Bà vú co rúm người lại: “Vương gia, chuyện này nô tì cũng không rõ, vương phi trước nay chưa từng nhắc tới”
Nhìn bà ta không giống như đang nói dối, Mặc Phùng Dương buồn bực đi lại vài bước.
“Không phải bổn vương đã ra lệnh không ai được phép cho nàng ta đồ ăn nước uống rồi sao? Thế nào mà bổn vương lại thấy nàng ta sống còn thoải mái hơn bổn vương thể hả?”
Đám hạ nhân vẻ mặt ai oán. Bọn họ đã làm theo lệnh của vương gia, không ai từng phục vụ vương phi mà.
“Vương gia, chúng nô tì quả thực chưa từng quan tâm đến vương phi, nô tì cũng không hay biết làm thế nào mà vương phi lại sống thoải mái như thế?
Bà tử thận trọng trả lời. Không hay biết?
Mộ Phùng Dương vô cùng tức giận: “Bổn vương cần các ngươi làm gì? Một đám vô dụng mau cút ra ngoài mỗi người lính hai mươi trượng cho ta”
Lửa giận trong lòng không có chỗ bộc phát, hắn chỉ có thể trút lên đầu đám hạ nhân này.
Nhìn bọn chúng vội vàng đi ra ngoài, Mặc Phùng Dương tung một cước đạp chậu hoa trước mặt: “Bổn vương muốn xem nữ nhân này rốt cuộc có bí mật gì”.
Ban đêm Mặc Phùng Dương lợi dụng bóng tối lẻn vào viện Ảnh Nguyệt.
Lúc này Vân Khương Mịch đang ăn tối cùng Phong Bảo. Nhìn đống đồ ăn phong phú ở trên bàn, con mắt của Mặc Phùng Dương lại muốn rớt xuống đất lần nữa. Đám cẩu nô tài ăn cây táo rào cây sung. Ăn ngon như vậy, chẳng trách cả người béo tốt như thế.
Vân Khương Mịch không biết trên xà nhà có người đang nhìn trộm, nàng xẻ đùi gà đưa cho Vân Lâm Phong:
“Phong Bảo, nương để con đọc sách viết chữ là vì muốn sau này con không bị người ta chê cười. Nếu con không thích đọc sách, nương sẽ không ép con nữa”
Nàng cẩn thận lau dầu mỡ trên miệng Phong Bảo:
“Nhưng con phải hứa với nương, sau này không được tự ý mày mò đảm dược liệu đó nữa. Thuốc ngủ của con không được cho nương dùng nữa”
“Nương, con biết rồi.” Phong Bảo cúi thấp đầu, hồn nhiên đáp lại.
Giọng nói hồn nhiên đó làm trái tim Mặc Phùng Dương mềm nhũn.
Vân Khương Mịch xoa tóc Phong Bảo: “Ăn đi, tối nay có món sườn xào chua ngọt mà con thích nhất, nương đã hầm mềm con ăn sẽ không bị giắt răng”
Phong Bảo vui vẻ thưởng thức.
Một bàn đầy thức ăn đều do Vân Khương Mịch đích thân làm? Mặc Phùng Dương hơi kinh ngạc.
Hắn nhớ rõ năm đó Vân đại tiểu thư mười đầu ngón tay không chạm nước, ngay cả uống nước cũng phải có nha hoàn dâng tận miệng.
Nàng ta thực sự có thể nấu những món ăn phong phú như vậy?
Phải nói rằng, nhìn những món ăn đầy đủ hương sắc trên bàn, Mặc Phùng Dương cũng thèm, hắn nuốt nước miếng bụng cũng bắt đầu kêu gào.
Ăn tối xong, Vân Khương Mịch và Phong Bảo đi dạo trong viện để tiêu thực. Sau khi hai mẹ con nói chuyện một hồi thì lên giường nghỉ ngơi. Đèn trong viện Ánh Nguyệt phụt tắt.
Mặc Phùng Dương ngồi trên nóc nhà, có cảm giác chưa từng có. Vừa rồi nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ đi lại trong viện, ánh trăng chiếu lên người họ nhẹ nhàng và mờ ảo. Khoảnh khắc đó, suy nghĩ về Vân. Khương Mịch trong lòng hắn dường như đã thay đổi.
Hắn lắc đầu, ném mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu ra ngoài. Nữ nhân này thật đáng ghét.
Lúc đầu để gả cho hắn, nàng ta không ngại hạ dược với hắn, dùng kế bá vương ngạnh thượng cung. Sau khi thất bại nàng ta quay ra hãm hại tiểu thư Tần người đã có hôn ước với hắn. Hại tiểu thư Tần mất hết danh tiếng, hôn ước cũng bị hủy bỏ.
Chuyện này đã làm hắn ta bẽ mặt. Khắp kinh thành, trong hoàng thật, hắn bị các huynh đệ cười nhạo không ngóc đầu lên được.
Sau đó lại lên kế hoạch hãm hại Lệ Nga, khiến muội ấy suýt thất thân.
Cuối cùng thành công gả vào phủ Minh Vương. Đêm tân hôn thông dâm với gia đình, còn sinh ra mầm mống của tên gia đình đó.
Hắn mặc nhận Vân Lâm Phong là con trai của tên gia đình đó, mà chưa từng nghĩ đến chuyện đêm đó hắn và Vân Khương Mịch viên phòng.
Vân Khương Mịch vừa chìm vào giấc ngủ thì nàng phát hiện trên nóc nhà có người. Phong Bảo vẫn luôn bên cạnh nên nàng không không nhận thấy điều gì bất thường. Cho đến khi, chiếc vòng ngọc trên cổ tay đột nhiên nóng lên, phát ra ánh sáng đỏ mờ ảo trong chăn.
Điều này nhắc nhở nàng rằng có nguy hiểm đang đến gần.
Chiếc vòng ngọc này cũng thật kỳ quái. Trước khi xuyên không, nó nằm yên lặng trong khu trưng bày của Bảo tàng Quốc gia.
Tối hôm đó, Vân Khương Mịch dường như bị điều gì đó mê hoặc, ma xui quỷ khiến nàng lại mở hộp kính lấy nó ra lau.
Ai biết, chiếc vòng ngọc này giống như mọc răng, cắn đầu ngón tay của nàng, một giọt máu chảy ra. Vòng ngọc lập tức hấp thụ giọt máu, sau đó kéo cả nàng vào trong.
Nàng xuyên đến đây, vòng ngọc cũng đi theo.
Vòng ngọc vẫn luôn đeo trên cổ tay nàng, nhưng chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy sự tồn tại của vòng ngọc.
Chiếc vòng ngọc này còn thần kỳ ở chỗ, nó giống như một không gian kỳ dị, một khi nàng cần bạc lập tức sẽ xuất hiện trong không gian.
Bốn năm qua, sở dĩ mẹ con hai người có thể sống thoải mái như vậy cũng là nhờ chiếc vòng ngọc này. Có tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Có thù lao hậu hĩnh, hạ nhân lao vào chạy việc lặt vặt cho nàng, nàng cần gì sẽ lập tức giao tới, còn biết điều giữ mồm giữ miệng không nói với bất kỳ ai.
Vòng ngọc càng ngày càng nóng. Nàng biết nguy hiểm ngày càng đến gần.
Đúng lúc này, một bóng đen từ trên mái nhà nhảy xuống, từ từ men theo chân tường xuất hiện ngoài cửa.
Vân Khương Mịch nhẹ nhàng đặt Phong Bảo trong lòng xuống, lặng lẽ lấy ra một con dao găm từ dưới giường.
Vòng ngọc đã nhắc nhở nàng về sự nguy hiểm, chứng tỏ người đến không tốt.
Nàng bước xuống đất và lặng lẽ đến sau cánh cửa. Lòng bàn tay đang cầm chặt con dao đã thấm ra một lớp mồ hôi.
Người bên ngoài đã đưa tay đẩy cửa sau đó lắc người bước vào. Không ngờ vừa vào cửa, trên cổ liền cảm thấy lành lạnh, con dao găm sáng loáng đã được đặt trên cổ hắn.
“Không được lên tiếng, không được nhúc nhích”
Vân Khương Mịch thì thào. Người tới có vẻ cứng người, nhưng vẫn gật đầu hợp tác.
Vân Khương Mịch đóng cửa lại, con dao trong tay không hề buông lỏng, nàng thấp giọng uy hiếp: “Ta nhắm thẳng vào động mạch cảnh của ngươi, nếu ngươi dám động ta lập tức cho người đi chầu Diêm vương”
Trong bóng tối, không thể nhìn rõ tình hình. Hai người họ đứng ở rất gần nhau.
Nghe nàng thấp giọng uy hiếp, nam nhân ngoan ngoãn gật đầu: “Bỏ dao găm xuống, bổn vương sẽ không gây phiền phức cho nàng”
Đột nhiên giọng nói khàn khàn trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai, Vân Khương Mịch lập tức biến sắc.
Nàng không ngờ đêm hôm ghé thăm viện Ánh Nguyệt cư nhiên lại là Mặc Phùng Dương.
Hai thân thể đứng rất gần, Vân Khương Mịch chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, nhanh chóng lui về phía sau hai bước: “Mặc Phùng Dương? Sao lại là ngươi? Ngươi đến đây làm gì?”
Tuy nhiên Mặc Phùng Dương không trả lời, chỉ đặt tay lên miệng: Suyt.” Hắn thì thầm: “Đừng nói chuyện, trong viện còn có người khác”. Lúc này, Vân Khương Mịch cảm thấy chiếc vòng ngọc trên cổ tay càng ngày càng nóng.
Đúng vậy, nếu Mặc Phùng Dương là mối nguy hiểm, thì vòng ngọc không tiếp tục nhắc nhở. Nhưng hiện tại vòng ngọc càng ngày càng nóng.
Nàng chưa kịp mở miệng cửa sổ đã bị thứ gì đó cắt mở, ánh trăng tràn vào phòng, Vân Khương Mịch thấy rõ ràng ánh sáng lạnh kia là một con dao.