"Ta, ta..."
Bà ta siết chặt chiếc khăn lụa trong tay, ánh mắt hốt hoảng nhìn bốn phía, không dám đối diện với Vân Khương Mịch: "Ta quên ban nãy chúng ta đánh cược chuyện gì rồi!"
"Thật sao?"
Vân Khương Mịch không hề bất ngờ khi thấy bà ta đổi ý. Từ trước đến nay nữ nhân này chưa bao giờ có tính dám làm dám chịu.
Huống chi bây giờ chẳng những bắt bà ta quỳ xuống mà còn phải học con chó bò đi.
Vân Khương Mịch cười nhạt, quay đầu nhìn về phía Vân Bách Tùng: "Phụ thân, chắc lúc này phụ thân cũng nghe được con và Trần di nương đánh cược với nhau điều gì chứ?"
Vân Bách Tùng không ngờ Vân Khương Mịch sẽ quay lại hỏi ông ta.
"Ta..."
Ông ta ấp úng không biết nên trả lời như thế nào, đối diện với đôi mắt âm trầm của Mặc Phùng Dương. "Đúng là ta đã nghe được." Vân Bách Tùng cúi đầu, thầm thở dài.
Trần thị nhìn về phía ông ta, không dám tin vào tai mình: "Lão gia..."
"Phu nhân, có chơi có chịu"
Mấy từ này dường như được Vân Bách Tùng nặn ra từ kẽ răng!
Nếu chỉ có một mình Vân Khương Mịch ở đây, dù thế nào ông ta cũng phải che chở cho Trần thị. Nhưng hiện tại lại có cả Mặc Phùng Dương, vị Minh Vương này trước giờ không quan tâm việc triều chính, bây giờ lại bất thình lình tóm gọn Thần Cơ Doanh, được Hoàng thượng trọng dụng.
Chức vị Thái tử e rằng cuối cùng sẽ là của vị vương gia này. Lúc này, chuyện vẫn khó đoán trước được. Vì vậy Vân Bách Tùng chỉ có thể thành thật thừa nhận.
Vân Khương Mịch hài lòng cười lên: "Trần di nương có nghe được lời của phụ thân nói không?"
Trần thị cắn chặt hàm răng, nhìn về phía nàng bằng ánh mắt tràn đầy không cam lòng... nhưng Vân Bách Tùng đã đẩy bà ta ra chịu trận, Mặc Vân Khinh cũng không tỏ ý sẽ nói giúp bà ta.
Không còn cách nào khác, Trần thị chỉ đành phải siết tay, quỳ xuống trước mặt Vân Khương Mịch. Sỉ nhục, đây là một sự sỉ nhục cực lớn! “Trần di nương định dập đầu trước hay bò quanh trước?" Vân Khương Mịch không cho bà ta chút mặt mũi nào.
Những năm gần đây, Trần thị đã đối xử với nàng như thế nào, hôm nay nàng muốn trả lại toàn bộ.
Trần thị không nói gì, cả người giận đến phát run. Bà ta đè nén sự tức giận và nhục nhã trong lòng, dập đầu ba cái với Vân Khương Mịch!
Vân Bách Tùng vội lên tiếng giảng hòa. “Minh Vương phi, đều là người một nhà cả, không cần phải cãi nhau đến mức này chứ?" Ông ta gượng cười: "Quỳ cũng đã quỳ rồi, dập đầu cũng làm rồi, chuyện bò giống chó.." "Sao thế? Phụ thân muốn làm thay cho Trần di nương à?" Vân Khương Mịch lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt sắc như dao.
Lời này thật sự là đại nghịch bất đạo!
Nhưng bây giờ nàng là Minh Vương phi địa vị cao quý, nhà họ Vân còn có lỗi với nàng trước, lại có Mặc Phùng Dương làm chỗ dựa cho nàng, Vân Bách Tùng có giận cũng không dám nói gì!
Gương mặt già nua của ông ta đỏ lên. Cuối cùng đành ngậm miệng lại trong phẫn nộ.
Thân làm cha, nếu ông ta quỳ xuống trước mặt Vân Khương Mịch bò như con chó thì còn gì là thể diện nữa?
Sau này không định gặp người khác nữa hay sao?
Trần thị là một người phụ nữ trưởng thành, tất cả mọi chuyện tối hôm nay đều là do bà ta tự chuốc lấy, cứ để cho bà ta tự gánh vác đi!
Thấy Vân Bách Tùng im lặng, Trần thị liền hiểu Vân Khương Mịch muốn làm thật.
Trong lòng của bà ta đã mắng tiện nhân này hàng trăm nghìn lần, hít sâu một hơi, bà ta bắt đầu bò dưới đất, sau cùng vẫn không thể mở miệng của "gâu gâu".
Thấy vậy, Vân Khương Mịch cũng không làm khó bà ta nữa. Dù sao sau này cũng còn rất nhiều cơ hội. Tối nay không cần phải lật mặt hoàn toàn với Trần thị.
Nghĩ vậy, nàng cười một tiếng: "Trần di nương, sau này nếu muốn đánh cược với bổn vương phi thì hãy nhớ cá cược tốt một chút. Nếu không ta cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy."
“Nói là làm"
Như thế này mà còn gọi là dễ nói chuyện?!
Bắt bà ta quỳ xuống dập đầu với rồi bò giống chó trước mặt nhiều người như vậy mà còn gọi là dễ nói chuyện?!
Trần thị giận đến mức mắt nổ đom đóm.
Nhưng bà ta không thể làm gì cả, tình thế trước mắt không thích hợp để tranh chấp với tiện nhân này, tránh gặp phải sóng gió gì khác.
Sau khi tỳ nữ đỡ bà ta đứng lên, Trần thị lảo đảo muốn ngã, sắc mặt tái nhợt, được tỳ nữ đỡ ra ngoài, không chào hỏi Mặc Vân Khánh và Mặc Phùng Dương, cũng không đợi Vân Ngọc Linh tỉnh lại.
Thấy bà ta bỏ chạy mất dạng, tâm tình Vân Khương Mịch rất vui vẻ. "Muộn nhất là sáng mai Nhị muội muội sẽ tỉnh lại."
Nàng nhìn qua Vân Ngọc Linh, nói với Mặc Vân Khinh: "Hy vọng Doanh Vương cũng là người nói là làm"
Nàng còn lo lắng cho Phong Bảo, không định ở lại đây đợi Vân Ngọc Linh tỉnh lại.
Vì vậy nàng và Mặc Phùng Dương rời đi trước.
Mới ra khỏi cửa của phủ Ưng Quốc Công, Mặc Phùng Dương giơ tay bóp phía sau cô nàng: "Vân Khương Mịch, ngươi hôm nay có tiến bộ đấy, cánh đã cứng cáp rồi đúng không? Dám tự tiện hành động sau lưng bổn vương?!"
Hắn dùng sức kéo một cái, Vân Khương Mịch liền bị lôi đến bên người hắn. Hắn ghé sát bên tai nàng, cắn răng nghiến lợi nói: "Xem ra trước đây bổn vương đã coi thường ngươi!" Vân Khương Mịch tự biết mình đuối lý.
Hắn cũng không nặng tay, nàng liền ngượng ngùng cười một tiếng: "Vương gia, bộ dạng của ta trông rất dễ bị bắt nạt sao? Sao các ngươi đều thích bóp cổ ta vậy?"
Hắn đột nhiên nhớ tới lúc mới đến, Mặc Vân Khinh cũng đang bóp cổ của nàng. Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cơn khó chịu.
Mặc Phùng Dương hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay: "Nếu không phải tối nay bổn vương tới kịp thời, cái mạng nhỏ này của người sợ là phải bỏ lại phủ Quốc công rồi!"
"Đúng vậy, tiểu nữ rất cảm ơn ân cứu mạng của vương gia." Vân Khương Mịch tùy tiện nói một câu cảm ơn.
Thấy dáng vẻ không hề thành khẩn của nàng, mặt Mặc Phùng Dương không có biểu tình gì: "Ngươi còn dám mở miệng đòi tiền".
"Có gì mà không dám? Hiện giờ Vân Ngọc Linh là người mà ngài ấy quan tâm nhất, đừng nói là một nghìn lượng hoàng kim, cho dù là hai ngàn lượng thì ngài ấy cũng chịu lấy ra."
Nói đến đây, Vân Khương Mịch chợt cảm thấy mình hơi chịu thiệt.
Hình như nàng đòi hơi ít?
"Ngươi không sợ Tam ca sẽ thẹn quá hóa giận, thật sự giết chết ngươi sao?" Mặc Phùng Dương liếc nhìn nàng. Gan của nữ nhân này thật lớn, vượt ngoài dự liệu của hắn.
“Không sợ! Chẳng phải sau lưng ta còn có Vương gia sao? Ta chắc chắn ngài ấy sẽ cho vương gia chút mặt mũi, tuyệt đối không dám hạ sát thủ với ta, cùng lắm là hù dọa ta mấy câu thôi."
Vân Khương Mịch cười hì hì nịnh hót. Đáng tiếc là lần này nàng không nịnh đúng chỗ.
"Ngươi còn dám nói!".
Sắc mặt Mặc Phùng Dương không vui, trách mắng nàng: "Biết tính tình của Tam ca mà còn dám cố ý khiêu khích, ta thấy có cho ngươi một trăm cái mạng cũng không đủ để người dùng!"
Đây cũng là câu nói thật. Tính tình Vân Khương Mịch thẳng thắn, dám làm dám chịu. Nhưng đó là ở thế kỷ hai mươi mốt. Đặt ở thời đại này, nếu như gan lớn thì hở một tí là mất đầu như chơi.
Tối nay nàng quả thực hơi lỗ mãng.