Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 2: Chương 2: Buông mẫu thân của ta ra!




Vừa nghe thấy giọng nói này, viên thịt tròn không từ bỏ ý định nữa, tiếp tục giãy giụa nhưng vẫn kẹt cứng, không sao bò ra được.

Cậu bé đành phải ngẩng đầu nhờ Mặc Phùng Dương giúp đỡ: Thúc thúc tốt bụng này, thúc khôi ngô tuấn tú, khí chất bất phàm, nhìn qua đã biết là một người tốt, mau cứu ta ra đi!

Mới ban nãy cậu bé còn bày dáng vẻ Ta là lợi hại nhất, trong chớp mắt liền cúi đầu cầu xin hắn.

Nếu không phải tận mắt trông thấy sự biến hóa nhanh chóng của viên thịt nhỏ, Mặc Phùng Dương cũng khó mà tin được.

Thúc thúc tốt bụng? Hắn nhướng mày: Ngươi là con cái nhà nào? Sao dám gọi bổn vương là thúc thúc?

Không gọi người là thúc thúc thì chẳng lẽ gọi là ca ca sao? Năm nay ta mới ba tuổi, người nhìn có vẻ hơn hai mươi tuổi, đúng không? Ngươi có dám không biết xấu hổ mà đồng ý để ta gọi là ca ca không?

Viên thịt tròn bẻ ngón tay. Việc này. Đúng thật là không ổn. Lần đầu tiên Mặc Phùng Dương bị á khẩu không trả lời được. Nếu tính như vậy, viên thịt tròn gọi hắn là thúc thúc cũng không có gì sai.

Lúc này, giọng nói kia ngày càng tới gần: Vân Lâm Phong, có bản lĩnh thì đừng để cho nương tóm được con! Nếu không nhất định nương phải đánh nát mông con!

Không ổn! Mịch tỷ đuổi kịp rồi! Ca ca mau cứu ta... Viên thịt tròn biến sắc, đôi mắt to trong veo thoáng hiện vẻ bối rối.

Mịch tỷ?

Са са?

Mặc Phùng Dương cau mày, bất chợt viên thịt tròn túm lấy ống tay áo của hắn rồi kéo mạnh. Hắn bị trượt chân, suýt thì đập đầu vào bức tường!

Còn viên thịt tròn vừa kéo tay áo của hắn đã biến mất sau cửa lỗ. Ánh mắt Mặc Phùng Dương trở nên khẩn trương, vội vàng nằm xuống nhìn qua cái lỗ nhỏ.

Chỉ thấy viên thịt tròn bị một người nào đó xách trong tay, mở to đôi mắt đáng thương nhìn hắn, tựa như bị ai bắt rồi bán đi.

Quả thực Mặc Phùng Dương không hề ưa trẻ con. Nhưng hắn thích viên thịt tròn này từ đáy lòng. Nơi này là vương phủ, là địa bàn của hắn!

Vậy mà viên thịt tròn lại bị người khác bắt nạt ngay dưới mí mắt của hắn, lẽ nào lại đơn giản như vậy?!

Đứng lại!.

Mặc Phùng Dương quát vào trong lỗ chó: Buông viên thịt tròn trong tay của người xuống! Nếu không bổn vương sẽ không khách khí với ngươi!

Vân Khương Mịch đang định xách viên thịt tròn dính đầy bùn đất vào trong, nghe được giọng nói truyền tới từ dưới chân tường thì không khỏi cau mày. Nàng xoay người nhìn, vừa vặn đối diện với một gương mặt tuấn tú bên ngoài cửa lỗ.

Nàng nhíu chặt lông mày.

Có lẽ đã nhận ra tư thế của hắn rất mất thể diện.

Mặc Phùng Dương vội vàng đứng dậy, phủi bùn đất dính trên bộ đồ bằng gấm, phân phó Như Vân: Mở cửa!

Chủ nhân, đây là viện Ảnh Nguyệt! Bốn năm trước, ngài đã tự mình ra lệnh là đóng cửa, không ai được mở.

Như Vân nói.

Mặc Phùng Dương hừ lạnh một tiếng: Bổn vương bảo người mở thì cứ mở đi, nói mấy lời vô dụng đó làm gì?

Như Vân đành phải mở cửa, đưa mắt nhìn vương gia nhà mình hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng tiến vào viện Ánh Nguyệt. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cũng vội vàng bước theo.

Vân Khương Mịch xách Vân Lâm Phong, cau mày nhìn Mặc Phùng Dương đang từng bước đến gần.

Bốn năm trước, nàng xuyên không tới nơi này, ngay đêm đầu tiên đã bị nam nhân mặt người dạ thú này lăng nhục đến không còn hình người.

Khi đó, vì thân thể yếu đuối lại chưa quen với cuộc sống mới nên nàng không thể báo thù. Tuy nhiên, nàng vẫn luôn nhớ kỹ món nợ này!

Bốn năm qua, nàng thật sự bị nhốt ở viện Ảnh Nguyệt, chưa từng bước ra ngoài nửa bước. Vậy mà thằng nhóc trong tay nàng lại đào một cái lỗ dưới chân tường, năm lần bảy lượt bò ra ngoài gây rắc rối.

Có lúc Vân Khương Mịch còn nghi ngờ rằng nàng không đẻ ra một đứa bé mà là đẻ ra một con chuột chũi.

Một đứa bé ba tuổi sao có thể cầm cuốc chim để đào lỗ ở chân tường cơ chứ?! Hôm nay, nàng định cho Vân Lâm Phong học viết chữ.

Thế mà thằng nhóc này lại dám bỏ thuốc ngủ trong trà của nàng. Nàng không hề phòng bị, cứ như vậy mà rơi vào kế sách của thằng nhóc, chớp mắt hai cái đã ngủ mất.

Khi tỉnh lại thì thấy trên bàn có một đống giấy vụn, tờ nào cũng vẽ đầy con rùa đen. Vân Khương Mịch tức giận mà không có chỗ để phát tiết, bèn khí thế hùng hổ đi bắt người. Nàng xách Vân Lâm Phong, đang suy nghĩ có nên đánh cho cậu bé một trận hay không. Vừa khéo lại đụng phải phu quân bốn năm không gặp của nàng.

Đối diện với hai hàng lông mày nhíu chặt của Vân Khương Mịch, Mặc Phùng Dương không ngờ Mịch tỷ. mà viên thịt tròn vừa gọi lại chính là nàng, vương phi bốn năm không gặp của hắn, Vân Khương Mịch!

Hắn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, cảm thấy có gì không đúng lắm.

Trong bốn năm nay, hắn không cho phép bất kỳ ai phục vụ nàng.

Cũng không cho bất cứ người nào đưa những đồ cần thiết đến cho nàng, một ngày cũng chỉ mang đến hai bữa ăn, đồ ăn còn không bằng với đầy tớ trong phủ...

Vốn dĩ hắn cho rằng Văn Khương Mịch chắc đã gầy như cây trúc.

Đồng thời bị hành hạ cả về thể xác lẫn tâm hồn, hẳn là nàng phải khổ sở không thể chịu nổi, trở thành một thiếu phụ da dẻ vàng vọt mới đúng.

Sao hiện tại trông như...

Da thịt của nàng trắng như tuyết, vóc người đầy đặn cân đối. Một đôi mắt trong veo không thấy nửa phần đau khổ, ngược lại còn có mấy phần sức sống, khiến cho người khác không khỏi mở mang tầm mắt.

Quần áo nàng mặc cũng không tầm thường.

Tuy màu trắng mộc mạc nhưng liếc qua là biết chúng được may từ vật liệu đắt tiền, đồ trang sức không diễm lệ nhưng lại tôn lên vẻ siêu phàm thoát tục của nàng, không giống như những người tô son trát phấn ngoài kia.

Đây là Vân Khương Mịch?!

Nhớ lại ngày đó, tuy Đại tiểu thư phủ Ưng Quốc Công Vân Khương Mịch có dung mạo thượng thừa nhưng lại không đủ để hắn phải chú ý tới.

Rốt cuộc là nàng ở viện Ánh Nguyệt để chịu khổ hay hưởng phúc?! Trong lòng Mặc Phùng Dương tràn ngập kinh ngạc, theo bản năng quay đầu nhìn.

Ban đầu hắn nghĩ rằng có thể tìm được đủ loại thực phẩm mà nàng ăn thường ngày để sinh sống. Ai dè trong sân sạch bong, ngay cả lá rụng từ cây ngô đồng bên kia cũng được quét dọn sạch sẽ.

Rốt cuộc nữ nhân này ăn uống những gì?

Tại sao nàng càng lớn càng mê người như vậy?! Còn nữa, viên thịt tròn mà nàng đang xách trong tay là ai?

Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu của Mặc Phùng Dương, hắn không nhịn được chau mày, trầm giọng quát: Vân Khương Mịch, người thật to gan! Sao thấy bổn vương mà không quỳ?!

Quỳ?!

Vân Khương Mịch cười nhạt: Vương gia xứng sao? Ngươi nói cái gì?

Mặc Phùng Dương còn tưởng rằng mình nghe nhầm, không dám tin mà nhìn kỹ lại nàng.

Vậy mà nữ nhân này không hề biến sắc, cười một tiếng: Ta là Vương phi được Vương gia cưới hỏi đàng hoàng, cũng là một vị chủ nhân trong vương phủ! Vương gia đây lại nhốt ta trong viện Ảnh Nguyệt, đóng cửa tận bốn năm.

Nếu ta đoán không nhầm thì người ngoài đều cho rằng Minh Vương phi ta đây đã chết từ lâu, phải không?

Ngươi là phu quân của người khác nhưng lại không làm tròn trách nhiệm, dựa vào cái gì mà bắt ta phải quỳ trước ngươi?

Nàng kiêu ngạo hất đầu: Huống chi, đây là lần đầu ta nghe nói nhìn thấy phu quân của mình thì phải quỳ đấy.

Dáng vẻ hất đầu này giống y như đúc với viên thịt tròn ở cửa lỗ ban nãy. Đều kiêu ngạo như nhau. Cũng... đáng yêu giống nhau?! Gặp quỷ, hắn mà lại cảm thấy nữ nhân này đáng yêu?!

Nhận ra tia châm biếm trong ánh mắt của nàng, gò má của Mặc Phùng Dương trở nên căng thẳng. Hắn không nhịn được hồi tưởng lại chuyện bốn năm trước Vân Khương Mịch đã tính kế hắn, tính kế Mặc Lệ Nga như nào...

Vân Khương Mịch, bốn năm không gặp, mồm miệng của người ngày càng lanh lợi nhỉ. Hẳn trợn mắt, hung tợn nhìn nàng.

Trong nháy mắt, lửa giận hôm nay bị Thái hậu khiển trách ở trong cung lại một lần nữa nổi lên.

Hắn tóm lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo vào phòng: Bổn vương muốn nhìn thử xem người có thể nhanh mồm nhanh miệng đến đâu!

Ai ngờ ngay tại lúc này, viên thịt tròn tránh thoát khỏi tay của Vân Khương Mịch, ra sức ôm lấy tay của Mặc Phùng Dương: Buông mẫu thân của ta ra! Ngươi mau buông mẫu thân của ta ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.