“Tiểu nhân nhìn rõ đó là xe ngựa của phủ Ưng Quốc công”
Tên đầy tớ thấp giọng nói: “Vương gia ra cửa liền lên xe ngựa rồi nhanh chóng rời đi, tiểu nhân không dám tới quá gần tránh bị vương gia phát hiện”
“Họ đã đi đâu?”
Tần Nghiên Tuyết nghiến răng hỏi.
“Tiểu nhân cũng không biết, nhưng hình như là đi về phía cổng thành.”
Tên đầy tớ thành thật trả lời.
“Được, bổn vương phi biết rồi”
Tần Nghiên Tuyết hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong đáy mắt: “Ngươi lui đi, chỉ cần ngươi giúp ta để mắt tới vương gia, sau này bổn vương phi sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Dạ, vương phi”
Tên đầy tớ kính cẩn lui ra ngoài.
Sắc mặt Tần Nghiên Tuyết đột nhiên rất khó coi. Nàng ta hung hăng siết chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đã biết Mặc Vân Khinh nhất định có vấn đề, trong khoảng thời gian này ngài ấy không đụng vào ta, còn thường xuyên viện cớ vặt vãnh cãi nhau với ta, còn nói muốn lập thiếp”.
Nàng ta dùng sức đập mạnh tay xuống bàn. Lòng bàn tay vừa bị mảnh sành cắt, máu đỏ ngẩm lên mặt bàn nhưng nàng ta không cảm thấy đau, khuôn mặt vặn vẹo: “Lão già của phủ Ưng Quốc công mặc dù muốn lấy lòng vương gia, nhưng tuyệt đối sẽ không vênh vang ngoài phổ tìm đến ngoài cổng phủ Doanh vương”
Phủ Ưng Quốc công không có vị công tử nào trạc tuổi vương gia, vậy người ngồi trong xe ngựa ngoài Vân Ngọc Linh ra còn có thể là ai?
“Trước đây, bổn vương phi cũng từng nghe qua một số lời đồn đại nhưng không để ở trong lòng. Ta nghĩ vương gia căm ghét Vân Khương Mịch nhất định sẽ không nhìn trúng cô nương nhà họ Vân.”
Nhưng lần này Tần Nghiên Tuyết lại không dám khẳng định như vậy.
“Vương phi, chuyện trước mắt còn chưa xác định, người đừng nóng giận, tránh làm hại chính mình”
Tử Thanh thận trọng thuyết phục.
“Vương gia đối xử với ta như vậy, bổn vương phi còn cần thân thể này làm cái gì?”
Tần Nghiên Tuyết cười lạnh.
Lúc này, tên đầy tớ vừa mới ra ngoài lại chạy vào, hắn mang tới một tờ giấy với vẻ mặt cổ quái: “Vương phi, tiểu nhân vừa ra ngoài thì có người ném mảnh giấy này vào chân tiểu nhân, tiểu nhân không nhìn ra là ai đành nhặt lên xem thử”
“Vương phi người tự xem nội dung bên trong đi ạ”
Tên đầy tớ ngừng một lúc mới nói tiếp.
“Bên trong viết cái gì?”.
Tần Nghiên Tuyết nhận lấy mảnh giấy, vừa mở ra xem trang mắt đột nhiên xẹt qua một tia kinh ngạc.
Tử Thanh vội vàng hỏi: “Vương phi, bên trong viết gì ạ?”
“Lập tức đi quản rượu Tân Nguyệt”
Tần Nghiên Tuyết không trả lời, quay đầu nhìn về phía tên đầy tớ, ánh mắt lạnh lùng doạ hắn ta sợ hãi vội xoay người chạy ra ngoài.
Phủ Minh vương.
Phong Bảo tỉnh dậy Vân Khương Mịch đang ngồi bên giường đọc sách.
“Nương”
Nghe thấy giọng nói mềm như sữa của Phong Bảo, Vân Khương Mịch chỉ cảm thấy tim nàng như muốn tan ra, nàng vội đặt sách xuống: “Tiểu bảo bối của nương tỉnh rồi, ngủ có ngon không?”
Nàng ôm Phong Bảo vào lòng và hôn lên má của thằng bé. Đây là bảo bối do nàng sinh ra, hôn thế nào cũng thấy không đủ.
“Ngủ ngon ạ”.
Phong Bảo dụi mắt: “Dì nhỏ đi rồi ạ?”
“Ừ, đi rồi”
Đột nhiên Phong Bảo nhắc tới Vân Ngọc Linh, Vân Khương Mịch không nhịn được liền hỏi: “Phong Bảo thích dì nhỏ không?”
Phong Bảo rất ít khi chủ động nói về một người, hôm nay Phong Bảo mới gặp một lần đã chủ động nhắc tới Vân Ngọc Linh, hơn nữa nữ nhân này là kẻ thù không đội trời chung với nàng, Vân Khương Mịch thất có chút không thoải mái.
“Không thích”
Phong Bảo bĩu môi lẩm bẩm: “Dì ấy cười có chút khiến người ta khiếp sợ, con không thích”
Khiến người khiếp sợ?
Cách miêu tả này cũng khá phù hợp.
Nghe Phong Bảo nói không thích Vân Ngọc Linh, trong lòng Văn Khương Mịch dễ chịu hơn nhiều.
Nàng vỗ nhẹ lên má Phong Bảo: “Được rồi, ông ngoại của con đợi lâu lắm rồi, con mau qua đó đừng để ông ngoại đợi lâu”
Phong Bảo mặc quần áo chỉnh tề, nhảy xuống giường rồi chạy qua ngoài.
Chạy được vài bước, thằng bé lại quay lại hôn mặt nàng một cái: “Nương, con đi đây.”
“Đi đi”.
Vân Khương Mịch xoa tóc Phong Bảo nhìn thằng bé vui vẻ chạy ra ngoài.
Như Ngọc chậm rãi bước vào: “Vương phi, chuyện người phân phó Như Ngọc đã làm xong. Hắn đang đợi ở bên ngoài hỏi vương phi có gì phân phó?”
Hiện tại thái độ của nàng ta với Vân Khương Mịch rất do dự. Lúc đầu, Mặc Phùng Dương lệnh cho nàng ta đến hầu hạ Vân Khương Mịch chủ yếu là để giám sát nàng ấy.
Phủ Minh vương, hạ nhân có chút thân phận trong tên đều bắt đầu bằng chữ Như, hầu hết đều là ám vệ, chỉ có Như Ngọc là một cô nương. Có thể thấy địa vị của Như Ngọc ở phủ Minh vương cũng tương tự với Như Vân và Như Minh.
Nhưng vài ngày trước lúc Như Ngọc bị thương, Vân Khương Mịch đích thân chữa trị cho nàng ta, còn cho nàng ta nhiều loại thuốc mà trước nay chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nói quá.
Như Ngọc con đang băn khoăn không biết thuốc có độc hay không, có điều có thuốc này vết thương của nàng ta khỏi rất nhanh.
Như Ngọc có vài phần cảm kích Vân Khương Mịch.
“Để hắn tiếp tục điều tra tung tích của Du Chí”
Vân Khương Mịch suy nghĩ một chút: “Ngoài ra, mấy ngày này trông trừng phủ Doanh vương, có bất cứ động tĩnh gì lập tức hồi báo cho ta.”
“Vâng”
Như Ngọc mặt không biểu cảm đi ra ngoài.
Như Minh đương nhiên sẵn lòng làm việc cho Vân Khương Mịch, mỗi lần làm việc lại có thù lao hậu hĩnh, ai mà không muốn làm chứ?
Nghĩ đến chuyện Vân Khương Mịch lệnh cho bọn họ trông trừng phủ Doanh vượng, Như Ngọc cảm thấy bất an
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, rốt cuộc nàng ta mang chuyện này nói cho Mặc Phùng Dương.
“Hả? Vân Khương Mịch để các người trông trừng phủ Doanh vương làm gì?”
Mặc Phùng Dương tỏ vẻ nghi ngờ.
“Nô tỳ không biết”
Như Ngọc lắc đầu khẽ nhíu mày: “Hôm nay vương phi còn phân phó Như Minh làm một việc, thông bảo hành tung của Doanh vượng cho Doanh vương phi”
Mặc Phùng Dương càng thêm tò mò, rốt cuộc Vân Khương Mịch đang muốn làm gì?
“Hành tung của Doanh vương?”
Hắn nhướng mày: “Tại sao phải báo cho Doanh vương phi?”
“Bởi vì..”
Như Ngọc cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng nói: “Bởi vì Doanh vượng và nhị tiểu thư phủ Ưng Quốc cũng đã qua lại với nhau từ lâu, nhưng Doanh vương phi không biết chuyện này.”
Nghe vậy, Mặc Phùng Dương đã đoán được Vân Khương Mịch đang muốn làm gì. Nữ nhân này quả nhiên vẫn không muốn bỏ qua cho Tần Nghiên Tuyết.
đồ bây giờ nàng ta lại có đầu óc, biết nhẫn nhịn rồi”
Mặc Phùng Dương không khách khí cười giễu cợt: “Nàng và Vân Ngọc Linh không hoà hợp, với Tần Nghiên Tuyết càng nhà nước với lửa. Hôm nay chỉ là khiêu khích để Vân Ngọc Linh đối phó Tần Nghiên Tuyết”
“Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.”
Vân Khương Mịch muốn nhìn hai người kia cắn xé lẫn nhau.
“Nhưng mà vương gia, phong cách hành sự của vương phi hiện giờ khác xa trước đây”
Trong mắt Như Ngọc hiện lên sự lo lắng: “Ngài và Doanh vương hôm nay xảy ra tranh cãi, ngộ nhỡ vương phi chọc giận Doanh vương, đến lúc đó chỉ sợ sẽ liên lụy đến vương gia”.
Mặc Phùng Dương cân nhắc nói: “Cứ để nàng làm. Có chuyện gì lập tức báo cho bổn vương”
Hắn đối phó Mặc Vân Khinh, Vân Khương Mịch đối phó Tần Nghiên Tuyết, hai người hắn đối phó với hai người họ cũng thật thú vị.
Mặc Phùng Dương cười lạnh: “Bổn vương tò mò Vân Khương Mịch có thể làm ra trò trống gì, bốn vương mỏi mắt trông chờ”
Ai biết chẳng bao lâu nữa Vân Khương Mịch lại khiến hắn rửa mắt mà nhìn