng đáng.”

Vũ yến bên dưới đã đến hồi náo nhiệt nhất, y phục của hoa nương như trăm hoa đua nở, đèn đuốc trùng trùng điệp điệp, tựa hồ suốt đêm sẽ không tắt.

Ánh đèn làm nổi bật lên khuôn mặt của A Lan, đẹp đến không thực.

“Đúng thế.” Tiểu thiếu gia nhìn phía dưới đến xuất thần, lẩm bẩm nói: “Nhất hưởng tham hoan, đầu cần quan tâm đến chuyện sau này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.